Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 785

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tính ra cũng trùng hợp, Diệp Gia mới đến Huệ Châu, không thấy Diệp Ngũ muội, ngược lại gặp phải thương đội Trình gia trên đường chính. Sau khi tình hình Đại Yến dần ổn định, những thương cảng thông tới năm nước Tây Vực cũng được mở ra. Dưới sự chèn ép của triêu đình, các thương nhân người Hồi và thương nhân Sơn Tây vốn luôn rất kiêu ngạo giờ thành thật hơn nhiều. Hiện tại thương đội Bắc Đình cũng xuôi nam đi trao đổi hàng hóa.Sau khi Trình Nghị theo Chu Cảnh Sâm đánh trận, Trình Phong trở thành người thừa kế của Trình gia. Người dẫn đội lần này đương nhiên là Trình Phong.Hai đoàn người gặp nhau ở quán trọ, Trình Phong thấy Diệp Gia đi xuống từ xe ngựa thì suýt nữa lắc đuôi thành Phong Hỏa Luân, với điều kiện cậu ta có đuôi. Nhác thấy nàng đi vào từ cửa bên phải, cậu ta không quan tâm mình đang đứng giữa đám đông mà lao thẳng tới trước mặt Diệp Gia không để ý tới trước mặt.Hoàn Bội và Tiểu Lê thoắt cái rút kiếm ra, quát to ngăn cậu ta lại gân. Trình Phong đứng cách đó không xa nhe răng cười rạng rỡ: ˆPhu nhân, chúng ta lại gặp mặt."Diệp Gia bó tay hết cách, Trình Phong này đúng là không sợ chết. Nếu nói trước đây cậu ta chẳng thèm quan tâm gì mà cứ dán lên là ÿ thế h.i.ế.p người. Hôm nay Chu Cảnh Sâm đã ngồi ở vị trí đó mà cậu ta còn dám làm như vậy thì chính là to gan lớn mật.Diệp Gia khẽ gật đầu với cậu ta rồi đi thẳng lên tầng, nàng không định ở lại lầu dưới.Trình Phong ít nhiều còn biết chừng mực, không cố ý bám theo. Nhưng cậu ta không bám theo cũng không có nghĩa sẽ từ bỏ, đứng dưới lầu nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia nhiệt liệt đến mức khiến Hoàn Bội hận không thể rút đao lao xuống băm vằm cậu ta. Diệp Gia dám chắc nếu Chu Cảnh Sâm ở đây, có lẽ hắn sẽ móc mắt cậu ta ra. Ai mà không sơ c.h.ế.t chứ."Chủ tử... Huân Bồi thật lòng chán ghét Trình Phong, sợ cậu ta làm ra hành vi hủy hoại thanh danh của Diệp Gia: "Chúng ta có nên đổi quán trọ không?"Diệp Gia vì muốn mau chóng tới nơi nên đi một đường không hề nghỉ ngơi. Ngày đêm xóc nảy không ngừng, xương cốt nàng cũng sắp rệu ra rồi. Nàng lắc đầu, bảo Tiểu Lê đi lấy nước nóng: "Không sao đâu. Trình Phong tuy ham chơi nhưng cũng sẽ không làm gì quá đáng.Hoàn Bội lầm bam gì đó rồi im lặng lui xuống.Ba ngày sau Diệp Gia gặp lại Diệp Ngũ muội, tốn chút thời gian phái người đi hỏi thăm.Diệp Ngũ muội xuất hiện trước mặt Diệp Gia với một diện mạo hoàn toàn khác. Một thân váy dài màu đỏ đào, trang điểm cực kỳ tinh xảo. Người lại gây đi nhiều, trông cực kỳ thiếu sức sống. Theo sau là bốn bà tử thân hình cường tráng tướng mạo hung ác, bốn bà tử kia nhìn thấy Diệp Gia cũng chỉ ngước mắt lên, không nói gì.Mắt Ngũ muội chợt vụt sáng, một lát sau lại lắng xuống: "Tỷ tỷ."Diệp Gia cau mày đánh giá bốn bà tử, ánh mắt rơi xuống trên mặt Diệp Ngũ muội. Một chốc chỉ bỏ lại một câu: "Sao lại thế này? Nói đi."Diệp Ngũ muội mím mím môi, toan muốn nói gì, một bà tử sau lưng nàng ấy ho khan một tiếng, nàng lập tức ngậm miệng.Sắc mặt Diệp Gia lập tức trở nên khó coi."Tiểu Lê, Hoàn Bội."Tiểu Lê không nói gì, soạt một tiếng rút trường đao bên hông ra.Bốn bà tử kia không ngờ cô nương trông dịu dàng yếu đuối kia lại cầm theo một cây đao. Sau khi sửng sốt một lúc, lập tức nhào lên muốn đánh nhau. Nhưng dù hình thể có cao to thế nào, bốn bà tử không biết tí gì về võ nghệ chỉ có thể ức h.i.ế.p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt chứ căn bản không đánh lại người biết võ. Không cần Hoàn Bội ra tay, Tiểu Lê một mình xử gọn.Bốn bà tử ầm ầm ngã xuống đất, Diệp Ngũ muội nhào vào lòng Diệp Gia khóc to: "Tỷ tỷ..."Diệp Gia vốn còn muốn hỏi, nghe nàng khóc thảm thiết như vậy thì nhun tim. Sai người trói hết bốn bà tử lại ném ra góc tường, Diệp Gia vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy.

Tính ra cũng trùng hợp, Diệp Gia mới đến Huệ Châu, không thấy Diệp Ngũ muội, ngược lại gặp phải thương đội Trình gia trên đường chính. Sau khi tình hình Đại Yến dần ổn định, những thương cảng thông tới năm nước Tây Vực cũng được mở ra. Dưới sự chèn ép của triêu đình, các thương nhân người Hồi và thương nhân Sơn Tây vốn luôn rất kiêu ngạo giờ thành thật hơn nhiều. Hiện tại thương đội Bắc Đình cũng xuôi nam đi trao đổi hàng hóa.

Sau khi Trình Nghị theo Chu Cảnh Sâm đánh trận, Trình Phong trở thành người thừa kế của Trình gia. Người dẫn đội lần này đương nhiên là Trình Phong.

Hai đoàn người gặp nhau ở quán trọ, Trình Phong thấy Diệp Gia đi xuống từ xe ngựa thì suýt nữa lắc đuôi thành Phong Hỏa Luân, với điều kiện cậu ta có đuôi. Nhác thấy nàng đi vào từ cửa bên phải, cậu ta không quan tâm mình đang đứng giữa đám đông mà lao thẳng tới trước mặt Diệp Gia không để ý tới trước mặt.

Hoàn Bội và Tiểu Lê thoắt cái rút kiếm ra, quát to ngăn cậu ta lại gân. Trình Phong đứng cách đó không xa nhe răng cười rạng rỡ: ˆPhu nhân, chúng ta lại gặp mặt."

Diệp Gia bó tay hết cách, Trình Phong này đúng là không sợ chết. Nếu nói trước đây cậu ta chẳng thèm quan tâm gì mà cứ dán lên là ÿ thế h.i.ế.p người. Hôm nay Chu Cảnh Sâm đã ngồi ở vị trí đó mà cậu ta còn dám làm như vậy thì chính là to gan lớn mật.

Diệp Gia khẽ gật đầu với cậu ta rồi đi thẳng lên tầng, nàng không định ở lại lầu dưới.

Trình Phong ít nhiều còn biết chừng mực, không cố ý bám theo. Nhưng cậu ta không bám theo cũng không có nghĩa sẽ từ bỏ, đứng dưới lầu nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia nhiệt liệt đến mức khiến Hoàn Bội hận không thể rút đao lao xuống băm vằm cậu ta. Diệp Gia dám chắc nếu Chu Cảnh Sâm ở đây, có lẽ hắn sẽ móc mắt cậu ta ra. Ai mà không sơ c.h.ế.t chứ.

"Chủ tử... Huân Bồi thật lòng chán ghét Trình Phong, sợ cậu ta làm ra hành vi hủy hoại thanh danh của Diệp Gia: "Chúng ta có nên đổi quán trọ không?"

Diệp Gia vì muốn mau chóng tới nơi nên đi một đường không hề nghỉ ngơi. Ngày đêm xóc nảy không ngừng, xương cốt nàng cũng sắp rệu ra rồi. Nàng lắc đầu, bảo Tiểu Lê đi lấy nước nóng: "Không sao đâu. Trình Phong tuy ham chơi nhưng cũng sẽ không làm gì quá đáng.

Hoàn Bội lầm bam gì đó rồi im lặng lui xuống.

Ba ngày sau Diệp Gia gặp lại Diệp Ngũ muội, tốn chút thời gian phái người đi hỏi thăm.

Diệp Ngũ muội xuất hiện trước mặt Diệp Gia với một diện mạo hoàn toàn khác. Một thân váy dài màu đỏ đào, trang điểm cực kỳ tinh xảo. Người lại gây đi nhiều, trông cực kỳ thiếu sức sống. Theo sau là bốn bà tử thân hình cường tráng tướng mạo hung ác, bốn bà tử kia nhìn thấy Diệp Gia cũng chỉ ngước mắt lên, không nói gì.

Mắt Ngũ muội chợt vụt sáng, một lát sau lại lắng xuống: "Tỷ tỷ."

Diệp Gia cau mày đánh giá bốn bà tử, ánh mắt rơi xuống trên mặt Diệp Ngũ muội. Một chốc chỉ bỏ lại một câu: "Sao lại thế này? Nói đi."

Diệp Ngũ muội mím mím môi, toan muốn nói gì, một bà tử sau lưng nàng ấy ho khan một tiếng, nàng lập tức ngậm miệng.

Sắc mặt Diệp Gia lập tức trở nên khó coi.

"Tiểu Lê, Hoàn Bội."

Tiểu Lê không nói gì, soạt một tiếng rút trường đao bên hông ra.

Bốn bà tử kia không ngờ cô nương trông dịu dàng yếu đuối kia lại cầm theo một cây đao. Sau khi sửng sốt một lúc, lập tức nhào lên muốn đánh nhau. Nhưng dù hình thể có cao to thế nào, bốn bà tử không biết tí gì về võ nghệ chỉ có thể ức h.i.ế.p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt chứ căn bản không đánh lại người biết võ. Không cần Hoàn Bội ra tay, Tiểu Lê một mình xử gọn.

Bốn bà tử ầm ầm ngã xuống đất, Diệp Ngũ muội nhào vào lòng Diệp Gia khóc to: "Tỷ tỷ..."

Diệp Gia vốn còn muốn hỏi, nghe nàng khóc thảm thiết như vậy thì nhun tim. Sai người trói hết bốn bà tử lại ném ra góc tường, Diệp Gia vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tính ra cũng trùng hợp, Diệp Gia mới đến Huệ Châu, không thấy Diệp Ngũ muội, ngược lại gặp phải thương đội Trình gia trên đường chính. Sau khi tình hình Đại Yến dần ổn định, những thương cảng thông tới năm nước Tây Vực cũng được mở ra. Dưới sự chèn ép của triêu đình, các thương nhân người Hồi và thương nhân Sơn Tây vốn luôn rất kiêu ngạo giờ thành thật hơn nhiều. Hiện tại thương đội Bắc Đình cũng xuôi nam đi trao đổi hàng hóa.Sau khi Trình Nghị theo Chu Cảnh Sâm đánh trận, Trình Phong trở thành người thừa kế của Trình gia. Người dẫn đội lần này đương nhiên là Trình Phong.Hai đoàn người gặp nhau ở quán trọ, Trình Phong thấy Diệp Gia đi xuống từ xe ngựa thì suýt nữa lắc đuôi thành Phong Hỏa Luân, với điều kiện cậu ta có đuôi. Nhác thấy nàng đi vào từ cửa bên phải, cậu ta không quan tâm mình đang đứng giữa đám đông mà lao thẳng tới trước mặt Diệp Gia không để ý tới trước mặt.Hoàn Bội và Tiểu Lê thoắt cái rút kiếm ra, quát to ngăn cậu ta lại gân. Trình Phong đứng cách đó không xa nhe răng cười rạng rỡ: ˆPhu nhân, chúng ta lại gặp mặt."Diệp Gia bó tay hết cách, Trình Phong này đúng là không sợ chết. Nếu nói trước đây cậu ta chẳng thèm quan tâm gì mà cứ dán lên là ÿ thế h.i.ế.p người. Hôm nay Chu Cảnh Sâm đã ngồi ở vị trí đó mà cậu ta còn dám làm như vậy thì chính là to gan lớn mật.Diệp Gia khẽ gật đầu với cậu ta rồi đi thẳng lên tầng, nàng không định ở lại lầu dưới.Trình Phong ít nhiều còn biết chừng mực, không cố ý bám theo. Nhưng cậu ta không bám theo cũng không có nghĩa sẽ từ bỏ, đứng dưới lầu nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt kia nhiệt liệt đến mức khiến Hoàn Bội hận không thể rút đao lao xuống băm vằm cậu ta. Diệp Gia dám chắc nếu Chu Cảnh Sâm ở đây, có lẽ hắn sẽ móc mắt cậu ta ra. Ai mà không sơ c.h.ế.t chứ."Chủ tử... Huân Bồi thật lòng chán ghét Trình Phong, sợ cậu ta làm ra hành vi hủy hoại thanh danh của Diệp Gia: "Chúng ta có nên đổi quán trọ không?"Diệp Gia vì muốn mau chóng tới nơi nên đi một đường không hề nghỉ ngơi. Ngày đêm xóc nảy không ngừng, xương cốt nàng cũng sắp rệu ra rồi. Nàng lắc đầu, bảo Tiểu Lê đi lấy nước nóng: "Không sao đâu. Trình Phong tuy ham chơi nhưng cũng sẽ không làm gì quá đáng.Hoàn Bội lầm bam gì đó rồi im lặng lui xuống.Ba ngày sau Diệp Gia gặp lại Diệp Ngũ muội, tốn chút thời gian phái người đi hỏi thăm.Diệp Ngũ muội xuất hiện trước mặt Diệp Gia với một diện mạo hoàn toàn khác. Một thân váy dài màu đỏ đào, trang điểm cực kỳ tinh xảo. Người lại gây đi nhiều, trông cực kỳ thiếu sức sống. Theo sau là bốn bà tử thân hình cường tráng tướng mạo hung ác, bốn bà tử kia nhìn thấy Diệp Gia cũng chỉ ngước mắt lên, không nói gì.Mắt Ngũ muội chợt vụt sáng, một lát sau lại lắng xuống: "Tỷ tỷ."Diệp Gia cau mày đánh giá bốn bà tử, ánh mắt rơi xuống trên mặt Diệp Ngũ muội. Một chốc chỉ bỏ lại một câu: "Sao lại thế này? Nói đi."Diệp Ngũ muội mím mím môi, toan muốn nói gì, một bà tử sau lưng nàng ấy ho khan một tiếng, nàng lập tức ngậm miệng.Sắc mặt Diệp Gia lập tức trở nên khó coi."Tiểu Lê, Hoàn Bội."Tiểu Lê không nói gì, soạt một tiếng rút trường đao bên hông ra.Bốn bà tử kia không ngờ cô nương trông dịu dàng yếu đuối kia lại cầm theo một cây đao. Sau khi sửng sốt một lúc, lập tức nhào lên muốn đánh nhau. Nhưng dù hình thể có cao to thế nào, bốn bà tử không biết tí gì về võ nghệ chỉ có thể ức h.i.ế.p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt chứ căn bản không đánh lại người biết võ. Không cần Hoàn Bội ra tay, Tiểu Lê một mình xử gọn.Bốn bà tử ầm ầm ngã xuống đất, Diệp Ngũ muội nhào vào lòng Diệp Gia khóc to: "Tỷ tỷ..."Diệp Gia vốn còn muốn hỏi, nghe nàng khóc thảm thiết như vậy thì nhun tim. Sai người trói hết bốn bà tử lại ném ra góc tường, Diệp Gia vỗ nhẹ lên lưng nàng ấy.

Chương 785