Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một…
Chương 42: Chương 42
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Không cần thông báo, xe ngựa của Vương gia chính là giấy thông hành tốt nhất, người gác cổng trông thấy gia huy trên xe ngựa, vội vàng hạ chốt cổng xuống, cổng lớn mở rộng, cung cung kính kính đón chúng ta vào. Vương Dư tiến vào Tạ trạch, tự nhiên như nhà mình, thấy mấy ngự nữ bưng thức ăn đi về hướng Tây Nam, liền lập tức tiến lên hỏi chuyện. "Đồ ăn của di mẫu sao?" Ngự nữ dẫn đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt tươi cười: "Nhị phu nhân đang định dùng bữa." Vương Dư gật đầu, liền kéo ta đi theo, xuyên qua một cổng vòm thùy hoa, dọc theo hàng lang nước chảy đi đến cuối, cách đó không xa có một phụ nhân chải tóc cao kế, hình như đang bận việc dưới giàn nho. Hắn đi đến gần, liền cười gọi một tiếng: "Di mẫu, con đến xin bữa cơm." Phụ nhân kia thấy hắn đến, mí mắt cũng không nhấc lên: "Vương gia thiếu cơm của con sao?" Giọng nói tuy gần gũi, nhưng không được coi là ấm áp. Vương Dư hỏi han hai câu, liền đẩy ta tới phía trước: "Người xem, nữ lang này có phải có mấy phần giống người không?" Phụ nhân kia thấy hắn hỏi như vậy, liền nâng mắt quan sát ta, ánh mắt rất là xoi mói. Chỉ là bà ấy dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, mắt hạnh, môi anh đào, chỗ nào cũng tròn tròn, mà ta mắt phượng, mặt trái xoan, ngoại trừ mái tóc búi cao một tấc cùng hai nốt chu sa dưới mắt kia ra, hai người có thể nói là không giống nhau một chỗ nào. Thấy hắn trợn mắt nói dối, phụ nhân kia xụ mặt xuống: "Thằng nhóc này, lại đến trêu ghẹo dì cái gì?" "Tuyệt không có ý này!" Vương Dư liên tục xua tay: "Chẳng qua con thấy di mẫu cô đơn, tặng cho người một nữ nhi để nuôi mà thôi." Nhị phu nhân nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt bất ngờ: "Ta đã có ba đứa con trai, vì sao phải nuôi con gái?" Ta đang xấu hổ cúi đầu, lại thấy lang quân bên cạnh môi đỏ khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. "Nữ lang khác tất nhiên không đủ tư cách, nhưng nàng, là vợ của Vương Dư con!" Phụ nhân kia lúc này mới xoay người, ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng giống hệt Vương Dư: "Việc này, mẫu thân con đồng ý chưa?" Vương Dư hừ nhẹ một tiếng: "Đồng ý hay không có sao đâu." "Con đã hai mươi năm, bỏ lỡ người này, người sau ở đâu? Hay là di mẫu giống mẫu thân, thà rằng để con phòng không gối chiếc, cũng phải muốn con lấy quý nữ trong bốn họ?" Phụ nhân kia nghe vậy, liên tục thở dài, nhưng cũng không phản đối nữa.
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Không cần thông báo, xe ngựa của Vương gia chính là giấy thông hành tốt nhất, người gác cổng trông thấy gia huy trên xe ngựa, vội vàng hạ chốt cổng xuống, cổng lớn mở rộng, cung cung kính kính đón chúng ta vào. Vương Dư tiến vào Tạ trạch, tự nhiên như nhà mình, thấy mấy ngự nữ bưng thức ăn đi về hướng Tây Nam, liền lập tức tiến lên hỏi chuyện. "Đồ ăn của di mẫu sao?" Ngự nữ dẫn đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt tươi cười: "Nhị phu nhân đang định dùng bữa." Vương Dư gật đầu, liền kéo ta đi theo, xuyên qua một cổng vòm thùy hoa, dọc theo hàng lang nước chảy đi đến cuối, cách đó không xa có một phụ nhân chải tóc cao kế, hình như đang bận việc dưới giàn nho. Hắn đi đến gần, liền cười gọi một tiếng: "Di mẫu, con đến xin bữa cơm." Phụ nhân kia thấy hắn đến, mí mắt cũng không nhấc lên: "Vương gia thiếu cơm của con sao?" Giọng nói tuy gần gũi, nhưng không được coi là ấm áp. Vương Dư hỏi han hai câu, liền đẩy ta tới phía trước: "Người xem, nữ lang này có phải có mấy phần giống người không?" Phụ nhân kia thấy hắn hỏi như vậy, liền nâng mắt quan sát ta, ánh mắt rất là xoi mói. Chỉ là bà ấy dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, mắt hạnh, môi anh đào, chỗ nào cũng tròn tròn, mà ta mắt phượng, mặt trái xoan, ngoại trừ mái tóc búi cao một tấc cùng hai nốt chu sa dưới mắt kia ra, hai người có thể nói là không giống nhau một chỗ nào. Thấy hắn trợn mắt nói dối, phụ nhân kia xụ mặt xuống: "Thằng nhóc này, lại đến trêu ghẹo dì cái gì?" "Tuyệt không có ý này!" Vương Dư liên tục xua tay: "Chẳng qua con thấy di mẫu cô đơn, tặng cho người một nữ nhi để nuôi mà thôi." Nhị phu nhân nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt bất ngờ: "Ta đã có ba đứa con trai, vì sao phải nuôi con gái?" Ta đang xấu hổ cúi đầu, lại thấy lang quân bên cạnh môi đỏ khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. "Nữ lang khác tất nhiên không đủ tư cách, nhưng nàng, là vợ của Vương Dư con!" Phụ nhân kia lúc này mới xoay người, ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng giống hệt Vương Dư: "Việc này, mẫu thân con đồng ý chưa?" Vương Dư hừ nhẹ một tiếng: "Đồng ý hay không có sao đâu." "Con đã hai mươi năm, bỏ lỡ người này, người sau ở đâu? Hay là di mẫu giống mẫu thân, thà rằng để con phòng không gối chiếc, cũng phải muốn con lấy quý nữ trong bốn họ?" Phụ nhân kia nghe vậy, liên tục thở dài, nhưng cũng không phản đối nữa.
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Không cần thông báo, xe ngựa của Vương gia chính là giấy thông hành tốt nhất, người gác cổng trông thấy gia huy trên xe ngựa, vội vàng hạ chốt cổng xuống, cổng lớn mở rộng, cung cung kính kính đón chúng ta vào. Vương Dư tiến vào Tạ trạch, tự nhiên như nhà mình, thấy mấy ngự nữ bưng thức ăn đi về hướng Tây Nam, liền lập tức tiến lên hỏi chuyện. "Đồ ăn của di mẫu sao?" Ngự nữ dẫn đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt tươi cười: "Nhị phu nhân đang định dùng bữa." Vương Dư gật đầu, liền kéo ta đi theo, xuyên qua một cổng vòm thùy hoa, dọc theo hàng lang nước chảy đi đến cuối, cách đó không xa có một phụ nhân chải tóc cao kế, hình như đang bận việc dưới giàn nho. Hắn đi đến gần, liền cười gọi một tiếng: "Di mẫu, con đến xin bữa cơm." Phụ nhân kia thấy hắn đến, mí mắt cũng không nhấc lên: "Vương gia thiếu cơm của con sao?" Giọng nói tuy gần gũi, nhưng không được coi là ấm áp. Vương Dư hỏi han hai câu, liền đẩy ta tới phía trước: "Người xem, nữ lang này có phải có mấy phần giống người không?" Phụ nhân kia thấy hắn hỏi như vậy, liền nâng mắt quan sát ta, ánh mắt rất là xoi mói. Chỉ là bà ấy dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, mắt hạnh, môi anh đào, chỗ nào cũng tròn tròn, mà ta mắt phượng, mặt trái xoan, ngoại trừ mái tóc búi cao một tấc cùng hai nốt chu sa dưới mắt kia ra, hai người có thể nói là không giống nhau một chỗ nào. Thấy hắn trợn mắt nói dối, phụ nhân kia xụ mặt xuống: "Thằng nhóc này, lại đến trêu ghẹo dì cái gì?" "Tuyệt không có ý này!" Vương Dư liên tục xua tay: "Chẳng qua con thấy di mẫu cô đơn, tặng cho người một nữ nhi để nuôi mà thôi." Nhị phu nhân nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt bất ngờ: "Ta đã có ba đứa con trai, vì sao phải nuôi con gái?" Ta đang xấu hổ cúi đầu, lại thấy lang quân bên cạnh môi đỏ khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. "Nữ lang khác tất nhiên không đủ tư cách, nhưng nàng, là vợ của Vương Dư con!" Phụ nhân kia lúc này mới xoay người, ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng giống hệt Vương Dư: "Việc này, mẫu thân con đồng ý chưa?" Vương Dư hừ nhẹ một tiếng: "Đồng ý hay không có sao đâu." "Con đã hai mươi năm, bỏ lỡ người này, người sau ở đâu? Hay là di mẫu giống mẫu thân, thà rằng để con phòng không gối chiếc, cũng phải muốn con lấy quý nữ trong bốn họ?" Phụ nhân kia nghe vậy, liên tục thở dài, nhưng cũng không phản đối nữa.