Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 834

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Không ai nhấc lên được cả, rễ của nó đã cắm sâu đến mức không ai có thể nhấc nó lên cảLiễu Nguyên vốn muốn kiên nhẫn chờ Diệp Đệ nhận ra, nhưng ai ngờ rằng chờ từ năm này sang năm khác, con trai của Chu Cảnh Sâm cũng đã đăng cơ rồi. Những người anh em xung quanh hắn ta lần lượt lập gia thành nghiệp, con cái cũng đã thành đạt rồi, nhưng tiểu cô nương Diệp Đệ vẫn không hề có động tĩnh nào. Nha đầu này vừa có thân phận quận chúa vừa lao vào vòng xoáy kiếm tiền. Dù cho hắn ta nhìn đến lé mắt thì ánh mắt quyến rũ của anh ta cũng không chạm tới trái tim của tiểu nha đầu.Đến khi hắn ta gần ba mươi tuổi thì bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền tin hắn ta bất lực, cuối cùng Liễu Nguyên cũng không nhịn được nữa. Hắn ta chọn cách làm rõ với nha đầu Diệp Đệ. Bị đánh hay bị chửi thì đều chấp nhận, nếu không làm rõ thì đến lúc hắn ta già, hắn ta c.h.ế.t thì cũng sẽ không có cơ hội.Một ngày nọ, nhân lúc tiểu nha đầu vui vẻ do vừa khai trương tửu lâu. Nhân lúc Diệp Đệ uống đến mức say khướt mà hắn ta quang minh chính dìu nàng ấy vào phòng của nàng ấy.Tiểu nha đầu này học hết cái tốt cái xấu của Bắc Ninh Vương, học được cách không coi trọng đàn ông, cũng học được cách uống rượu, học được cách khai trương tửu lâu. Liễu Nguyên vừa xót xa vừa ôm người đặt lên trên giường, rồi quay đầu đi ra ngoài ra lệnh cho nha hoàn của nàng ấy một cách tự tin.Nha hoàn của Diệp Đệ cũng bị dáng vẻ tự tin của Liễu Nguyên dọa sự. Kêu cái gì làm cái đó trong sự sửng sốt. Chờ đến khi bình tĩnh lại, nhận ra có gì đó không đúng thì cửa phòng đã được đóng chặt lại rồi. Tâm trạng của nha hoàn bất an, nghĩ rằng dù sao thì Liễu quốc công cũng là quốc công nhất phẩm, cũng là trọng thần trong triều. Muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Nhiều năm nay đều không vợ không thiếp, vị quan lớn mà người dân ở Yến Kinh đều nghĩ rằng bất lực nay lại khẽ buông xuôi trái tim của mình.Cho dù Liễu đại nhân muốn làm gì quân chúa thì cũng không làm được. Hơn nữa, quận chúa chính là dì ruột của đương kim bệ hạ. Trừ khi Liễu đại nhân muốn chết, nếu không thì chắc chắn sẽ không dám làm gì quận chúa, cho nên nàng ta nghe lời đi pha trà giải rượu.Nha hoàn nghĩ cũng đúng, quả thật Liễu Nguyên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm gì Diệp Đệ cả, nhưng không có nghĩa là Diệp Đệ sẽ không làm gì Liễu Nguyên!Từ khi Diệp Đệ trở thành thiếu nữ cho đến giờ, bên cạnh chỉ xuất hiện duy nhất một người đàn ông là Liễu Nguyên. Mặc dù ý định kết hôn của nàng ấy đã bị dập tắt từ lâu, nhưng không có nghĩa là thật sự không cảm thấy hứng thú. Nếu như thật sự không cảm thấy hứng thú thì sẽ không có tương tác nhiều như vậy. Bình thường bận rộn thì đương nhiên là Diệp Đệ sẽ không muốn, nhưng khi say thì không phải là nàng ấy muốn làm gì thì làm sao? Nàng được Diệp Gia nuôi nấng nhiều năm như thế, nuôi đến mức tự tin nên đương nhiên làm dám làm!Lưu Nguyên vừa xoay người vắt khăn thì người nằm trên giường lập tức quấn lấy hắn ta như dây leo. Vốn di bình thường nàng ấy cũng rất đẹp rồi, dáng người đầy đặn và cân đối, cao hơn phụ nữ bình thường nhiều. Tay dài chân dài quấn quanh người hắn ta, nếu như Liễu Nguyên nếu không muốn làm nàng ấy bị thương thì không thể hất ra được.Liễu Nguyên muốn làm tổn thương nàng ấy sao?Cười c.h.ế.t mất, hắn ta giống như chó hoang nhìn thịt xương nhiều năm như vậy, đã đưa lên miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới hất ra.Ở tuổi này, Lưu Nguyên cảm thấy rằng mình không còn rụt rè và coi trọng phẩm hạnh của công tử thế gia nữa. Vì thế nên khi chạm vào đôi môi thơm ngát của Diệp Đệ, hắn ta lập tức bị kéo xuống giường mà không thèm phản kháng chút nào.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Không ai nhấc lên được cả, rễ của nó đã cắm sâu đến mức không ai có thể nhấc nó lên cảLiễu Nguyên vốn muốn kiên nhẫn chờ Diệp Đệ nhận ra, nhưng ai ngờ rằng chờ từ năm này sang năm khác, con trai của Chu Cảnh Sâm cũng đã đăng cơ rồi. Những người anh em xung quanh hắn ta lần lượt lập gia thành nghiệp, con cái cũng đã thành đạt rồi, nhưng tiểu cô nương Diệp Đệ vẫn không hề có động tĩnh nào. Nha đầu này vừa có thân phận quận chúa vừa lao vào vòng xoáy kiếm tiền. Dù cho hắn ta nhìn đến lé mắt thì ánh mắt quyến rũ của anh ta cũng không chạm tới trái tim của tiểu nha đầu.Đến khi hắn ta gần ba mươi tuổi thì bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền tin hắn ta bất lực, cuối cùng Liễu Nguyên cũng không nhịn được nữa. Hắn ta chọn cách làm rõ với nha đầu Diệp Đệ. Bị đánh hay bị chửi thì đều chấp nhận, nếu không làm rõ thì đến lúc hắn ta già, hắn ta c.h.ế.t thì cũng sẽ không có cơ hội.Một ngày nọ, nhân lúc tiểu nha đầu vui vẻ do vừa khai trương tửu lâu. Nhân lúc Diệp Đệ uống đến mức say khướt mà hắn ta quang minh chính dìu nàng ấy vào phòng của nàng ấy.Tiểu nha đầu này học hết cái tốt cái xấu của Bắc Ninh Vương, học được cách không coi trọng đàn ông, cũng học được cách uống rượu, học được cách khai trương tửu lâu. Liễu Nguyên vừa xót xa vừa ôm người đặt lên trên giường, rồi quay đầu đi ra ngoài ra lệnh cho nha hoàn của nàng ấy một cách tự tin.Nha hoàn của Diệp Đệ cũng bị dáng vẻ tự tin của Liễu Nguyên dọa sự. Kêu cái gì làm cái đó trong sự sửng sốt. Chờ đến khi bình tĩnh lại, nhận ra có gì đó không đúng thì cửa phòng đã được đóng chặt lại rồi. Tâm trạng của nha hoàn bất an, nghĩ rằng dù sao thì Liễu quốc công cũng là quốc công nhất phẩm, cũng là trọng thần trong triều. Muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Nhiều năm nay đều không vợ không thiếp, vị quan lớn mà người dân ở Yến Kinh đều nghĩ rằng bất lực nay lại khẽ buông xuôi trái tim của mình.Cho dù Liễu đại nhân muốn làm gì quân chúa thì cũng không làm được. Hơn nữa, quận chúa chính là dì ruột của đương kim bệ hạ. Trừ khi Liễu đại nhân muốn chết, nếu không thì chắc chắn sẽ không dám làm gì quận chúa, cho nên nàng ta nghe lời đi pha trà giải rượu.Nha hoàn nghĩ cũng đúng, quả thật Liễu Nguyên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm gì Diệp Đệ cả, nhưng không có nghĩa là Diệp Đệ sẽ không làm gì Liễu Nguyên!Từ khi Diệp Đệ trở thành thiếu nữ cho đến giờ, bên cạnh chỉ xuất hiện duy nhất một người đàn ông là Liễu Nguyên. Mặc dù ý định kết hôn của nàng ấy đã bị dập tắt từ lâu, nhưng không có nghĩa là thật sự không cảm thấy hứng thú. Nếu như thật sự không cảm thấy hứng thú thì sẽ không có tương tác nhiều như vậy. Bình thường bận rộn thì đương nhiên là Diệp Đệ sẽ không muốn, nhưng khi say thì không phải là nàng ấy muốn làm gì thì làm sao? Nàng được Diệp Gia nuôi nấng nhiều năm như thế, nuôi đến mức tự tin nên đương nhiên làm dám làm!Lưu Nguyên vừa xoay người vắt khăn thì người nằm trên giường lập tức quấn lấy hắn ta như dây leo. Vốn di bình thường nàng ấy cũng rất đẹp rồi, dáng người đầy đặn và cân đối, cao hơn phụ nữ bình thường nhiều. Tay dài chân dài quấn quanh người hắn ta, nếu như Liễu Nguyên nếu không muốn làm nàng ấy bị thương thì không thể hất ra được.Liễu Nguyên muốn làm tổn thương nàng ấy sao?Cười c.h.ế.t mất, hắn ta giống như chó hoang nhìn thịt xương nhiều năm như vậy, đã đưa lên miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới hất ra.Ở tuổi này, Lưu Nguyên cảm thấy rằng mình không còn rụt rè và coi trọng phẩm hạnh của công tử thế gia nữa. Vì thế nên khi chạm vào đôi môi thơm ngát của Diệp Đệ, hắn ta lập tức bị kéo xuống giường mà không thèm phản kháng chút nào.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Không ai nhấc lên được cả, rễ của nó đã cắm sâu đến mức không ai có thể nhấc nó lên cảLiễu Nguyên vốn muốn kiên nhẫn chờ Diệp Đệ nhận ra, nhưng ai ngờ rằng chờ từ năm này sang năm khác, con trai của Chu Cảnh Sâm cũng đã đăng cơ rồi. Những người anh em xung quanh hắn ta lần lượt lập gia thành nghiệp, con cái cũng đã thành đạt rồi, nhưng tiểu cô nương Diệp Đệ vẫn không hề có động tĩnh nào. Nha đầu này vừa có thân phận quận chúa vừa lao vào vòng xoáy kiếm tiền. Dù cho hắn ta nhìn đến lé mắt thì ánh mắt quyến rũ của anh ta cũng không chạm tới trái tim của tiểu nha đầu.Đến khi hắn ta gần ba mươi tuổi thì bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền tin hắn ta bất lực, cuối cùng Liễu Nguyên cũng không nhịn được nữa. Hắn ta chọn cách làm rõ với nha đầu Diệp Đệ. Bị đánh hay bị chửi thì đều chấp nhận, nếu không làm rõ thì đến lúc hắn ta già, hắn ta c.h.ế.t thì cũng sẽ không có cơ hội.Một ngày nọ, nhân lúc tiểu nha đầu vui vẻ do vừa khai trương tửu lâu. Nhân lúc Diệp Đệ uống đến mức say khướt mà hắn ta quang minh chính dìu nàng ấy vào phòng của nàng ấy.Tiểu nha đầu này học hết cái tốt cái xấu của Bắc Ninh Vương, học được cách không coi trọng đàn ông, cũng học được cách uống rượu, học được cách khai trương tửu lâu. Liễu Nguyên vừa xót xa vừa ôm người đặt lên trên giường, rồi quay đầu đi ra ngoài ra lệnh cho nha hoàn của nàng ấy một cách tự tin.Nha hoàn của Diệp Đệ cũng bị dáng vẻ tự tin của Liễu Nguyên dọa sự. Kêu cái gì làm cái đó trong sự sửng sốt. Chờ đến khi bình tĩnh lại, nhận ra có gì đó không đúng thì cửa phòng đã được đóng chặt lại rồi. Tâm trạng của nha hoàn bất an, nghĩ rằng dù sao thì Liễu quốc công cũng là quốc công nhất phẩm, cũng là trọng thần trong triều. Muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Nhiều năm nay đều không vợ không thiếp, vị quan lớn mà người dân ở Yến Kinh đều nghĩ rằng bất lực nay lại khẽ buông xuôi trái tim của mình.Cho dù Liễu đại nhân muốn làm gì quân chúa thì cũng không làm được. Hơn nữa, quận chúa chính là dì ruột của đương kim bệ hạ. Trừ khi Liễu đại nhân muốn chết, nếu không thì chắc chắn sẽ không dám làm gì quận chúa, cho nên nàng ta nghe lời đi pha trà giải rượu.Nha hoàn nghĩ cũng đúng, quả thật Liễu Nguyên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm gì Diệp Đệ cả, nhưng không có nghĩa là Diệp Đệ sẽ không làm gì Liễu Nguyên!Từ khi Diệp Đệ trở thành thiếu nữ cho đến giờ, bên cạnh chỉ xuất hiện duy nhất một người đàn ông là Liễu Nguyên. Mặc dù ý định kết hôn của nàng ấy đã bị dập tắt từ lâu, nhưng không có nghĩa là thật sự không cảm thấy hứng thú. Nếu như thật sự không cảm thấy hứng thú thì sẽ không có tương tác nhiều như vậy. Bình thường bận rộn thì đương nhiên là Diệp Đệ sẽ không muốn, nhưng khi say thì không phải là nàng ấy muốn làm gì thì làm sao? Nàng được Diệp Gia nuôi nấng nhiều năm như thế, nuôi đến mức tự tin nên đương nhiên làm dám làm!Lưu Nguyên vừa xoay người vắt khăn thì người nằm trên giường lập tức quấn lấy hắn ta như dây leo. Vốn di bình thường nàng ấy cũng rất đẹp rồi, dáng người đầy đặn và cân đối, cao hơn phụ nữ bình thường nhiều. Tay dài chân dài quấn quanh người hắn ta, nếu như Liễu Nguyên nếu không muốn làm nàng ấy bị thương thì không thể hất ra được.Liễu Nguyên muốn làm tổn thương nàng ấy sao?Cười c.h.ế.t mất, hắn ta giống như chó hoang nhìn thịt xương nhiều năm như vậy, đã đưa lên miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới hất ra.Ở tuổi này, Lưu Nguyên cảm thấy rằng mình không còn rụt rè và coi trọng phẩm hạnh của công tử thế gia nữa. Vì thế nên khi chạm vào đôi môi thơm ngát của Diệp Đệ, hắn ta lập tức bị kéo xuống giường mà không thèm phản kháng chút nào.

Chương 834