Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 795

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tay đếm cũng không hết ở cõi cung này đã c.h.ế.t bao nhiêu người, nhưng chắc chắn nơi có oan hồn nhiều nhất ngoài thiên lao ra thì chính là hậu cung. Diệp Gia tự nhận là người vô cùng thực tế, nàng có thể tạm thời đảm đương trọng trách, xử lý một ít chuyện. Nhưng mà không cảm thấy hứng thú lắm đối với việc chăm sóc con nối dõi hoàng gia này.Diệp Gia không biết nhiều vê chức trách cụ thể của hoàng hậu trong lịch sử, trong ấn tượng của nàng chính là chỉ huy lục cung, quản lý phi tân. Đương nhiên, không phải là nàng xem thường chức nghiệp này, chẳng qua là cảm thấy chỉ thay Chu Cảnh Sâm quản lý nữ nhân, nàng thật sự rất không kiên nhẫn."Nhiếp chính vương rất tốt, nhiếp chính vương phi cũng rất tốt."Con giun trong bụng Chu Cảnh Sâm cũng giống như Diệp Gia, cho nên biết rõ điểm mấu chốt và nguyên tắc của Diệp Gia ở đâu. Trên thực tế, bản thân hắn từng dự định làm hoàng đế cả đời này để đề phòng sai lầm đời trước tái diễn. Thế nhưng sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời thì ý nghĩ này của hắn đã thay đổi. Đời trước hắn không có con nên mới chọn đứa trẻ mồ côi Chu Diệp, đời này hắn có con rồi, đương nhiên không lo lắng bi kịch tái diễn."Nhiếp chính vương phủ được xây bên ngoài," Chu Cảnh Sâm cười đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước: "Nếu nàng ở trong cung không quen, thì có thể dọn ra ngoài ở."Diệp Gia chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn hắn.Mấy ngày nay cả hai quá bận rộn nên thật sự rất lâu rồi Diệp Gia không nhìn kỹ Chu Cảnh Sâm. Lúc này quan sát hắn chăm chú, Diệp Gia mới phát hiện Chu Cảnh Sâm gầy đi mắt thường có thể thấy. Cơ thể gầy và cao hơn, áo lót mặc trên người rộng thùng thình. Ngủ không đủ giấc nên mặt mũi luôn đầy vẻ mỏi mệt, đôi mắt Diệp Gia chợt lóe lên, nhịn không được đau lòng hắn một chút.Chu Cảnh Sâm đương nhiên không bỏ sót sự đau lòng trong mắt nàng, trong lòng có chút ngọt: "Gia Nương không muốn bị trói buộc ở thâm cung cả đời, vi phu phu đi theo thê cũng rất tốt mà?"Sở dĩ thâm cung sâu, là bởi vì người ở trong một ngày cũng đi không hết. Nếu người đã biết gió ấm tự do và mây bay tản mạn ngoài kia thì khi bị giam thời gian dài trong này, có thể khiến linh hôn của bản thân hao tổn đến mục nát.Diệp Gia: "... Thì khi chàng nhiếp chính, chúng ta không ở lại hậu cung nữa?”"Đợi triều đình ổn định là được rồi." Chu Cảnh Sâm võ võ bụi trên đầu gối rồi bò lên giường lần nữa. Một tay nắm cổ tay Diệp Gia, chôn mặt bên gáy của nàng, hít một hơi nhớ nhung: "Đến lúc Đại Yên khôi phục sinh cơ, một nhà chúng ta quay lại Bắc Đình nhé."Trên thực tế, không chỉ có Dư thị không nỡ bỏ Bắc Đình, người quyến luyến Bắc Đình nhất thật ra là Chu Cảnh Sâm. Hắn đã sống một cuộc đời ngươi lừa ta gạt qua hai kiếp, quyền lực chí cao vô thượng và quyền sanh sát hắn đều nắm trong tay. Sẽ luôn luôn nhớ thương người không có được, khi chiếm được rồi thì lúc nào cũng sống trong lo sợ. Hắn thấy rằng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong hai kiếp đã qua, thật ra cũng chỉ là mấy năm ở Bắc Đình kia mà thôi.Thức ăn không cần quá tinh xảo, Gia Nương tùy tiện làm chút cơm canh hắn ăn cũng thấy ngon. Gian nhà không cần quá lớn, cho hắn nửa cái giường là đủ rồi.Diệp Gia nhìn lông mi hắn chớp chớp đầy mệt mỏi, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Vươn tay xoa xoa gò má hắn, cúi đầu hôn một cái lên mi tâm hắn: "Bỏ gánh nặng lại cho Tiểu Thuật Bạch cũng được, tiểu tử này vừa nhìn là biết thông minh."Nghe câu này, khuôn mặt của người nào đó chôn trước n.g.ự.c Diệp Gia châm chậm nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng mổ một cái lên n.g.ự.c Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể của người trong lòng khẽ run lên, Chu Cảnh Sâm híp mắt lại. Xem ra so với nhi tử, hắn vẫn thắng.Tuy rằng mệt c.h.ế.t đi được, thực sự mậệt tới nỗi mắt không mở ra được. Nhưng lâu lắm rồi không chạm vào người vợ cho nên nhịn không được muốn trộm nếm thử chút thịt.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tay đếm cũng không hết ở cõi cung này đã c.h.ế.t bao nhiêu người, nhưng chắc chắn nơi có oan hồn nhiều nhất ngoài thiên lao ra thì chính là hậu cung. Diệp Gia tự nhận là người vô cùng thực tế, nàng có thể tạm thời đảm đương trọng trách, xử lý một ít chuyện. Nhưng mà không cảm thấy hứng thú lắm đối với việc chăm sóc con nối dõi hoàng gia này.Diệp Gia không biết nhiều vê chức trách cụ thể của hoàng hậu trong lịch sử, trong ấn tượng của nàng chính là chỉ huy lục cung, quản lý phi tân. Đương nhiên, không phải là nàng xem thường chức nghiệp này, chẳng qua là cảm thấy chỉ thay Chu Cảnh Sâm quản lý nữ nhân, nàng thật sự rất không kiên nhẫn."Nhiếp chính vương rất tốt, nhiếp chính vương phi cũng rất tốt."Con giun trong bụng Chu Cảnh Sâm cũng giống như Diệp Gia, cho nên biết rõ điểm mấu chốt và nguyên tắc của Diệp Gia ở đâu. Trên thực tế, bản thân hắn từng dự định làm hoàng đế cả đời này để đề phòng sai lầm đời trước tái diễn. Thế nhưng sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời thì ý nghĩ này của hắn đã thay đổi. Đời trước hắn không có con nên mới chọn đứa trẻ mồ côi Chu Diệp, đời này hắn có con rồi, đương nhiên không lo lắng bi kịch tái diễn."Nhiếp chính vương phủ được xây bên ngoài," Chu Cảnh Sâm cười đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước: "Nếu nàng ở trong cung không quen, thì có thể dọn ra ngoài ở."Diệp Gia chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn hắn.Mấy ngày nay cả hai quá bận rộn nên thật sự rất lâu rồi Diệp Gia không nhìn kỹ Chu Cảnh Sâm. Lúc này quan sát hắn chăm chú, Diệp Gia mới phát hiện Chu Cảnh Sâm gầy đi mắt thường có thể thấy. Cơ thể gầy và cao hơn, áo lót mặc trên người rộng thùng thình. Ngủ không đủ giấc nên mặt mũi luôn đầy vẻ mỏi mệt, đôi mắt Diệp Gia chợt lóe lên, nhịn không được đau lòng hắn một chút.Chu Cảnh Sâm đương nhiên không bỏ sót sự đau lòng trong mắt nàng, trong lòng có chút ngọt: "Gia Nương không muốn bị trói buộc ở thâm cung cả đời, vi phu phu đi theo thê cũng rất tốt mà?"Sở dĩ thâm cung sâu, là bởi vì người ở trong một ngày cũng đi không hết. Nếu người đã biết gió ấm tự do và mây bay tản mạn ngoài kia thì khi bị giam thời gian dài trong này, có thể khiến linh hôn của bản thân hao tổn đến mục nát.Diệp Gia: "... Thì khi chàng nhiếp chính, chúng ta không ở lại hậu cung nữa?”"Đợi triều đình ổn định là được rồi." Chu Cảnh Sâm võ võ bụi trên đầu gối rồi bò lên giường lần nữa. Một tay nắm cổ tay Diệp Gia, chôn mặt bên gáy của nàng, hít một hơi nhớ nhung: "Đến lúc Đại Yên khôi phục sinh cơ, một nhà chúng ta quay lại Bắc Đình nhé."Trên thực tế, không chỉ có Dư thị không nỡ bỏ Bắc Đình, người quyến luyến Bắc Đình nhất thật ra là Chu Cảnh Sâm. Hắn đã sống một cuộc đời ngươi lừa ta gạt qua hai kiếp, quyền lực chí cao vô thượng và quyền sanh sát hắn đều nắm trong tay. Sẽ luôn luôn nhớ thương người không có được, khi chiếm được rồi thì lúc nào cũng sống trong lo sợ. Hắn thấy rằng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong hai kiếp đã qua, thật ra cũng chỉ là mấy năm ở Bắc Đình kia mà thôi.Thức ăn không cần quá tinh xảo, Gia Nương tùy tiện làm chút cơm canh hắn ăn cũng thấy ngon. Gian nhà không cần quá lớn, cho hắn nửa cái giường là đủ rồi.Diệp Gia nhìn lông mi hắn chớp chớp đầy mệt mỏi, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Vươn tay xoa xoa gò má hắn, cúi đầu hôn một cái lên mi tâm hắn: "Bỏ gánh nặng lại cho Tiểu Thuật Bạch cũng được, tiểu tử này vừa nhìn là biết thông minh."Nghe câu này, khuôn mặt của người nào đó chôn trước n.g.ự.c Diệp Gia châm chậm nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng mổ một cái lên n.g.ự.c Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể của người trong lòng khẽ run lên, Chu Cảnh Sâm híp mắt lại. Xem ra so với nhi tử, hắn vẫn thắng.Tuy rằng mệt c.h.ế.t đi được, thực sự mậệt tới nỗi mắt không mở ra được. Nhưng lâu lắm rồi không chạm vào người vợ cho nên nhịn không được muốn trộm nếm thử chút thịt.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tay đếm cũng không hết ở cõi cung này đã c.h.ế.t bao nhiêu người, nhưng chắc chắn nơi có oan hồn nhiều nhất ngoài thiên lao ra thì chính là hậu cung. Diệp Gia tự nhận là người vô cùng thực tế, nàng có thể tạm thời đảm đương trọng trách, xử lý một ít chuyện. Nhưng mà không cảm thấy hứng thú lắm đối với việc chăm sóc con nối dõi hoàng gia này.Diệp Gia không biết nhiều vê chức trách cụ thể của hoàng hậu trong lịch sử, trong ấn tượng của nàng chính là chỉ huy lục cung, quản lý phi tân. Đương nhiên, không phải là nàng xem thường chức nghiệp này, chẳng qua là cảm thấy chỉ thay Chu Cảnh Sâm quản lý nữ nhân, nàng thật sự rất không kiên nhẫn."Nhiếp chính vương rất tốt, nhiếp chính vương phi cũng rất tốt."Con giun trong bụng Chu Cảnh Sâm cũng giống như Diệp Gia, cho nên biết rõ điểm mấu chốt và nguyên tắc của Diệp Gia ở đâu. Trên thực tế, bản thân hắn từng dự định làm hoàng đế cả đời này để đề phòng sai lầm đời trước tái diễn. Thế nhưng sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời thì ý nghĩ này của hắn đã thay đổi. Đời trước hắn không có con nên mới chọn đứa trẻ mồ côi Chu Diệp, đời này hắn có con rồi, đương nhiên không lo lắng bi kịch tái diễn."Nhiếp chính vương phủ được xây bên ngoài," Chu Cảnh Sâm cười đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước: "Nếu nàng ở trong cung không quen, thì có thể dọn ra ngoài ở."Diệp Gia chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn hắn.Mấy ngày nay cả hai quá bận rộn nên thật sự rất lâu rồi Diệp Gia không nhìn kỹ Chu Cảnh Sâm. Lúc này quan sát hắn chăm chú, Diệp Gia mới phát hiện Chu Cảnh Sâm gầy đi mắt thường có thể thấy. Cơ thể gầy và cao hơn, áo lót mặc trên người rộng thùng thình. Ngủ không đủ giấc nên mặt mũi luôn đầy vẻ mỏi mệt, đôi mắt Diệp Gia chợt lóe lên, nhịn không được đau lòng hắn một chút.Chu Cảnh Sâm đương nhiên không bỏ sót sự đau lòng trong mắt nàng, trong lòng có chút ngọt: "Gia Nương không muốn bị trói buộc ở thâm cung cả đời, vi phu phu đi theo thê cũng rất tốt mà?"Sở dĩ thâm cung sâu, là bởi vì người ở trong một ngày cũng đi không hết. Nếu người đã biết gió ấm tự do và mây bay tản mạn ngoài kia thì khi bị giam thời gian dài trong này, có thể khiến linh hôn của bản thân hao tổn đến mục nát.Diệp Gia: "... Thì khi chàng nhiếp chính, chúng ta không ở lại hậu cung nữa?”"Đợi triều đình ổn định là được rồi." Chu Cảnh Sâm võ võ bụi trên đầu gối rồi bò lên giường lần nữa. Một tay nắm cổ tay Diệp Gia, chôn mặt bên gáy của nàng, hít một hơi nhớ nhung: "Đến lúc Đại Yên khôi phục sinh cơ, một nhà chúng ta quay lại Bắc Đình nhé."Trên thực tế, không chỉ có Dư thị không nỡ bỏ Bắc Đình, người quyến luyến Bắc Đình nhất thật ra là Chu Cảnh Sâm. Hắn đã sống một cuộc đời ngươi lừa ta gạt qua hai kiếp, quyền lực chí cao vô thượng và quyền sanh sát hắn đều nắm trong tay. Sẽ luôn luôn nhớ thương người không có được, khi chiếm được rồi thì lúc nào cũng sống trong lo sợ. Hắn thấy rằng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong hai kiếp đã qua, thật ra cũng chỉ là mấy năm ở Bắc Đình kia mà thôi.Thức ăn không cần quá tinh xảo, Gia Nương tùy tiện làm chút cơm canh hắn ăn cũng thấy ngon. Gian nhà không cần quá lớn, cho hắn nửa cái giường là đủ rồi.Diệp Gia nhìn lông mi hắn chớp chớp đầy mệt mỏi, rốt cuộc vẫn mềm lòng. Vươn tay xoa xoa gò má hắn, cúi đầu hôn một cái lên mi tâm hắn: "Bỏ gánh nặng lại cho Tiểu Thuật Bạch cũng được, tiểu tử này vừa nhìn là biết thông minh."Nghe câu này, khuôn mặt của người nào đó chôn trước n.g.ự.c Diệp Gia châm chậm nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng mổ một cái lên n.g.ự.c Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể của người trong lòng khẽ run lên, Chu Cảnh Sâm híp mắt lại. Xem ra so với nhi tử, hắn vẫn thắng.Tuy rằng mệt c.h.ế.t đi được, thực sự mậệt tới nỗi mắt không mở ra được. Nhưng lâu lắm rồi không chạm vào người vợ cho nên nhịn không được muốn trộm nếm thử chút thịt.

Chương 795