Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 548
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Dù trước đây căn phòng đó rất đẹp, nhưng Khương Ngư cũng không có hứng thú ở lại.Tô Nhu đã cho người dọn dẹp, biến căn phòng cũ của Tống Nghiên Tuyết thành thư phòng.Vừa về đến nhà, Tống Ngọc Hàn nhìn quanh, thấy Tống Nghiên Tuyết đã biến mất, thậm chí căn phòng của cô ta cũng không còn, lập tức nổi trận lôi đình.Cậu ta giận dữ quát lớn với người hầu, giọng đầy tức tối:"Sao lại thế này? Ai cho phép dọn phòng của Nghiên Tuyết? Cô ấy ở đâu?!"Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách, Khương Ngư ung dung ngồi trên sofa, thong thả nhấp một ngụm cà phê. Từng động tác của cô đều toát lên vẻ tao nhã, thảnh thơi. Loại cà phê này là hàng thượng hạng, đúng là nhà giàu luôn biết cách hưởng thụ.Tống Ngọc Hàn vừa bước vào, liền trông thấy cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Cậu ta nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Tống Nghiên Tuyết, nghẹn ngào nói với mình rằng cô không muốn rời khỏi nhà họ Tống. Trong mắt cậu ta, tất cả đều là do Khương Ngư ép buộc, quá đáng đến cực điểm! Không nhịn được, cậu ta lớn tiếng chất vấn:"Chị thật sự quá đáng! Cho dù chị có là con gái ruột nhà họ Tống thì đã sao? Chị Nghiên Tuyết đã sống ở đây bao nhiêu năm nay, chị dựa vào cái gì mà vừa về đã đuổi người ta đi? Chị có tư cách gì mà ngang ngược như vậy? Chị cho rằng mình là ai?"Nói xong, Tống Ngọc Hàn trừng mắt nhìn Khương Ngư, nghĩ rằng cô sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng lộ ra vẻ áy náy. Thế nhưng, ngoài dự đoán của cậu ta, cô chỉ bình tĩnh liếc cậu một cái, trong mắt không gợn lên chút cảm xúc nào.Thái độ này khiến Tống Ngọc Hàn cảm thấy như bị coi thường, cơn giận càng bùng lên mạnh mẽ, cậu ta nghiến răng nói tiếp:"Chị có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi sẽ không bao giờ coi chị là chị gái của tôi! Trong lòng tôi chỉ có một người chị, đó là Tống Nghiên Tuyết!"Khương Ngư thản nhiên đặt ly cà phê xuống, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó tựa lưng vào ghế, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc:"Cậu lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này, Tống Ngọc Hàn? Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu không muốn tôi làm chị gái cậu? Thật xin lỗi, tôi cũng không cần một đứa em trai như cậu.Tôi ở đây chỉ vì cha mẹ, chứ chẳng liên quan gì đến cậu cả. Cậu muốn xem Tống Nghiên Tuyết là chị thì cứ đi tìm cô ta, đừng có đứng trước mặt tôi mà la hét om sòm.Tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu, cậu không có tư cách hay lập trường gì để dạy dỗ tôi. Ngược lại, tôi thấy cậu mới là người không có giáo dục."
Dù trước đây căn phòng đó rất đẹp, nhưng Khương Ngư cũng không có hứng thú ở lại.
Tô Nhu đã cho người dọn dẹp, biến căn phòng cũ của Tống Nghiên Tuyết thành thư phòng.
Vừa về đến nhà, Tống Ngọc Hàn nhìn quanh, thấy Tống Nghiên Tuyết đã biến mất, thậm chí căn phòng của cô ta cũng không còn, lập tức nổi trận lôi đình.
Cậu ta giận dữ quát lớn với người hầu, giọng đầy tức tối:
"Sao lại thế này? Ai cho phép dọn phòng của Nghiên Tuyết? Cô ấy ở đâu?!"
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách, Khương Ngư ung dung ngồi trên sofa, thong thả nhấp một ngụm cà phê. Từng động tác của cô đều toát lên vẻ tao nhã, thảnh thơi. Loại cà phê này là hàng thượng hạng, đúng là nhà giàu luôn biết cách hưởng thụ.
Tống Ngọc Hàn vừa bước vào, liền trông thấy cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Cậu ta nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Tống Nghiên Tuyết, nghẹn ngào nói với mình rằng cô không muốn rời khỏi nhà họ Tống. Trong mắt cậu ta, tất cả đều là do Khương Ngư ép buộc, quá đáng đến cực điểm! Không nhịn được, cậu ta lớn tiếng chất vấn:
"Chị thật sự quá đáng! Cho dù chị có là con gái ruột nhà họ Tống thì đã sao? Chị Nghiên Tuyết đã sống ở đây bao nhiêu năm nay, chị dựa vào cái gì mà vừa về đã đuổi người ta đi? Chị có tư cách gì mà ngang ngược như vậy? Chị cho rằng mình là ai?"
Nói xong, Tống Ngọc Hàn trừng mắt nhìn Khương Ngư, nghĩ rằng cô sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng lộ ra vẻ áy náy. Thế nhưng, ngoài dự đoán của cậu ta, cô chỉ bình tĩnh liếc cậu một cái, trong mắt không gợn lên chút cảm xúc nào.
Thái độ này khiến Tống Ngọc Hàn cảm thấy như bị coi thường, cơn giận càng bùng lên mạnh mẽ, cậu ta nghiến răng nói tiếp:
"Chị có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi sẽ không bao giờ coi chị là chị gái của tôi! Trong lòng tôi chỉ có một người chị, đó là Tống Nghiên Tuyết!"
Khương Ngư thản nhiên đặt ly cà phê xuống, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó tựa lưng vào ghế, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc:
"Cậu lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này, Tống Ngọc Hàn? Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu không muốn tôi làm chị gái cậu? Thật xin lỗi, tôi cũng không cần một đứa em trai như cậu.
Tôi ở đây chỉ vì cha mẹ, chứ chẳng liên quan gì đến cậu cả. Cậu muốn xem Tống Nghiên Tuyết là chị thì cứ đi tìm cô ta, đừng có đứng trước mặt tôi mà la hét om sòm.
Tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu, cậu không có tư cách hay lập trường gì để dạy dỗ tôi. Ngược lại, tôi thấy cậu mới là người không có giáo dục."
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Dù trước đây căn phòng đó rất đẹp, nhưng Khương Ngư cũng không có hứng thú ở lại.Tô Nhu đã cho người dọn dẹp, biến căn phòng cũ của Tống Nghiên Tuyết thành thư phòng.Vừa về đến nhà, Tống Ngọc Hàn nhìn quanh, thấy Tống Nghiên Tuyết đã biến mất, thậm chí căn phòng của cô ta cũng không còn, lập tức nổi trận lôi đình.Cậu ta giận dữ quát lớn với người hầu, giọng đầy tức tối:"Sao lại thế này? Ai cho phép dọn phòng của Nghiên Tuyết? Cô ấy ở đâu?!"Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách, Khương Ngư ung dung ngồi trên sofa, thong thả nhấp một ngụm cà phê. Từng động tác của cô đều toát lên vẻ tao nhã, thảnh thơi. Loại cà phê này là hàng thượng hạng, đúng là nhà giàu luôn biết cách hưởng thụ.Tống Ngọc Hàn vừa bước vào, liền trông thấy cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Cậu ta nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Tống Nghiên Tuyết, nghẹn ngào nói với mình rằng cô không muốn rời khỏi nhà họ Tống. Trong mắt cậu ta, tất cả đều là do Khương Ngư ép buộc, quá đáng đến cực điểm! Không nhịn được, cậu ta lớn tiếng chất vấn:"Chị thật sự quá đáng! Cho dù chị có là con gái ruột nhà họ Tống thì đã sao? Chị Nghiên Tuyết đã sống ở đây bao nhiêu năm nay, chị dựa vào cái gì mà vừa về đã đuổi người ta đi? Chị có tư cách gì mà ngang ngược như vậy? Chị cho rằng mình là ai?"Nói xong, Tống Ngọc Hàn trừng mắt nhìn Khương Ngư, nghĩ rằng cô sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng lộ ra vẻ áy náy. Thế nhưng, ngoài dự đoán của cậu ta, cô chỉ bình tĩnh liếc cậu một cái, trong mắt không gợn lên chút cảm xúc nào.Thái độ này khiến Tống Ngọc Hàn cảm thấy như bị coi thường, cơn giận càng bùng lên mạnh mẽ, cậu ta nghiến răng nói tiếp:"Chị có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi sẽ không bao giờ coi chị là chị gái của tôi! Trong lòng tôi chỉ có một người chị, đó là Tống Nghiên Tuyết!"Khương Ngư thản nhiên đặt ly cà phê xuống, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó tựa lưng vào ghế, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc:"Cậu lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này, Tống Ngọc Hàn? Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu không muốn tôi làm chị gái cậu? Thật xin lỗi, tôi cũng không cần một đứa em trai như cậu.Tôi ở đây chỉ vì cha mẹ, chứ chẳng liên quan gì đến cậu cả. Cậu muốn xem Tống Nghiên Tuyết là chị thì cứ đi tìm cô ta, đừng có đứng trước mặt tôi mà la hét om sòm.Tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu, cậu không có tư cách hay lập trường gì để dạy dỗ tôi. Ngược lại, tôi thấy cậu mới là người không có giáo dục."