Tiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ…
Chương 8: Hàn thực (Hoàn)
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Sau cùng, Kiều Dịch Chi cũng không rời đi. Ngày người nhà Kiều gia bị đem ra xử trảm, Vân Sinh làm quan giám sát. Lệnh bài của hắn ném xuống không có một chút nương tay. Hắn tận mắt trông thấy thời khắc cuối cùng, Kiều Dịch Chi nở một nụ cười thê lương về phía hắn, ngay sau đó đầu đã rơi xuống. Có lẽ là đến cuối cùng, Kiều Dịch Chi vẫn muốn gần hắn một chút, đầu tự lăn đến dưới bậc thang nơi hắn ngồi mới dừng lại. Lúc ấy, Vân Sinh có chút tức cười, nghĩ, nếu như y có thể lăn lên bậc thang, mọi người xung quanh sẽ có phản ứng thế nào? Có lẽ là quá mức hoang đường, hắn cười mãi cười mãi rồi cười ướt cả hốc mắt. "Anh Vân Sinh..." "Anh Vân Sinh..." "Anh..." "Vân Sinh..." Từng tiếng, từng tiếng một, quẩn quanh bên tai hắn không dứt, quấn lấy hắn đằng đẵng bảy năm. Bảy năm sau, Vân Sinh đã trở thành Thái thú thành Hán. Ngày Đông chí trong lúc hành hương xảy chân ngã xuống nước, bệnh nặng không dậy nổi. —— Thế mà lại gặp cảnh ngộ hệt như cha hắn. Hắn cũng nghĩ, hóa ra ta không làm người giống cha ta, lại vẫn gặp cùng một kiểu chết thế này. Đến hôm vào lễ Hàn thực, hiếm thấy có lúc tinh thần hắn khá khẩm hơn, bèn mặc quần áo xuống giường, lấy từ hộc tủ ra một quả cầu mây phủ đầy bụi bặm: Đó là thứ tìm ra được khi lục soát nhà họ Kiều vào bảy năm trước, Vân Sinh đem cất đi, giữ suốt bảy năm liền. Hắn không cho đầy tớ theo hộ tống, một mình cưỡi ngựa lên núi Bắc Mang, tìm thấy phần mộ của Kiều Dịch Chi. Tiết Hàn thực cấm lửa khói, nhưng hắn lại đốt quả cầu mây kia trước mộ phần. "Ngày mai là tiết Thanh Minh, mong rằng em nhận được nó." Vân Sinh nói vậy, "Hoặc có lẽ năm sau, anh lại có thể cùng em chơi cầu mây rồi." Đến khi có người tò mò theo dấu khói đen trèo lên núi Bắc Mang nhìn cho kỹ, đã chỉ còn thấy trước mộ phần phủ đầy tàn tro. Một trận gió quét qua, chẳng còn dư lại bất cứ thứ gì nữa. - Toàn văn hoàn -
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Sau cùng, Kiều Dịch Chi cũng không rời đi. Ngày người nhà Kiều gia bị đem ra xử trảm, Vân Sinh làm quan giám sát. Lệnh bài của hắn ném xuống không có một chút nương tay. Hắn tận mắt trông thấy thời khắc cuối cùng, Kiều Dịch Chi nở một nụ cười thê lương về phía hắn, ngay sau đó đầu đã rơi xuống. Có lẽ là đến cuối cùng, Kiều Dịch Chi vẫn muốn gần hắn một chút, đầu tự lăn đến dưới bậc thang nơi hắn ngồi mới dừng lại. Lúc ấy, Vân Sinh có chút tức cười, nghĩ, nếu như y có thể lăn lên bậc thang, mọi người xung quanh sẽ có phản ứng thế nào? Có lẽ là quá mức hoang đường, hắn cười mãi cười mãi rồi cười ướt cả hốc mắt. "Anh Vân Sinh..." "Anh Vân Sinh..." "Anh..." "Vân Sinh..." Từng tiếng, từng tiếng một, quẩn quanh bên tai hắn không dứt, quấn lấy hắn đằng đẵng bảy năm. Bảy năm sau, Vân Sinh đã trở thành Thái thú thành Hán. Ngày Đông chí trong lúc hành hương xảy chân ngã xuống nước, bệnh nặng không dậy nổi. —— Thế mà lại gặp cảnh ngộ hệt như cha hắn. Hắn cũng nghĩ, hóa ra ta không làm người giống cha ta, lại vẫn gặp cùng một kiểu chết thế này. Đến hôm vào lễ Hàn thực, hiếm thấy có lúc tinh thần hắn khá khẩm hơn, bèn mặc quần áo xuống giường, lấy từ hộc tủ ra một quả cầu mây phủ đầy bụi bặm: Đó là thứ tìm ra được khi lục soát nhà họ Kiều vào bảy năm trước, Vân Sinh đem cất đi, giữ suốt bảy năm liền. Hắn không cho đầy tớ theo hộ tống, một mình cưỡi ngựa lên núi Bắc Mang, tìm thấy phần mộ của Kiều Dịch Chi. Tiết Hàn thực cấm lửa khói, nhưng hắn lại đốt quả cầu mây kia trước mộ phần. "Ngày mai là tiết Thanh Minh, mong rằng em nhận được nó." Vân Sinh nói vậy, "Hoặc có lẽ năm sau, anh lại có thể cùng em chơi cầu mây rồi." Đến khi có người tò mò theo dấu khói đen trèo lên núi Bắc Mang nhìn cho kỹ, đã chỉ còn thấy trước mộ phần phủ đầy tàn tro. Một trận gió quét qua, chẳng còn dư lại bất cứ thứ gì nữa. - Toàn văn hoàn -
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Sau cùng, Kiều Dịch Chi cũng không rời đi. Ngày người nhà Kiều gia bị đem ra xử trảm, Vân Sinh làm quan giám sát. Lệnh bài của hắn ném xuống không có một chút nương tay. Hắn tận mắt trông thấy thời khắc cuối cùng, Kiều Dịch Chi nở một nụ cười thê lương về phía hắn, ngay sau đó đầu đã rơi xuống. Có lẽ là đến cuối cùng, Kiều Dịch Chi vẫn muốn gần hắn một chút, đầu tự lăn đến dưới bậc thang nơi hắn ngồi mới dừng lại. Lúc ấy, Vân Sinh có chút tức cười, nghĩ, nếu như y có thể lăn lên bậc thang, mọi người xung quanh sẽ có phản ứng thế nào? Có lẽ là quá mức hoang đường, hắn cười mãi cười mãi rồi cười ướt cả hốc mắt. "Anh Vân Sinh..." "Anh Vân Sinh..." "Anh..." "Vân Sinh..." Từng tiếng, từng tiếng một, quẩn quanh bên tai hắn không dứt, quấn lấy hắn đằng đẵng bảy năm. Bảy năm sau, Vân Sinh đã trở thành Thái thú thành Hán. Ngày Đông chí trong lúc hành hương xảy chân ngã xuống nước, bệnh nặng không dậy nổi. —— Thế mà lại gặp cảnh ngộ hệt như cha hắn. Hắn cũng nghĩ, hóa ra ta không làm người giống cha ta, lại vẫn gặp cùng một kiểu chết thế này. Đến hôm vào lễ Hàn thực, hiếm thấy có lúc tinh thần hắn khá khẩm hơn, bèn mặc quần áo xuống giường, lấy từ hộc tủ ra một quả cầu mây phủ đầy bụi bặm: Đó là thứ tìm ra được khi lục soát nhà họ Kiều vào bảy năm trước, Vân Sinh đem cất đi, giữ suốt bảy năm liền. Hắn không cho đầy tớ theo hộ tống, một mình cưỡi ngựa lên núi Bắc Mang, tìm thấy phần mộ của Kiều Dịch Chi. Tiết Hàn thực cấm lửa khói, nhưng hắn lại đốt quả cầu mây kia trước mộ phần. "Ngày mai là tiết Thanh Minh, mong rằng em nhận được nó." Vân Sinh nói vậy, "Hoặc có lẽ năm sau, anh lại có thể cùng em chơi cầu mây rồi." Đến khi có người tò mò theo dấu khói đen trèo lên núi Bắc Mang nhìn cho kỹ, đã chỉ còn thấy trước mộ phần phủ đầy tàn tro. Một trận gió quét qua, chẳng còn dư lại bất cứ thứ gì nữa. - Toàn văn hoàn -