Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 766
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhoáng cái hơn nửa năm trôi qua, Tiểu Thuật Bạch lúc đó vẫn như một con khỉ do hỏn, bây giờ như thay da đổi thịt, xinh xắn đến mức Diệp Gia cũng hơi kinh ngạc. Đứa bé này do mình sinh thật ư? Mình vậy mà sinh ra một đứa bé xinh xắn đến vậy?!Diệp Gia không dám ôm con, sợ đánh thức nó, nàng chăm chú nhìn Tiểu Thuật Bạch hồi lâu mới xoay người về phòng ngủ.Một giấc này ngủ tới độ không biết trời trăng gì sất. Nàng căng thẳng cực độ trong một thời gian dài, giờ đột nhiên buông lỏng thì mệt không chịu được. Ngày hôm sau, khi mặt trời lên ba sào mới khoác xiêm y đứng dậy, Diệp Tứ muội và các chưởng quỹ An Tây đô hộ phủ đều chờ ở phòng khách từ sớm.Khu vực Trung Nguyên chịu ảnh hưởng của chiến sự, buôn bán khó khăn. Nhưng An Tây đô hộ phủ bên này không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Hơn nữa đại đa số cửa hàng của Dương gia đều ở An Tây đô hộ phủ, Chu gia cũng có cửa hàng ở Bắc Đình, các chưởng quỹ lâu rôi không thấy Diệp Gia, vừa nhận được thư liền tới báo cáo. Diệp Gia vốn còn muốn đi ôm con trước, giờ đành ngồi nghe các chưởng quỹ cửa hàng báo cáo xong rồi mới đi.Tình hình hạn hán ở Lĩnh Nam rất nghiêm trọng, lương thực Diệp Gia mà tích trữ được vận chuyển sang đó để giải tỏa nhu cầu cấp thiết nhưng cũng vét sạch ba kho lúa của nàng. Ông Tôn băn khoăn không biết có nên kịp thời bổ sung chỗ trống hay không."Tạm thời không cần bù." Thu hoạch năm ngoái coi như không tệ, hơn hai ngàn mẫu ruộng tốt đủ cung cấp lương thực.Ngoài kho thóc, đất nông nghiệp cũng nên được bố trí càng sớm càng tốt. Khi tuyết rơi dày, việc di chuyển trở nên bất tiện.Trong thời đại ngày nay, lương thực và tang ma* là những thứ không thể thiếu. Đương nhiên là không thể giảm rồi. Chỉ là có nên tiếp tục trông ruộng anh túc không. Tuy mới tới tay chủ nhân mới không lâu nhưng trang chủ ruộng anh túc cũng nghe nói Diệp Gia không thích loài cây này. Vậy trông tiếp mấy trăm mẫu ruộng tốt của Ngô gia? Hay là cắt giảm?(*) Ma Jãchỉ đại ma tử #4, thời cổ dùng làm thức ăn. Ma J#không phải là lương thực chủ yếu, thời cổ thường nói "ti ma" 4j#hoặc "tang ma" 又及, dg là nói sợi của đại ma."Vẫn như cũ."Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh Sâm thường xuyên viết thư cho Diệp Gia, giải thích tình hình quanh mình, Diệp Gia ngầm biết rất nhiều chuyện. Dù đã đánh hạ được Yến Kinh, nhưng nếu đám Chu Diệp chưa bị bắt thì trận này còn chưa xong. Một khi cuộc chiến nổ ra, dùng thuốc là điều cần thiết.Phòng ngừa chu đáo là luôn là cung cách làm việc của Diệp Gia, nàng không cho phép mình bị đồn vào quấn cảnh: "Nhưng những dược liệu khác cũng phải trồng." Chờ qua hai ngày, bảo Khương đại phu gửi một danh sách dược liệu, phân ra mấy chục mẫu ruộng để trồng dược liệu.Việc làm ăn của Chu gia đã đi vào quỹ đạo, cho dù do chiến tranh nên phải đóng cửa một phần cũng không ảnh hưởng đến phương hướng hoạt động chung. Diệp Gia chỉ căn cứ vào tình hình mà điều chỉnh, nghe chưởng quỹ báo cáo xong thì bảo họ lui ra.Khi nàng xuất hiện ở phòng khách, lúc đó đã quá trưa.Dư thị thấy nàng tới thì thở dài, Gia Nương đúng là quá bận rộn. Lúc trước không ở nhà thì thôi, bây giờ ở nhà cũng thường không thấy bóng dáng đâu. Bà ấy cúi đầu nhìn thoáng qua cái nôi trong tay, Tiểu Thuật Bạch đã ngủ say trong nôi.Diệp Gia ngồi xổm cạnh nôi sờ mặt đứa bé, Tiểu Thuật Bạch là không biết cảm nhận được mẹ ruột hay thế nào, trong lúc ngủ mơ bắt được tay Diệp Gia.Diệp Gia sửng sốt, cảm giác hơi kỳ lạ.Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Dư thị không kiềm được nói một câu nặng lời: "Gia Nương, sau này con phải chú ý đến Thuật Bạch nhiều hơn. Trẻ con đều như vậy, ai chăm nó nhiều hơn thì nó thân với người đó. Con ít khi bên cạnh nó, nó lớn rồi không thân thiết với con, lúc đó con mới biết thế nào là đau lòng."
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhoáng cái hơn nửa năm trôi qua, Tiểu Thuật Bạch lúc đó vẫn như một con khỉ do hỏn, bây giờ như thay da đổi thịt, xinh xắn đến mức Diệp Gia cũng hơi kinh ngạc. Đứa bé này do mình sinh thật ư? Mình vậy mà sinh ra một đứa bé xinh xắn đến vậy?!Diệp Gia không dám ôm con, sợ đánh thức nó, nàng chăm chú nhìn Tiểu Thuật Bạch hồi lâu mới xoay người về phòng ngủ.Một giấc này ngủ tới độ không biết trời trăng gì sất. Nàng căng thẳng cực độ trong một thời gian dài, giờ đột nhiên buông lỏng thì mệt không chịu được. Ngày hôm sau, khi mặt trời lên ba sào mới khoác xiêm y đứng dậy, Diệp Tứ muội và các chưởng quỹ An Tây đô hộ phủ đều chờ ở phòng khách từ sớm.Khu vực Trung Nguyên chịu ảnh hưởng của chiến sự, buôn bán khó khăn. Nhưng An Tây đô hộ phủ bên này không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Hơn nữa đại đa số cửa hàng của Dương gia đều ở An Tây đô hộ phủ, Chu gia cũng có cửa hàng ở Bắc Đình, các chưởng quỹ lâu rôi không thấy Diệp Gia, vừa nhận được thư liền tới báo cáo. Diệp Gia vốn còn muốn đi ôm con trước, giờ đành ngồi nghe các chưởng quỹ cửa hàng báo cáo xong rồi mới đi.Tình hình hạn hán ở Lĩnh Nam rất nghiêm trọng, lương thực Diệp Gia mà tích trữ được vận chuyển sang đó để giải tỏa nhu cầu cấp thiết nhưng cũng vét sạch ba kho lúa của nàng. Ông Tôn băn khoăn không biết có nên kịp thời bổ sung chỗ trống hay không."Tạm thời không cần bù." Thu hoạch năm ngoái coi như không tệ, hơn hai ngàn mẫu ruộng tốt đủ cung cấp lương thực.Ngoài kho thóc, đất nông nghiệp cũng nên được bố trí càng sớm càng tốt. Khi tuyết rơi dày, việc di chuyển trở nên bất tiện.Trong thời đại ngày nay, lương thực và tang ma* là những thứ không thể thiếu. Đương nhiên là không thể giảm rồi. Chỉ là có nên tiếp tục trông ruộng anh túc không. Tuy mới tới tay chủ nhân mới không lâu nhưng trang chủ ruộng anh túc cũng nghe nói Diệp Gia không thích loài cây này. Vậy trông tiếp mấy trăm mẫu ruộng tốt của Ngô gia? Hay là cắt giảm?(*) Ma Jãchỉ đại ma tử #4, thời cổ dùng làm thức ăn. Ma J#không phải là lương thực chủ yếu, thời cổ thường nói "ti ma" 4j#hoặc "tang ma" 又及, dg là nói sợi của đại ma."Vẫn như cũ."Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh Sâm thường xuyên viết thư cho Diệp Gia, giải thích tình hình quanh mình, Diệp Gia ngầm biết rất nhiều chuyện. Dù đã đánh hạ được Yến Kinh, nhưng nếu đám Chu Diệp chưa bị bắt thì trận này còn chưa xong. Một khi cuộc chiến nổ ra, dùng thuốc là điều cần thiết.Phòng ngừa chu đáo là luôn là cung cách làm việc của Diệp Gia, nàng không cho phép mình bị đồn vào quấn cảnh: "Nhưng những dược liệu khác cũng phải trồng." Chờ qua hai ngày, bảo Khương đại phu gửi một danh sách dược liệu, phân ra mấy chục mẫu ruộng để trồng dược liệu.Việc làm ăn của Chu gia đã đi vào quỹ đạo, cho dù do chiến tranh nên phải đóng cửa một phần cũng không ảnh hưởng đến phương hướng hoạt động chung. Diệp Gia chỉ căn cứ vào tình hình mà điều chỉnh, nghe chưởng quỹ báo cáo xong thì bảo họ lui ra.Khi nàng xuất hiện ở phòng khách, lúc đó đã quá trưa.Dư thị thấy nàng tới thì thở dài, Gia Nương đúng là quá bận rộn. Lúc trước không ở nhà thì thôi, bây giờ ở nhà cũng thường không thấy bóng dáng đâu. Bà ấy cúi đầu nhìn thoáng qua cái nôi trong tay, Tiểu Thuật Bạch đã ngủ say trong nôi.Diệp Gia ngồi xổm cạnh nôi sờ mặt đứa bé, Tiểu Thuật Bạch là không biết cảm nhận được mẹ ruột hay thế nào, trong lúc ngủ mơ bắt được tay Diệp Gia.Diệp Gia sửng sốt, cảm giác hơi kỳ lạ.Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Dư thị không kiềm được nói một câu nặng lời: "Gia Nương, sau này con phải chú ý đến Thuật Bạch nhiều hơn. Trẻ con đều như vậy, ai chăm nó nhiều hơn thì nó thân với người đó. Con ít khi bên cạnh nó, nó lớn rồi không thân thiết với con, lúc đó con mới biết thế nào là đau lòng."
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhoáng cái hơn nửa năm trôi qua, Tiểu Thuật Bạch lúc đó vẫn như một con khỉ do hỏn, bây giờ như thay da đổi thịt, xinh xắn đến mức Diệp Gia cũng hơi kinh ngạc. Đứa bé này do mình sinh thật ư? Mình vậy mà sinh ra một đứa bé xinh xắn đến vậy?!Diệp Gia không dám ôm con, sợ đánh thức nó, nàng chăm chú nhìn Tiểu Thuật Bạch hồi lâu mới xoay người về phòng ngủ.Một giấc này ngủ tới độ không biết trời trăng gì sất. Nàng căng thẳng cực độ trong một thời gian dài, giờ đột nhiên buông lỏng thì mệt không chịu được. Ngày hôm sau, khi mặt trời lên ba sào mới khoác xiêm y đứng dậy, Diệp Tứ muội và các chưởng quỹ An Tây đô hộ phủ đều chờ ở phòng khách từ sớm.Khu vực Trung Nguyên chịu ảnh hưởng của chiến sự, buôn bán khó khăn. Nhưng An Tây đô hộ phủ bên này không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Hơn nữa đại đa số cửa hàng của Dương gia đều ở An Tây đô hộ phủ, Chu gia cũng có cửa hàng ở Bắc Đình, các chưởng quỹ lâu rôi không thấy Diệp Gia, vừa nhận được thư liền tới báo cáo. Diệp Gia vốn còn muốn đi ôm con trước, giờ đành ngồi nghe các chưởng quỹ cửa hàng báo cáo xong rồi mới đi.Tình hình hạn hán ở Lĩnh Nam rất nghiêm trọng, lương thực Diệp Gia mà tích trữ được vận chuyển sang đó để giải tỏa nhu cầu cấp thiết nhưng cũng vét sạch ba kho lúa của nàng. Ông Tôn băn khoăn không biết có nên kịp thời bổ sung chỗ trống hay không."Tạm thời không cần bù." Thu hoạch năm ngoái coi như không tệ, hơn hai ngàn mẫu ruộng tốt đủ cung cấp lương thực.Ngoài kho thóc, đất nông nghiệp cũng nên được bố trí càng sớm càng tốt. Khi tuyết rơi dày, việc di chuyển trở nên bất tiện.Trong thời đại ngày nay, lương thực và tang ma* là những thứ không thể thiếu. Đương nhiên là không thể giảm rồi. Chỉ là có nên tiếp tục trông ruộng anh túc không. Tuy mới tới tay chủ nhân mới không lâu nhưng trang chủ ruộng anh túc cũng nghe nói Diệp Gia không thích loài cây này. Vậy trông tiếp mấy trăm mẫu ruộng tốt của Ngô gia? Hay là cắt giảm?(*) Ma Jãchỉ đại ma tử #4, thời cổ dùng làm thức ăn. Ma J#không phải là lương thực chủ yếu, thời cổ thường nói "ti ma" 4j#hoặc "tang ma" 又及, dg là nói sợi của đại ma."Vẫn như cũ."Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh Sâm thường xuyên viết thư cho Diệp Gia, giải thích tình hình quanh mình, Diệp Gia ngầm biết rất nhiều chuyện. Dù đã đánh hạ được Yến Kinh, nhưng nếu đám Chu Diệp chưa bị bắt thì trận này còn chưa xong. Một khi cuộc chiến nổ ra, dùng thuốc là điều cần thiết.Phòng ngừa chu đáo là luôn là cung cách làm việc của Diệp Gia, nàng không cho phép mình bị đồn vào quấn cảnh: "Nhưng những dược liệu khác cũng phải trồng." Chờ qua hai ngày, bảo Khương đại phu gửi một danh sách dược liệu, phân ra mấy chục mẫu ruộng để trồng dược liệu.Việc làm ăn của Chu gia đã đi vào quỹ đạo, cho dù do chiến tranh nên phải đóng cửa một phần cũng không ảnh hưởng đến phương hướng hoạt động chung. Diệp Gia chỉ căn cứ vào tình hình mà điều chỉnh, nghe chưởng quỹ báo cáo xong thì bảo họ lui ra.Khi nàng xuất hiện ở phòng khách, lúc đó đã quá trưa.Dư thị thấy nàng tới thì thở dài, Gia Nương đúng là quá bận rộn. Lúc trước không ở nhà thì thôi, bây giờ ở nhà cũng thường không thấy bóng dáng đâu. Bà ấy cúi đầu nhìn thoáng qua cái nôi trong tay, Tiểu Thuật Bạch đã ngủ say trong nôi.Diệp Gia ngồi xổm cạnh nôi sờ mặt đứa bé, Tiểu Thuật Bạch là không biết cảm nhận được mẹ ruột hay thế nào, trong lúc ngủ mơ bắt được tay Diệp Gia.Diệp Gia sửng sốt, cảm giác hơi kỳ lạ.Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Dư thị không kiềm được nói một câu nặng lời: "Gia Nương, sau này con phải chú ý đến Thuật Bạch nhiều hơn. Trẻ con đều như vậy, ai chăm nó nhiều hơn thì nó thân với người đó. Con ít khi bên cạnh nó, nó lớn rồi không thân thiết với con, lúc đó con mới biết thế nào là đau lòng."