Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 807

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mùa xuân vừa đến, Diệp Đệ xách thùng giặt áo quần từ dưới đê đập đi lên, hai tay đã lạnh đến đỏ.Vừa nãy nàng ấy ngồi rất lâu, chân đã bị tê cứng, không cẩn thận đạp xuống dưới ao bị ướt nửa chân. Vết nứt trên bàn tay vừa đau vừa ngứa, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u. Trấn Lý Bắc rất hiếm khi có mưa, năm nay không biết tại sao đã mưa liên tục mấy ngày rồi, mưa đến mức khắp nơi đều ướt át và dính dính. Hơi lạnh ẩm ướt giống như mọc thêm con mắt chui vào trong xương cốt người, làm cho chân của nàng ấy tê vì lạnh.Nhớ tới tam tỷ rơi xuống nước không biết sống c.h.ế.t thế nào, Diệp Đệ khó tránh có hơi lo lắng. Chỉ e là tam tỷ được cưng chiêu nhất ở trong nhà, sau khi lại đem ra đấu với giá cao cha nương không quan tâm tới nàng ấy sống c.h.ế.t ra sao. Trong ngày lạnh lẽo bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước, không biết Chu gia có mời đại phu cho không?Trong lòng nghi ngờ, Diệp Đệ hà một hơi nóng vào tay, lại nhấc thùng giặt áo quần lên chân cao chân thấp đi về nhà.Nàng ấy vừa mới bước đến cổng thôn, vẫn chưa bước vào thôn, thì nhìn thấy có một nhóm người ngồi dưới đất bên cạnh bia đá ở cổng thôn không biết làm gì. Diệp Đệ giật mình, lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn về bên đó. Trong thôn không thiếu kẻ lưu manh háo sắc, tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia đều nổi tiếng xinh đẹp. Dù là Diệp Đệ còn nhỏ tuổi, nhưng cũng mấy lần bị mấy tên côn đồ trêu chọc.Không muốn chuốc thêm rắc rối, thế là nàng ấy chuyển hướng theo đường nhỏ trở về thôn.Chỉ có điều nàng ấy mới đi được hai bước, đám lưu manh đã chú ý đến nàng ấy. Trong số đó trùng hợp có một tên trước đây từng trêu chọc nàng ấy, nhìn thấy Diệp Đệ liên bám lấy giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương. Bọn họ cũng không đánh nữa, đi vòng quanh rồi bao vây Diệp Đệ lại."Diệp lão tam, ngươi muốn làm gì!" Diệp Đệ nghiêm mặt lại, hung dữ trừng mắt tên mặt ngựa đen ở đăng trước.Tên lưu manh được gọi là Diệp lão tam đó chính là thích dáng vẻ giận dữ đó của nàng ấy, nhe hàm răng vàng lớn ra và định đưa tay sờ mặt của Diệp Đệ. Khiến Diệp Đệ giật mình, xách thùng giặt áo quần thùng thùng lùi vê đằng sau hai bước.Nàng ấy vừa bước lui, mấy tên lưu mạnh lại càng hung hãn hơn, hèn hạ bước tới trước và bám lấy nàng ấy.Lông măng của Diệp Đệ dựng đứng cả lên, cái quần bị ướt nửa chân lạnh như băng, làm đông cứng chân của nàng ấy. Trong chớp mắt, Diệp Đệ phát hiện ra bản thân đã bị đám người lưu manh đó bao vây. Nếu đã nói là lưu manh, đương nhiên là không lịch sự như vậy rồi. Nhìn thấy chỉ có một tiểu cô nương xinh đẹp thì giơ tay lên muốn sờ rồi, Diệp Đệ bị dọa tới mức đưa tay lên tát một cái vào bàn tay không biết quy tắc đó. Một tiếng bốp vang lên, mấy tên lưu manh ngốc nghếch vẫn đang cười đó đột nhiên thay đổi nét mặt.Diệp lão tam túm lấy tóc của Diệp Đệ, ra sức kéo qua một bên.Diệp Đệ đau tới mức trong chốc lát mặt trắng bệch, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.Đám lưu manh ở bên cạnh thấy đại ca đã động tay rồi, vừa cười đùa vừa đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Đệ, ra sức kéo người vào trong người. Diệp Đệ bị dọa định mở miệng hét lớn, nhưng nàng ấy mới phát hiện tiếng vừa vang lên, đã bị người bịt lại rồi. Diệp Đệ không những chảy mồ hôi lạnh, liều mạng vùng vẫy. Nhưng nàng ấy càng vùng vấy, thì đám lưu manh đó càng hung hãn hơn.Lúc Diệp Đệ cho rằng cuối cùng đám người đó đã ra tay với nàng ấy, thì đột nhiên người tum tóc của nàng ấy bị bay ra ngoài. Sau khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp lão tam bị đập mạnh xuống đất.Không đợi Diệp Đệ nhìn rõ ràng, thì trong chớp mắt đã nhìn thấy mấy tên ở bên cạnh cũng thở hổn hển nằm ở dưới đất, đi đời nhà mà cả lũ.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mùa xuân vừa đến, Diệp Đệ xách thùng giặt áo quần từ dưới đê đập đi lên, hai tay đã lạnh đến đỏ.Vừa nãy nàng ấy ngồi rất lâu, chân đã bị tê cứng, không cẩn thận đạp xuống dưới ao bị ướt nửa chân. Vết nứt trên bàn tay vừa đau vừa ngứa, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u. Trấn Lý Bắc rất hiếm khi có mưa, năm nay không biết tại sao đã mưa liên tục mấy ngày rồi, mưa đến mức khắp nơi đều ướt át và dính dính. Hơi lạnh ẩm ướt giống như mọc thêm con mắt chui vào trong xương cốt người, làm cho chân của nàng ấy tê vì lạnh.Nhớ tới tam tỷ rơi xuống nước không biết sống c.h.ế.t thế nào, Diệp Đệ khó tránh có hơi lo lắng. Chỉ e là tam tỷ được cưng chiêu nhất ở trong nhà, sau khi lại đem ra đấu với giá cao cha nương không quan tâm tới nàng ấy sống c.h.ế.t ra sao. Trong ngày lạnh lẽo bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước, không biết Chu gia có mời đại phu cho không?Trong lòng nghi ngờ, Diệp Đệ hà một hơi nóng vào tay, lại nhấc thùng giặt áo quần lên chân cao chân thấp đi về nhà.Nàng ấy vừa mới bước đến cổng thôn, vẫn chưa bước vào thôn, thì nhìn thấy có một nhóm người ngồi dưới đất bên cạnh bia đá ở cổng thôn không biết làm gì. Diệp Đệ giật mình, lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn về bên đó. Trong thôn không thiếu kẻ lưu manh háo sắc, tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia đều nổi tiếng xinh đẹp. Dù là Diệp Đệ còn nhỏ tuổi, nhưng cũng mấy lần bị mấy tên côn đồ trêu chọc.Không muốn chuốc thêm rắc rối, thế là nàng ấy chuyển hướng theo đường nhỏ trở về thôn.Chỉ có điều nàng ấy mới đi được hai bước, đám lưu manh đã chú ý đến nàng ấy. Trong số đó trùng hợp có một tên trước đây từng trêu chọc nàng ấy, nhìn thấy Diệp Đệ liên bám lấy giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương. Bọn họ cũng không đánh nữa, đi vòng quanh rồi bao vây Diệp Đệ lại."Diệp lão tam, ngươi muốn làm gì!" Diệp Đệ nghiêm mặt lại, hung dữ trừng mắt tên mặt ngựa đen ở đăng trước.Tên lưu manh được gọi là Diệp lão tam đó chính là thích dáng vẻ giận dữ đó của nàng ấy, nhe hàm răng vàng lớn ra và định đưa tay sờ mặt của Diệp Đệ. Khiến Diệp Đệ giật mình, xách thùng giặt áo quần thùng thùng lùi vê đằng sau hai bước.Nàng ấy vừa bước lui, mấy tên lưu mạnh lại càng hung hãn hơn, hèn hạ bước tới trước và bám lấy nàng ấy.Lông măng của Diệp Đệ dựng đứng cả lên, cái quần bị ướt nửa chân lạnh như băng, làm đông cứng chân của nàng ấy. Trong chớp mắt, Diệp Đệ phát hiện ra bản thân đã bị đám người lưu manh đó bao vây. Nếu đã nói là lưu manh, đương nhiên là không lịch sự như vậy rồi. Nhìn thấy chỉ có một tiểu cô nương xinh đẹp thì giơ tay lên muốn sờ rồi, Diệp Đệ bị dọa tới mức đưa tay lên tát một cái vào bàn tay không biết quy tắc đó. Một tiếng bốp vang lên, mấy tên lưu manh ngốc nghếch vẫn đang cười đó đột nhiên thay đổi nét mặt.Diệp lão tam túm lấy tóc của Diệp Đệ, ra sức kéo qua một bên.Diệp Đệ đau tới mức trong chốc lát mặt trắng bệch, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.Đám lưu manh ở bên cạnh thấy đại ca đã động tay rồi, vừa cười đùa vừa đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Đệ, ra sức kéo người vào trong người. Diệp Đệ bị dọa định mở miệng hét lớn, nhưng nàng ấy mới phát hiện tiếng vừa vang lên, đã bị người bịt lại rồi. Diệp Đệ không những chảy mồ hôi lạnh, liều mạng vùng vẫy. Nhưng nàng ấy càng vùng vấy, thì đám lưu manh đó càng hung hãn hơn.Lúc Diệp Đệ cho rằng cuối cùng đám người đó đã ra tay với nàng ấy, thì đột nhiên người tum tóc của nàng ấy bị bay ra ngoài. Sau khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp lão tam bị đập mạnh xuống đất.Không đợi Diệp Đệ nhìn rõ ràng, thì trong chớp mắt đã nhìn thấy mấy tên ở bên cạnh cũng thở hổn hển nằm ở dưới đất, đi đời nhà mà cả lũ.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mùa xuân vừa đến, Diệp Đệ xách thùng giặt áo quần từ dưới đê đập đi lên, hai tay đã lạnh đến đỏ.Vừa nãy nàng ấy ngồi rất lâu, chân đã bị tê cứng, không cẩn thận đạp xuống dưới ao bị ướt nửa chân. Vết nứt trên bàn tay vừa đau vừa ngứa, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u. Trấn Lý Bắc rất hiếm khi có mưa, năm nay không biết tại sao đã mưa liên tục mấy ngày rồi, mưa đến mức khắp nơi đều ướt át và dính dính. Hơi lạnh ẩm ướt giống như mọc thêm con mắt chui vào trong xương cốt người, làm cho chân của nàng ấy tê vì lạnh.Nhớ tới tam tỷ rơi xuống nước không biết sống c.h.ế.t thế nào, Diệp Đệ khó tránh có hơi lo lắng. Chỉ e là tam tỷ được cưng chiêu nhất ở trong nhà, sau khi lại đem ra đấu với giá cao cha nương không quan tâm tới nàng ấy sống c.h.ế.t ra sao. Trong ngày lạnh lẽo bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước, không biết Chu gia có mời đại phu cho không?Trong lòng nghi ngờ, Diệp Đệ hà một hơi nóng vào tay, lại nhấc thùng giặt áo quần lên chân cao chân thấp đi về nhà.Nàng ấy vừa mới bước đến cổng thôn, vẫn chưa bước vào thôn, thì nhìn thấy có một nhóm người ngồi dưới đất bên cạnh bia đá ở cổng thôn không biết làm gì. Diệp Đệ giật mình, lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn về bên đó. Trong thôn không thiếu kẻ lưu manh háo sắc, tướng mạo của ba tỷ muội Diệp gia đều nổi tiếng xinh đẹp. Dù là Diệp Đệ còn nhỏ tuổi, nhưng cũng mấy lần bị mấy tên côn đồ trêu chọc.Không muốn chuốc thêm rắc rối, thế là nàng ấy chuyển hướng theo đường nhỏ trở về thôn.Chỉ có điều nàng ấy mới đi được hai bước, đám lưu manh đã chú ý đến nàng ấy. Trong số đó trùng hợp có một tên trước đây từng trêu chọc nàng ấy, nhìn thấy Diệp Đệ liên bám lấy giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương. Bọn họ cũng không đánh nữa, đi vòng quanh rồi bao vây Diệp Đệ lại."Diệp lão tam, ngươi muốn làm gì!" Diệp Đệ nghiêm mặt lại, hung dữ trừng mắt tên mặt ngựa đen ở đăng trước.Tên lưu manh được gọi là Diệp lão tam đó chính là thích dáng vẻ giận dữ đó của nàng ấy, nhe hàm răng vàng lớn ra và định đưa tay sờ mặt của Diệp Đệ. Khiến Diệp Đệ giật mình, xách thùng giặt áo quần thùng thùng lùi vê đằng sau hai bước.Nàng ấy vừa bước lui, mấy tên lưu mạnh lại càng hung hãn hơn, hèn hạ bước tới trước và bám lấy nàng ấy.Lông măng của Diệp Đệ dựng đứng cả lên, cái quần bị ướt nửa chân lạnh như băng, làm đông cứng chân của nàng ấy. Trong chớp mắt, Diệp Đệ phát hiện ra bản thân đã bị đám người lưu manh đó bao vây. Nếu đã nói là lưu manh, đương nhiên là không lịch sự như vậy rồi. Nhìn thấy chỉ có một tiểu cô nương xinh đẹp thì giơ tay lên muốn sờ rồi, Diệp Đệ bị dọa tới mức đưa tay lên tát một cái vào bàn tay không biết quy tắc đó. Một tiếng bốp vang lên, mấy tên lưu manh ngốc nghếch vẫn đang cười đó đột nhiên thay đổi nét mặt.Diệp lão tam túm lấy tóc của Diệp Đệ, ra sức kéo qua một bên.Diệp Đệ đau tới mức trong chốc lát mặt trắng bệch, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.Đám lưu manh ở bên cạnh thấy đại ca đã động tay rồi, vừa cười đùa vừa đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Đệ, ra sức kéo người vào trong người. Diệp Đệ bị dọa định mở miệng hét lớn, nhưng nàng ấy mới phát hiện tiếng vừa vang lên, đã bị người bịt lại rồi. Diệp Đệ không những chảy mồ hôi lạnh, liều mạng vùng vẫy. Nhưng nàng ấy càng vùng vấy, thì đám lưu manh đó càng hung hãn hơn.Lúc Diệp Đệ cho rằng cuối cùng đám người đó đã ra tay với nàng ấy, thì đột nhiên người tum tóc của nàng ấy bị bay ra ngoài. Sau khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp lão tam bị đập mạnh xuống đất.Không đợi Diệp Đệ nhìn rõ ràng, thì trong chớp mắt đã nhìn thấy mấy tên ở bên cạnh cũng thở hổn hển nằm ở dưới đất, đi đời nhà mà cả lũ.

Chương 807