Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 783

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng chẳng biết vì sao lại cảm động, xoa đầu cậu: "... Con thật sự bằng lòng rời khỏi nhà, cam đoan sau này sẽ không hối hận?”Tôn Tuấn đứng thẳng người lên mới cao đến n.g.ự.c Diệp Gia, đôi mắt sâu thắm không giống trẻ con: "Không hối hận."Diệp Gia nhìn cậu một lúc lâu rồi bỗng cười rộ lên. Nàng nhìn cậu bé mang đầy quyết tâm trước mặt, nói thật lúc đầu nàng cũng hơi do dự. Dù ông Tôn không muốn để Tôn Tuấn đi, nhưng biểu hiện của đứa nhỏ trong khoảng thời gian này khiến Diệp Gia rất khó trơ mắt nhìn cậu bị mai một đi. Không phải cảm thấy ở Bắc Đình sẽ không tiến thân được, chỉ là thế giới bên ngoài có nhiều cơ hội hơn.Đôi khi con người cần cơ hội để trở thành tài, ngọc thô cần được chạm khắc, nhân tài cũng thế. Dừng một lát, Diệp Gia không kiềm được hỏi cậu bé: "Con đến sân nhà ta lúc nào? Sáng sớm mở cửa đã thấy con, đừng nói là chạy tới hồi đêm qua nhé?"Đứa bé khut khit mũi, nghiêm túc nói: "Hồi nương nương, nửa đêm nhân lúc ông nội ngủ, con lẻn ra ngoài."Cậu thử nắm lấy tay áo Diệp Gia: "Nương nương, người sẽ dẫn con đi cùng đúng không?"Nếu cậu đã có quyết tâm này, Diệp Gia đương nhiên rất vui: "Để lại thư cho ông nội con đi, lân này xem như ta làm ác."Mắt Tôn Tuấn nháy mắt sáng lên, vui mừng gật đầu....Đồ đạc của Diệp Giai kỳ thật đã chất lên xe từ tối hôm qua, bây giờ toàn là đồ của người khác.Dư thị cũng dậy sớm, sáng sớm đầu xuân rất lạnh. Bà ấy đang đứng ở cửa lớn, nhìn mấy chiếc tủ đang được chất lên xe. Tuy chưa ở được bao lâu nhưng vẫn không đành rời khỏi cái sân này: "... Gia Nương à, chúng ta phải mang mọi thứ trong nhà đi. Không chừng tương lai khi thế cục ở Đại Yến ổn định lại, chúng ta còn sẽ quay lại Bắc Đình."Khí hậu Bắc Đình tuy nói khắc nghiệt lạnh lẽo, nhưng trời cao đất rộng, tự do tự tại. Khi đã quen sống ở nơi này rồi thì khi dọn đi đúng là rất tiếc nuối."Muốn về là về được thôi." Diệp Giai cười nói: "Chỉ sợ lúc đó không có cơ hội."Hai người đang nói chuyện, A Cửu ôm đứa nhỏ cùng Diệp Tứ muội ra khỏi sân.Nếu họ rời đi, Diệp Tứ muội đương nhiên cũng đi theo.A Cửu bây giờ là mệnh quan triều đình, có phủ đệ và gia nghiệp chính nhất phẩm võ tướng ở Yến Kinh. Phủ đệ Chu Cảnh Sâm ban thưởng có năm cửa vào năm cửa ra. Phủ đệ to như vậy giờ vẫn trống không, chỉ chờ Diệp tứ muội sang sửa soạn. Tứ muội vì chuyện này mà vui mừng rất lâu, ngày nào cũng cười nói. Chuyến này về Yến Kinh, nàng ấy là người duy nhất thật sự hào hứng. "Tỷ tỷ, chỗ cha mẹ tỷ giải quyết thế nào?"Trước khi lên xe ngựa, nàng ấy mới nhớ tới chuyện này. Thật ra không phải là gần đây mới nhớ đến, cha mẹ ruột đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng ấy dù có tồi tệ đến đâu thì nàng vẫn không đành lòng. Ban đầu nàng ấy đã muốn hỏi, nhưng thấy Diệp Gia bận rộn nhiều việc nên nàng không dám quấy rầy.Diệp Gia nghe vậy thì không có phản ứng gì, nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với phu thê Diệp gia cả.Ngẫm nghĩ một lúc, nàng nói: "Đại ca sẽ trấn thủ Bắc Đình, Thanh Hà cũng ở đó, cha mẹ đương nhiên dựa vào đại ca Thanh Hà"... Cũng đúng, có con trai ruột rồi, lão phu thế Diệp gia sao mà nhớ nổi con gái.Hai tỷ muội im lặng một cách kỳ lạ, Diệp Tứ muội thở dài. Bảo hai bà v.ú ôm Tiểu Thất Tiểu Bát lên xe ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua đại viện Chu gia. Sau khi thành hôn với A Cửu, nàng ấy sống ở Chu gia lâu hơn cả. Tiểu Thất Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, còn không biết ly biệt là gì. Cảm thấy mới lạ nên ghé vào cửa sổ kêu gọi í ới.Diệp Gia không quan tâm người Diệp gia, ngược lại lo cho Diệp Ngũ muội lẻ loi một mình bên ngoài. Kể từ cái lần nháo hôn kia, Diệp Ngũ muội biến mất tăm.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng chẳng biết vì sao lại cảm động, xoa đầu cậu: "... Con thật sự bằng lòng rời khỏi nhà, cam đoan sau này sẽ không hối hận?”Tôn Tuấn đứng thẳng người lên mới cao đến n.g.ự.c Diệp Gia, đôi mắt sâu thắm không giống trẻ con: "Không hối hận."Diệp Gia nhìn cậu một lúc lâu rồi bỗng cười rộ lên. Nàng nhìn cậu bé mang đầy quyết tâm trước mặt, nói thật lúc đầu nàng cũng hơi do dự. Dù ông Tôn không muốn để Tôn Tuấn đi, nhưng biểu hiện của đứa nhỏ trong khoảng thời gian này khiến Diệp Gia rất khó trơ mắt nhìn cậu bị mai một đi. Không phải cảm thấy ở Bắc Đình sẽ không tiến thân được, chỉ là thế giới bên ngoài có nhiều cơ hội hơn.Đôi khi con người cần cơ hội để trở thành tài, ngọc thô cần được chạm khắc, nhân tài cũng thế. Dừng một lát, Diệp Gia không kiềm được hỏi cậu bé: "Con đến sân nhà ta lúc nào? Sáng sớm mở cửa đã thấy con, đừng nói là chạy tới hồi đêm qua nhé?"Đứa bé khut khit mũi, nghiêm túc nói: "Hồi nương nương, nửa đêm nhân lúc ông nội ngủ, con lẻn ra ngoài."Cậu thử nắm lấy tay áo Diệp Gia: "Nương nương, người sẽ dẫn con đi cùng đúng không?"Nếu cậu đã có quyết tâm này, Diệp Gia đương nhiên rất vui: "Để lại thư cho ông nội con đi, lân này xem như ta làm ác."Mắt Tôn Tuấn nháy mắt sáng lên, vui mừng gật đầu....Đồ đạc của Diệp Giai kỳ thật đã chất lên xe từ tối hôm qua, bây giờ toàn là đồ của người khác.Dư thị cũng dậy sớm, sáng sớm đầu xuân rất lạnh. Bà ấy đang đứng ở cửa lớn, nhìn mấy chiếc tủ đang được chất lên xe. Tuy chưa ở được bao lâu nhưng vẫn không đành rời khỏi cái sân này: "... Gia Nương à, chúng ta phải mang mọi thứ trong nhà đi. Không chừng tương lai khi thế cục ở Đại Yến ổn định lại, chúng ta còn sẽ quay lại Bắc Đình."Khí hậu Bắc Đình tuy nói khắc nghiệt lạnh lẽo, nhưng trời cao đất rộng, tự do tự tại. Khi đã quen sống ở nơi này rồi thì khi dọn đi đúng là rất tiếc nuối."Muốn về là về được thôi." Diệp Giai cười nói: "Chỉ sợ lúc đó không có cơ hội."Hai người đang nói chuyện, A Cửu ôm đứa nhỏ cùng Diệp Tứ muội ra khỏi sân.Nếu họ rời đi, Diệp Tứ muội đương nhiên cũng đi theo.A Cửu bây giờ là mệnh quan triều đình, có phủ đệ và gia nghiệp chính nhất phẩm võ tướng ở Yến Kinh. Phủ đệ Chu Cảnh Sâm ban thưởng có năm cửa vào năm cửa ra. Phủ đệ to như vậy giờ vẫn trống không, chỉ chờ Diệp tứ muội sang sửa soạn. Tứ muội vì chuyện này mà vui mừng rất lâu, ngày nào cũng cười nói. Chuyến này về Yến Kinh, nàng ấy là người duy nhất thật sự hào hứng. "Tỷ tỷ, chỗ cha mẹ tỷ giải quyết thế nào?"Trước khi lên xe ngựa, nàng ấy mới nhớ tới chuyện này. Thật ra không phải là gần đây mới nhớ đến, cha mẹ ruột đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng ấy dù có tồi tệ đến đâu thì nàng vẫn không đành lòng. Ban đầu nàng ấy đã muốn hỏi, nhưng thấy Diệp Gia bận rộn nhiều việc nên nàng không dám quấy rầy.Diệp Gia nghe vậy thì không có phản ứng gì, nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với phu thê Diệp gia cả.Ngẫm nghĩ một lúc, nàng nói: "Đại ca sẽ trấn thủ Bắc Đình, Thanh Hà cũng ở đó, cha mẹ đương nhiên dựa vào đại ca Thanh Hà"... Cũng đúng, có con trai ruột rồi, lão phu thế Diệp gia sao mà nhớ nổi con gái.Hai tỷ muội im lặng một cách kỳ lạ, Diệp Tứ muội thở dài. Bảo hai bà v.ú ôm Tiểu Thất Tiểu Bát lên xe ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua đại viện Chu gia. Sau khi thành hôn với A Cửu, nàng ấy sống ở Chu gia lâu hơn cả. Tiểu Thất Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, còn không biết ly biệt là gì. Cảm thấy mới lạ nên ghé vào cửa sổ kêu gọi í ới.Diệp Gia không quan tâm người Diệp gia, ngược lại lo cho Diệp Ngũ muội lẻ loi một mình bên ngoài. Kể từ cái lần nháo hôn kia, Diệp Ngũ muội biến mất tăm.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng chẳng biết vì sao lại cảm động, xoa đầu cậu: "... Con thật sự bằng lòng rời khỏi nhà, cam đoan sau này sẽ không hối hận?”Tôn Tuấn đứng thẳng người lên mới cao đến n.g.ự.c Diệp Gia, đôi mắt sâu thắm không giống trẻ con: "Không hối hận."Diệp Gia nhìn cậu một lúc lâu rồi bỗng cười rộ lên. Nàng nhìn cậu bé mang đầy quyết tâm trước mặt, nói thật lúc đầu nàng cũng hơi do dự. Dù ông Tôn không muốn để Tôn Tuấn đi, nhưng biểu hiện của đứa nhỏ trong khoảng thời gian này khiến Diệp Gia rất khó trơ mắt nhìn cậu bị mai một đi. Không phải cảm thấy ở Bắc Đình sẽ không tiến thân được, chỉ là thế giới bên ngoài có nhiều cơ hội hơn.Đôi khi con người cần cơ hội để trở thành tài, ngọc thô cần được chạm khắc, nhân tài cũng thế. Dừng một lát, Diệp Gia không kiềm được hỏi cậu bé: "Con đến sân nhà ta lúc nào? Sáng sớm mở cửa đã thấy con, đừng nói là chạy tới hồi đêm qua nhé?"Đứa bé khut khit mũi, nghiêm túc nói: "Hồi nương nương, nửa đêm nhân lúc ông nội ngủ, con lẻn ra ngoài."Cậu thử nắm lấy tay áo Diệp Gia: "Nương nương, người sẽ dẫn con đi cùng đúng không?"Nếu cậu đã có quyết tâm này, Diệp Gia đương nhiên rất vui: "Để lại thư cho ông nội con đi, lân này xem như ta làm ác."Mắt Tôn Tuấn nháy mắt sáng lên, vui mừng gật đầu....Đồ đạc của Diệp Giai kỳ thật đã chất lên xe từ tối hôm qua, bây giờ toàn là đồ của người khác.Dư thị cũng dậy sớm, sáng sớm đầu xuân rất lạnh. Bà ấy đang đứng ở cửa lớn, nhìn mấy chiếc tủ đang được chất lên xe. Tuy chưa ở được bao lâu nhưng vẫn không đành rời khỏi cái sân này: "... Gia Nương à, chúng ta phải mang mọi thứ trong nhà đi. Không chừng tương lai khi thế cục ở Đại Yến ổn định lại, chúng ta còn sẽ quay lại Bắc Đình."Khí hậu Bắc Đình tuy nói khắc nghiệt lạnh lẽo, nhưng trời cao đất rộng, tự do tự tại. Khi đã quen sống ở nơi này rồi thì khi dọn đi đúng là rất tiếc nuối."Muốn về là về được thôi." Diệp Giai cười nói: "Chỉ sợ lúc đó không có cơ hội."Hai người đang nói chuyện, A Cửu ôm đứa nhỏ cùng Diệp Tứ muội ra khỏi sân.Nếu họ rời đi, Diệp Tứ muội đương nhiên cũng đi theo.A Cửu bây giờ là mệnh quan triều đình, có phủ đệ và gia nghiệp chính nhất phẩm võ tướng ở Yến Kinh. Phủ đệ Chu Cảnh Sâm ban thưởng có năm cửa vào năm cửa ra. Phủ đệ to như vậy giờ vẫn trống không, chỉ chờ Diệp tứ muội sang sửa soạn. Tứ muội vì chuyện này mà vui mừng rất lâu, ngày nào cũng cười nói. Chuyến này về Yến Kinh, nàng ấy là người duy nhất thật sự hào hứng. "Tỷ tỷ, chỗ cha mẹ tỷ giải quyết thế nào?"Trước khi lên xe ngựa, nàng ấy mới nhớ tới chuyện này. Thật ra không phải là gần đây mới nhớ đến, cha mẹ ruột đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng ấy dù có tồi tệ đến đâu thì nàng vẫn không đành lòng. Ban đầu nàng ấy đã muốn hỏi, nhưng thấy Diệp Gia bận rộn nhiều việc nên nàng không dám quấy rầy.Diệp Gia nghe vậy thì không có phản ứng gì, nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với phu thê Diệp gia cả.Ngẫm nghĩ một lúc, nàng nói: "Đại ca sẽ trấn thủ Bắc Đình, Thanh Hà cũng ở đó, cha mẹ đương nhiên dựa vào đại ca Thanh Hà"... Cũng đúng, có con trai ruột rồi, lão phu thế Diệp gia sao mà nhớ nổi con gái.Hai tỷ muội im lặng một cách kỳ lạ, Diệp Tứ muội thở dài. Bảo hai bà v.ú ôm Tiểu Thất Tiểu Bát lên xe ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua đại viện Chu gia. Sau khi thành hôn với A Cửu, nàng ấy sống ở Chu gia lâu hơn cả. Tiểu Thất Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, còn không biết ly biệt là gì. Cảm thấy mới lạ nên ghé vào cửa sổ kêu gọi í ới.Diệp Gia không quan tâm người Diệp gia, ngược lại lo cho Diệp Ngũ muội lẻ loi một mình bên ngoài. Kể từ cái lần nháo hôn kia, Diệp Ngũ muội biến mất tăm.

Chương 783