Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 748

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nói xong chỉ vào Lâm Trạch Vũ, oán hận tranh cãi: "Be hạ, người này nhất định là ngoại địch phái tới g.i.ế.c ngài! Hắn là nam nhân, ta chính tay đụng vào. Hắn là nam nhân. Người này tâm tính xấu xa, cải trang thành nữ nhân để vào cung, không thể nói hắn không có mục đích!""Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ta coi trọng ngươi." Lâm Trạch Vũ biết nàng ta sẽ không dễ dàng tiếp nhận vận mệnh như vậy, cười lạnh nói: "Ngươi đúng là một con sói mắt trắng tàn nhẫn, phụ thân ta đã nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quan tâm đến ơn nuôi dưỡng. Mở miệng g.i.ế.c gia đình ta. Chuyện năm đó phụ mẫu ta đã làm sai, ta chấp nhận rằng toàn gia bị phản bội. Nhưng ngươi đã giả mạo ta nhiêu năm như vậy, ta sẽ trả lại cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp mà ngươi đáng được hưởng. Hiện tại, không chớp mắt, ngươi lại đổi trắng thay đen nói ngươi tên là Tiểu Vũ? Ngươi thật sự không biết xấu hổi"Đương nhiên Cố Minh Nguyệt không chịu nhận lại cậu ta, hai người nhìn qua lại. Ánh mắt Chu Diệp nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết nên tin ai.Lâm Trạch Vũ thấy Cố Minh Nguyệt không thấy quan tài không đổ lệ, định cầm cự cho đến cuối cùng. Cậu ta tặc lưỡi nói: "Diệp Tử ca ca, ta đã từng lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc từ tay ngươi. Lúc đó ta còn trẻ và không biết tâm quan trọng của nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta mới nhận ra rằng đó là sai rồi. Lấy mà không hỏi là ăn trộm. Ta không hiểu chuyện. Ngọc bội đó ta muốn trả lại cho ngươi, nhưng khi ta chín tuổi ta đã đánh mất nó..."Ngọc bội đó là do Lâm Trạch Vũ lấy đi khỏi Chu Diệp, không phải Chu Diệp đưa. Chuyện này chỉ có Chu Diệp và Tiểu Vũ biết mà thôi.Về vấn đề này, Chu Diệp lập tức biết người trước mặt không hề nói dối. Hắn ta đột nhiên trừng mắt nhìn Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt giật mình, theo bản năng lùi lại. Chu Diệp ánh mắt nhất thời trâm xuống: "Cố Minh Nguyệt, ngươi lại dám gạt ta!"Sáu năm trước, Chu Diệp bị Cố Minh Nguyệt gọi một tiếng Diệp tử ca ca. Và vì một khối ngọc bội, hắn ta tin rằng nàng ta chính là Tiểu Vũ đã làm bạn với hắn ta khi hắn ta còn nhỏ. Sau khi nghe về trải nghiệm cuộc sống rắc rối của Cố Minh Nguyệt, hắn ta bắt đầu ưu ái và bao dung nàng ta vô đối. Luôn yêu thương và giúp nàng ta đối phó với những kẻ bắt nạt nàng ta. Tiên đề của tất cả những điều này là trước hết Cố Minh Nguyệt là người bạn thân duy nhất của hắn ta, sau đó nàng ta mới có thể trở thành nữ tử hắn ta yêu sâu sắc.Hóa ra tất cả đều là giả! "Tiểu Vũ" này không phải là "Tiểu Vũ", Cố Minh Nguyệt coi hắn ta như một con khỉ!"Ngươi thật to gan..."Sự thật đã chứng minh Cố Minh Nguyệt đã đúng khi nói vê Chu Diệp. Sau khi nhận ra mình bị lừa, Chu Diệp rút kiếm từ bên hông ra, đi ve phía Cố Minh Nguyệt. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.Cố Minh Nguyệt vẫn muốn ngụy biện, nhưng nàng ta không có lý do gì cả. Lúc này thật sự nàng ta đã khóc, nàng ta tưởng mình sẽ bị lộ, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ trong tình huống này. Nước mắt nàng ta từng giọt rơi xuống, quỳ xuống đất, đập đầu cầu xin sự thương xót."Xin bệ hạ bỏ qua cho nô tỳ, bỏ qua cho nô tỳ."Đầu óc nàng ta quay cuồng nhanh chóng, bắt đầu nhắc đến hai đứa con của mình: "Be hạ, nô tỳ biết mình sai, thật sự biết mình sai, cho dù nô tỳ không phải Tiểu Vũ, nhưng nô tỳ cũng ở bên bệ hạ đã sáu năm phải không? Nô tỳ đã sinh cho bệ hạ hai đứa con, đứa út còn đang trong nôi, vất vả không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ, bệ hạ thật có thể chịu nổi nỗi lòng của những đứa con mất mẫu hậu sao... Cầu xin bệ hạ tha mạng..."Một tia sáng lạnh lẽo, một đao của Chu Diệp đ.â.m vào cổ tay Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, nước mắt và nước mũi lập tức tuôn ra.

Nói xong chỉ vào Lâm Trạch Vũ, oán hận tranh cãi: "Be hạ, người này nhất định là ngoại địch phái tới g.i.ế.c ngài! Hắn là nam nhân, ta chính tay đụng vào. Hắn là nam nhân. Người này tâm tính xấu xa, cải trang thành nữ nhân để vào cung, không thể nói hắn không có mục đích!"

"Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ta coi trọng ngươi." Lâm Trạch Vũ biết nàng ta sẽ không dễ dàng tiếp nhận vận mệnh như vậy, cười lạnh nói: "Ngươi đúng là một con sói mắt trắng tàn nhẫn, phụ thân ta đã nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quan tâm đến ơn nuôi dưỡng. Mở miệng g.i.ế.c gia đình ta. Chuyện năm đó phụ mẫu ta đã làm sai, ta chấp nhận rằng toàn gia bị phản bội. Nhưng ngươi đã giả mạo ta nhiêu năm như vậy, ta sẽ trả lại cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp mà ngươi đáng được hưởng. Hiện tại, không chớp mắt, ngươi lại đổi trắng thay đen nói ngươi tên là Tiểu Vũ? Ngươi thật sự không biết xấu hổi"

Đương nhiên Cố Minh Nguyệt không chịu nhận lại cậu ta, hai người nhìn qua lại. Ánh mắt Chu Diệp nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết nên tin ai.

Lâm Trạch Vũ thấy Cố Minh Nguyệt không thấy quan tài không đổ lệ, định cầm cự cho đến cuối cùng. Cậu ta tặc lưỡi nói: "Diệp Tử ca ca, ta đã từng lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc từ tay ngươi. Lúc đó ta còn trẻ và không biết tâm quan trọng của nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta mới nhận ra rằng đó là sai rồi. Lấy mà không hỏi là ăn trộm. Ta không hiểu chuyện. Ngọc bội đó ta muốn trả lại cho ngươi, nhưng khi ta chín tuổi ta đã đánh mất nó..."

Ngọc bội đó là do Lâm Trạch Vũ lấy đi khỏi Chu Diệp, không phải Chu Diệp đưa. Chuyện này chỉ có Chu Diệp và Tiểu Vũ biết mà thôi.

Về vấn đề này, Chu Diệp lập tức biết người trước mặt không hề nói dối. Hắn ta đột nhiên trừng mắt nhìn Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt giật mình, theo bản năng lùi lại. Chu Diệp ánh mắt nhất thời trâm xuống: "Cố Minh Nguyệt, ngươi lại dám gạt ta!"

Sáu năm trước, Chu Diệp bị Cố Minh Nguyệt gọi một tiếng Diệp tử ca ca. Và vì một khối ngọc bội, hắn ta tin rằng nàng ta chính là Tiểu Vũ đã làm bạn với hắn ta khi hắn ta còn nhỏ. Sau khi nghe về trải nghiệm cuộc sống rắc rối của Cố Minh Nguyệt, hắn ta bắt đầu ưu ái và bao dung nàng ta vô đối. Luôn yêu thương và giúp nàng ta đối phó với những kẻ bắt nạt nàng ta. Tiên đề của tất cả những điều này là trước hết Cố Minh Nguyệt là người bạn thân duy nhất của hắn ta, sau đó nàng ta mới có thể trở thành nữ tử hắn ta yêu sâu sắc.

Hóa ra tất cả đều là giả! "Tiểu Vũ" này không phải là "Tiểu Vũ", Cố Minh Nguyệt coi hắn ta như một con khỉ!

"Ngươi thật to gan..."

Sự thật đã chứng minh Cố Minh Nguyệt đã đúng khi nói vê Chu Diệp. Sau khi nhận ra mình bị lừa, Chu Diệp rút kiếm từ bên hông ra, đi ve phía Cố Minh Nguyệt. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cố Minh Nguyệt vẫn muốn ngụy biện, nhưng nàng ta không có lý do gì cả. Lúc này thật sự nàng ta đã khóc, nàng ta tưởng mình sẽ bị lộ, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ trong tình huống này. Nước mắt nàng ta từng giọt rơi xuống, quỳ xuống đất, đập đầu cầu xin sự thương xót.

"Xin bệ hạ bỏ qua cho nô tỳ, bỏ qua cho nô tỳ."

Đầu óc nàng ta quay cuồng nhanh chóng, bắt đầu nhắc đến hai đứa con của mình: "Be hạ, nô tỳ biết mình sai, thật sự biết mình sai, cho dù nô tỳ không phải Tiểu Vũ, nhưng nô tỳ cũng ở bên bệ hạ đã sáu năm phải không? Nô tỳ đã sinh cho bệ hạ hai đứa con, đứa út còn đang trong nôi, vất vả không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ, bệ hạ thật có thể chịu nổi nỗi lòng của những đứa con mất mẫu hậu sao... Cầu xin bệ hạ tha mạng..."

Một tia sáng lạnh lẽo, một đao của Chu Diệp đ.â.m vào cổ tay Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, nước mắt và nước mũi lập tức tuôn ra.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nói xong chỉ vào Lâm Trạch Vũ, oán hận tranh cãi: "Be hạ, người này nhất định là ngoại địch phái tới g.i.ế.c ngài! Hắn là nam nhân, ta chính tay đụng vào. Hắn là nam nhân. Người này tâm tính xấu xa, cải trang thành nữ nhân để vào cung, không thể nói hắn không có mục đích!""Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ta coi trọng ngươi." Lâm Trạch Vũ biết nàng ta sẽ không dễ dàng tiếp nhận vận mệnh như vậy, cười lạnh nói: "Ngươi đúng là một con sói mắt trắng tàn nhẫn, phụ thân ta đã nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quan tâm đến ơn nuôi dưỡng. Mở miệng g.i.ế.c gia đình ta. Chuyện năm đó phụ mẫu ta đã làm sai, ta chấp nhận rằng toàn gia bị phản bội. Nhưng ngươi đã giả mạo ta nhiêu năm như vậy, ta sẽ trả lại cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp mà ngươi đáng được hưởng. Hiện tại, không chớp mắt, ngươi lại đổi trắng thay đen nói ngươi tên là Tiểu Vũ? Ngươi thật sự không biết xấu hổi"Đương nhiên Cố Minh Nguyệt không chịu nhận lại cậu ta, hai người nhìn qua lại. Ánh mắt Chu Diệp nhìn qua nhìn lại giữa hai người, không biết nên tin ai.Lâm Trạch Vũ thấy Cố Minh Nguyệt không thấy quan tài không đổ lệ, định cầm cự cho đến cuối cùng. Cậu ta tặc lưỡi nói: "Diệp Tử ca ca, ta đã từng lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc từ tay ngươi. Lúc đó ta còn trẻ và không biết tâm quan trọng của nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta mới nhận ra rằng đó là sai rồi. Lấy mà không hỏi là ăn trộm. Ta không hiểu chuyện. Ngọc bội đó ta muốn trả lại cho ngươi, nhưng khi ta chín tuổi ta đã đánh mất nó..."Ngọc bội đó là do Lâm Trạch Vũ lấy đi khỏi Chu Diệp, không phải Chu Diệp đưa. Chuyện này chỉ có Chu Diệp và Tiểu Vũ biết mà thôi.Về vấn đề này, Chu Diệp lập tức biết người trước mặt không hề nói dối. Hắn ta đột nhiên trừng mắt nhìn Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt giật mình, theo bản năng lùi lại. Chu Diệp ánh mắt nhất thời trâm xuống: "Cố Minh Nguyệt, ngươi lại dám gạt ta!"Sáu năm trước, Chu Diệp bị Cố Minh Nguyệt gọi một tiếng Diệp tử ca ca. Và vì một khối ngọc bội, hắn ta tin rằng nàng ta chính là Tiểu Vũ đã làm bạn với hắn ta khi hắn ta còn nhỏ. Sau khi nghe về trải nghiệm cuộc sống rắc rối của Cố Minh Nguyệt, hắn ta bắt đầu ưu ái và bao dung nàng ta vô đối. Luôn yêu thương và giúp nàng ta đối phó với những kẻ bắt nạt nàng ta. Tiên đề của tất cả những điều này là trước hết Cố Minh Nguyệt là người bạn thân duy nhất của hắn ta, sau đó nàng ta mới có thể trở thành nữ tử hắn ta yêu sâu sắc.Hóa ra tất cả đều là giả! "Tiểu Vũ" này không phải là "Tiểu Vũ", Cố Minh Nguyệt coi hắn ta như một con khỉ!"Ngươi thật to gan..."Sự thật đã chứng minh Cố Minh Nguyệt đã đúng khi nói vê Chu Diệp. Sau khi nhận ra mình bị lừa, Chu Diệp rút kiếm từ bên hông ra, đi ve phía Cố Minh Nguyệt. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.Cố Minh Nguyệt vẫn muốn ngụy biện, nhưng nàng ta không có lý do gì cả. Lúc này thật sự nàng ta đã khóc, nàng ta tưởng mình sẽ bị lộ, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ trong tình huống này. Nước mắt nàng ta từng giọt rơi xuống, quỳ xuống đất, đập đầu cầu xin sự thương xót."Xin bệ hạ bỏ qua cho nô tỳ, bỏ qua cho nô tỳ."Đầu óc nàng ta quay cuồng nhanh chóng, bắt đầu nhắc đến hai đứa con của mình: "Be hạ, nô tỳ biết mình sai, thật sự biết mình sai, cho dù nô tỳ không phải Tiểu Vũ, nhưng nô tỳ cũng ở bên bệ hạ đã sáu năm phải không? Nô tỳ đã sinh cho bệ hạ hai đứa con, đứa út còn đang trong nôi, vất vả không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ, bệ hạ thật có thể chịu nổi nỗi lòng của những đứa con mất mẫu hậu sao... Cầu xin bệ hạ tha mạng..."Một tia sáng lạnh lẽo, một đao của Chu Diệp đ.â.m vào cổ tay Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, nước mắt và nước mũi lập tức tuôn ra.

Chương 748