Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 816
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Đệ lắc lắc túi thuốc trong tay rồi xoay người đi, cũng chẳng muốn hỏi tên người kia nữa.Cuối cùng thì Diệp Viện vẫn gả ra ngoài, trong cái rủi lại có cái may, nam tử hủy hoại sự trong trắng của nàng ấy cũng là một người có trách nhiệm. Tuy hắn ta là một người dị tộc nghèo kiết xác, nhưng lại bằng lòng chuẩn bị mọi việc để làm một buổi hôn lễ vẻ vang và danh giá cho Diệp Viện, thậm chí còn đưa hai mươi lượng bạc tiền sính lễ cho Diệp Vượng Sơn cố tình gây sự. Những chuyện khác thì cho dù có thế nào đi nữa, chỉ tính mỗi sự hào phóng rộng rãi của hắn ta trong chuyện này thôi là đã khiến Diệp Đệ thầm thừa nhận người tứ tỷ phu này trong lòng rồi.Nghèo cũng không sao, nhưng không thể không coi trọng tức phụ nhà mình được. So với mấy người Kim gia ngay khi mới nghe được một chút tin tức đã vội vội vàng vàng đến Diệp gia từ hôn thì hắn ta so ra nghiêm túc và chỉn chu hơn rất nhiều.Thế nhưng cũng là vì lúc này Diệp Vượng Sơn vẫn còn đang cản trở hôn sự của Diệp Viện, kiên quyết đòi sính lễ nên Diệp Viện cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm đối với người cha ruột này. Diệp Vượng Sơn căn bản không hề coi nữ nhi các nàng là con người, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nữ nhi. Trong lòng nàng ấy dồn nén một nỗi căm ghét vô cùng, sau khi Diệp Viện xuất giá, cả người nàng ấy lại càng trở nên chán nản và sa sút hơn. Có lúc Diệp Đệ nghĩ, cho dù có chạy trốn ra ngoài rồi bị bọn buôn người lừa gạt bắt đi thì cũng còn hơn bị cha nương ruột thịt đ.â.m cho mấy nhát d.a.o vào tim như thế này.Tuy nói rằng vẫn hết sức mong mỏi được cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nhưng một nữ nhi như nàng ấy, ngoại trừ việc xuất giá gả cho người ta thì đời này đã định sẵn rằng đừng hòng thoát khỏi sự ràng buộc với nhà mẹ đẻ. Trước kia Diệp Đệ còn có thể nghĩ tới vị sĩ quan kia, nhưng đến giờ đã không còn sót lại chút tâm tư nào nữa. Trên đời này, dựa dẫm vào bất cứ ai cũng đều không đáng tin cậy.Ngày qua ngày mỗi ngày một khó mà chịu đựng nổi hơn, sau khi Diệp Viện xuất giá, hầu như tất cả mọi việc nội trợ trong nhà ở Diệp gia đều rơi xuống trên vai Diệp Đệ.Mỗi ngày nàng ấy không chỉ phải nấu một ngày ba bữa cơm cho người trong nhà, giặt quân áo rồi quét tước lau dọn nhà cửa mà còn phải thay Đại phòng và Nhị phòng chăm sóc bọn tiểu hài tử. Diệp Thanh Hà bị thương ở chân cũng cần nàng ấy ở bên trông nom săn sóc. Ngày nào nàng ấy cũng đều bận rộn tối mặt như trâu như bò, có lúc Diệp Đệ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sần sùi thô ráp của mình mà nghĩ ngợi. Cũng không thể trách vị sĩ quan kia lại không vừa mắt nàng ấy, với cái dáng vẻ phí hoài thời gian này của nàng ấy, quả thực là không thể sánh được với vẻ mềm mại yêu kiều của các cô nương trong thành.Trấn Lý Bắc có vị trí địa lý nằm dựa vào vùng cực bắc của Đô hộ phủ Bắc Đình, thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của bọn mã phỉ. Quan binh đóng quân ở địa phương cứ chưa tới ba năm là đã lại phải tiêu diệt bọn thổ phỉ đó một lần, nhưng lần nào cũng không thể diệt sạch được. Hiện giờ lại thêm ba năm nữa trôi qua, người người nhà nhà trong thôn ai nấy đều kéo căng dây thần kinh, căng thẳng chờ đợi.Quả không sai, tháng hai đầu xuân vừa mới qua, bọn mã phỉ đã lại ập tới thôn.Lần đầu, chúng lượn qua Diệp gia trang, đi từ thôn Vu gia phía sau, trực tiếp chạy thẳng tới trên trấn. Trong mấy ngày mà bọn mã phi ap tới thôn ấy, đêm nào Diệp Đệ cũng đều không dám nhắm mắt. Ngoài việc cướp bóc tiền của và lương thực, bọn mã phỉ này cũng sẽ hành hạ, cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c c.h.ế.t các cô nương và các tiểu phụ nhân. Ba năm trước đã có không ít cô nương bị chúng giày vò và hãm hại đến mức sống dở c.h.ế.t dở, tuy dung mạo của Diệp Đệ không được xinh đẹp mặn mà như các cô nương trong thành nhưng nàng ấy cũng được xem như là cô nương thanh tú nổi danh trong Diệp gia trang.
Diệp Đệ lắc lắc túi thuốc trong tay rồi xoay người đi, cũng chẳng muốn hỏi tên người kia nữa.
Cuối cùng thì Diệp Viện vẫn gả ra ngoài, trong cái rủi lại có cái may, nam tử hủy hoại sự trong trắng của nàng ấy cũng là một người có trách nhiệm. Tuy hắn ta là một người dị tộc nghèo kiết xác, nhưng lại bằng lòng chuẩn bị mọi việc để làm một buổi hôn lễ vẻ vang và danh giá cho Diệp Viện, thậm chí còn đưa hai mươi lượng bạc tiền sính lễ cho Diệp Vượng Sơn cố tình gây sự. Những chuyện khác thì cho dù có thế nào đi nữa, chỉ tính mỗi sự hào phóng rộng rãi của hắn ta trong chuyện này thôi là đã khiến Diệp Đệ thầm thừa nhận người tứ tỷ phu này trong lòng rồi.
Nghèo cũng không sao, nhưng không thể không coi trọng tức phụ nhà mình được. So với mấy người Kim gia ngay khi mới nghe được một chút tin tức đã vội vội vàng vàng đến Diệp gia từ hôn thì hắn ta so ra nghiêm túc và chỉn chu hơn rất nhiều.
Thế nhưng cũng là vì lúc này Diệp Vượng Sơn vẫn còn đang cản trở hôn sự của Diệp Viện, kiên quyết đòi sính lễ nên Diệp Viện cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm đối với người cha ruột này. Diệp Vượng Sơn căn bản không hề coi nữ nhi các nàng là con người, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nữ nhi. Trong lòng nàng ấy dồn nén một nỗi căm ghét vô cùng, sau khi Diệp Viện xuất giá, cả người nàng ấy lại càng trở nên chán nản và sa sút hơn. Có lúc Diệp Đệ nghĩ, cho dù có chạy trốn ra ngoài rồi bị bọn buôn người lừa gạt bắt đi thì cũng còn hơn bị cha nương ruột thịt đ.â.m cho mấy nhát d.a.o vào tim như thế này.
Tuy nói rằng vẫn hết sức mong mỏi được cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nhưng một nữ nhi như nàng ấy, ngoại trừ việc xuất giá gả cho người ta thì đời này đã định sẵn rằng đừng hòng thoát khỏi sự ràng buộc với nhà mẹ đẻ. Trước kia Diệp Đệ còn có thể nghĩ tới vị sĩ quan kia, nhưng đến giờ đã không còn sót lại chút tâm tư nào nữa. Trên đời này, dựa dẫm vào bất cứ ai cũng đều không đáng tin cậy.
Ngày qua ngày mỗi ngày một khó mà chịu đựng nổi hơn, sau khi Diệp Viện xuất giá, hầu như tất cả mọi việc nội trợ trong nhà ở Diệp gia đều rơi xuống trên vai Diệp Đệ.
Mỗi ngày nàng ấy không chỉ phải nấu một ngày ba bữa cơm cho người trong nhà, giặt quân áo rồi quét tước lau dọn nhà cửa mà còn phải thay Đại phòng và Nhị phòng chăm sóc bọn tiểu hài tử. Diệp Thanh Hà bị thương ở chân cũng cần nàng ấy ở bên trông nom săn sóc. Ngày nào nàng ấy cũng đều bận rộn tối mặt như trâu như bò, có lúc Diệp Đệ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sần sùi thô ráp của mình mà nghĩ ngợi. Cũng không thể trách vị sĩ quan kia lại không vừa mắt nàng ấy, với cái dáng vẻ phí hoài thời gian này của nàng ấy, quả thực là không thể sánh được với vẻ mềm mại yêu kiều của các cô nương trong thành.
Trấn Lý Bắc có vị trí địa lý nằm dựa vào vùng cực bắc của Đô hộ phủ Bắc Đình, thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của bọn mã phỉ. Quan binh đóng quân ở địa phương cứ chưa tới ba năm là đã lại phải tiêu diệt bọn thổ phỉ đó một lần, nhưng lần nào cũng không thể diệt sạch được. Hiện giờ lại thêm ba năm nữa trôi qua, người người nhà nhà trong thôn ai nấy đều kéo căng dây thần kinh, căng thẳng chờ đợi.
Quả không sai, tháng hai đầu xuân vừa mới qua, bọn mã phỉ đã lại ập tới thôn.
Lần đầu, chúng lượn qua Diệp gia trang, đi từ thôn Vu gia phía sau, trực tiếp chạy thẳng tới trên trấn. Trong mấy ngày mà bọn mã phi ap tới thôn ấy, đêm nào Diệp Đệ cũng đều không dám nhắm mắt. Ngoài việc cướp bóc tiền của và lương thực, bọn mã phỉ này cũng sẽ hành hạ, cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c c.h.ế.t các cô nương và các tiểu phụ nhân. Ba năm trước đã có không ít cô nương bị chúng giày vò và hãm hại đến mức sống dở c.h.ế.t dở, tuy dung mạo của Diệp Đệ không được xinh đẹp mặn mà như các cô nương trong thành nhưng nàng ấy cũng được xem như là cô nương thanh tú nổi danh trong Diệp gia trang.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Đệ lắc lắc túi thuốc trong tay rồi xoay người đi, cũng chẳng muốn hỏi tên người kia nữa.Cuối cùng thì Diệp Viện vẫn gả ra ngoài, trong cái rủi lại có cái may, nam tử hủy hoại sự trong trắng của nàng ấy cũng là một người có trách nhiệm. Tuy hắn ta là một người dị tộc nghèo kiết xác, nhưng lại bằng lòng chuẩn bị mọi việc để làm một buổi hôn lễ vẻ vang và danh giá cho Diệp Viện, thậm chí còn đưa hai mươi lượng bạc tiền sính lễ cho Diệp Vượng Sơn cố tình gây sự. Những chuyện khác thì cho dù có thế nào đi nữa, chỉ tính mỗi sự hào phóng rộng rãi của hắn ta trong chuyện này thôi là đã khiến Diệp Đệ thầm thừa nhận người tứ tỷ phu này trong lòng rồi.Nghèo cũng không sao, nhưng không thể không coi trọng tức phụ nhà mình được. So với mấy người Kim gia ngay khi mới nghe được một chút tin tức đã vội vội vàng vàng đến Diệp gia từ hôn thì hắn ta so ra nghiêm túc và chỉn chu hơn rất nhiều.Thế nhưng cũng là vì lúc này Diệp Vượng Sơn vẫn còn đang cản trở hôn sự của Diệp Viện, kiên quyết đòi sính lễ nên Diệp Viện cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm đối với người cha ruột này. Diệp Vượng Sơn căn bản không hề coi nữ nhi các nàng là con người, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nữ nhi. Trong lòng nàng ấy dồn nén một nỗi căm ghét vô cùng, sau khi Diệp Viện xuất giá, cả người nàng ấy lại càng trở nên chán nản và sa sút hơn. Có lúc Diệp Đệ nghĩ, cho dù có chạy trốn ra ngoài rồi bị bọn buôn người lừa gạt bắt đi thì cũng còn hơn bị cha nương ruột thịt đ.â.m cho mấy nhát d.a.o vào tim như thế này.Tuy nói rằng vẫn hết sức mong mỏi được cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nhưng một nữ nhi như nàng ấy, ngoại trừ việc xuất giá gả cho người ta thì đời này đã định sẵn rằng đừng hòng thoát khỏi sự ràng buộc với nhà mẹ đẻ. Trước kia Diệp Đệ còn có thể nghĩ tới vị sĩ quan kia, nhưng đến giờ đã không còn sót lại chút tâm tư nào nữa. Trên đời này, dựa dẫm vào bất cứ ai cũng đều không đáng tin cậy.Ngày qua ngày mỗi ngày một khó mà chịu đựng nổi hơn, sau khi Diệp Viện xuất giá, hầu như tất cả mọi việc nội trợ trong nhà ở Diệp gia đều rơi xuống trên vai Diệp Đệ.Mỗi ngày nàng ấy không chỉ phải nấu một ngày ba bữa cơm cho người trong nhà, giặt quân áo rồi quét tước lau dọn nhà cửa mà còn phải thay Đại phòng và Nhị phòng chăm sóc bọn tiểu hài tử. Diệp Thanh Hà bị thương ở chân cũng cần nàng ấy ở bên trông nom săn sóc. Ngày nào nàng ấy cũng đều bận rộn tối mặt như trâu như bò, có lúc Diệp Đệ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sần sùi thô ráp của mình mà nghĩ ngợi. Cũng không thể trách vị sĩ quan kia lại không vừa mắt nàng ấy, với cái dáng vẻ phí hoài thời gian này của nàng ấy, quả thực là không thể sánh được với vẻ mềm mại yêu kiều của các cô nương trong thành.Trấn Lý Bắc có vị trí địa lý nằm dựa vào vùng cực bắc của Đô hộ phủ Bắc Đình, thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của bọn mã phỉ. Quan binh đóng quân ở địa phương cứ chưa tới ba năm là đã lại phải tiêu diệt bọn thổ phỉ đó một lần, nhưng lần nào cũng không thể diệt sạch được. Hiện giờ lại thêm ba năm nữa trôi qua, người người nhà nhà trong thôn ai nấy đều kéo căng dây thần kinh, căng thẳng chờ đợi.Quả không sai, tháng hai đầu xuân vừa mới qua, bọn mã phỉ đã lại ập tới thôn.Lần đầu, chúng lượn qua Diệp gia trang, đi từ thôn Vu gia phía sau, trực tiếp chạy thẳng tới trên trấn. Trong mấy ngày mà bọn mã phi ap tới thôn ấy, đêm nào Diệp Đệ cũng đều không dám nhắm mắt. Ngoài việc cướp bóc tiền của và lương thực, bọn mã phỉ này cũng sẽ hành hạ, cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c c.h.ế.t các cô nương và các tiểu phụ nhân. Ba năm trước đã có không ít cô nương bị chúng giày vò và hãm hại đến mức sống dở c.h.ế.t dở, tuy dung mạo của Diệp Đệ không được xinh đẹp mặn mà như các cô nương trong thành nhưng nàng ấy cũng được xem như là cô nương thanh tú nổi danh trong Diệp gia trang.