Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 562
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Hoắc Diên Xuyên nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp:"Khương Ngư, cho anh một cơ hội. Hãy ở bên nhau một lần nữa."Cô im lặng.Anh nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt kiên định:"Em không thể vì một giấc mơ mà từ chối anh. Anh là anh, người nhà anh là người nhà anh."Khương Ngư mím môi, nhớ đến việc anh đã liều mình đỡ đạn cho cô, nhất thời không thể nói ra lời từ chối.Nhưng cô cũng không lập tức đồng ý."Xem biểu hiện của anh đã... Nhưng người nhà anh, tôi không muốn dính dáng gì cả."Hoắc Diên Xuyên lập tức đáp:"Giao cho anh. Anh sẽ giải quyết."Anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng, hai người trông như đang rất thân mật.Mà cách đó không xa, một chiếc hộp nhẫn bị ai đó nắm chặt trong lòng bàn tay.Tân Dã đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt tối sầm lại.Cuối cùng, cậu xoay người rời đi.Tân Dã biết mình không còn cơ hội. So với việc ở bên cạnh Khương Ngư, cậu càng mong cô có thể hạnh phúc.Ngay từ khoảnh khắc Hoắc Diên Xuyên vì bảo vệ Khương Ngư mà trúng đạn, nằm mê man trong bệnh viện, Tân Dã đã hiểu ra. Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô, cậu biết mình không thể chen chân vào mối quan hệ này nữa.Xưa nay cậu không uống rượu, nhưng hôm nay lại lấy từ trong ngăn tủ ra một bình Chu Hoa Thiên. Nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng lan trên đầu lưỡi, khiến cậu chau mày. Quả nhiên, vẫn không thích.Lục Thanh Ninh tới khi Tân Dã gần uống hết bình rượu. Cậu có tửu lượng tốt, dù uống nhiều cũng không say. Nhưng nhìn hộp nhẫn nằm chỏng chơ trên bàn, ánh mắt Lục Thanh Ninh trầm xuống.Cô giật lấy ly rượu trong tay Tân Dã, đặt mạnh xuống bàn."Đừng uống nữa! Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đáng để anh thế này sao?" Giọng cô đầy bực bội. "Anh thích cô ta đến vậy à?"Tân Dã liếc nhìn cô, ánh mắt thờ ơ."Chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Cậu tự rót cho mình một ly rượu khác.Lục Thanh Ninh nghiến răng, lại nhìn hộp nhẫn trên bàn."Anh đừng quên, anh vẫn là vị hôn phu của em!"Tân Dã bật cười, nụ cười nhạt đến mức khiến người ta lạnh lòng."Hôn ước đó?" Cậu cười nhạo. "Lục Thanh Ninh, chính cô cũng biết, nó vốn chỉ là một câu nói miệng. Tôi chưa từng thừa nhận."Lục Thanh Ninh bực bội cắn môi. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn người con trai trước mặt, ngực cô bỗng đập mạnh.Anh đẹp trai, nhưng lạnh lùng đến đáng ghét.Lần này, cô quyết định làm gì đó để thay đổi điều đó.Cô bất ngờ chụp lấy tay Tân Dã, đặt lên ngực mình.Tân Dã giật mình, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng Lục Thanh Ninh không cho, lại còn thuận thế ngồi lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy cổ cậu."Đừng đẩy em ra," cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Khương Ngư không thích anh, nhưng em thích. Em cũng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ. Anh có gì mà không vui?"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Hoắc Diên Xuyên nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp:"Khương Ngư, cho anh một cơ hội. Hãy ở bên nhau một lần nữa."Cô im lặng.Anh nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt kiên định:"Em không thể vì một giấc mơ mà từ chối anh. Anh là anh, người nhà anh là người nhà anh."Khương Ngư mím môi, nhớ đến việc anh đã liều mình đỡ đạn cho cô, nhất thời không thể nói ra lời từ chối.Nhưng cô cũng không lập tức đồng ý."Xem biểu hiện của anh đã... Nhưng người nhà anh, tôi không muốn dính dáng gì cả."Hoắc Diên Xuyên lập tức đáp:"Giao cho anh. Anh sẽ giải quyết."Anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng, hai người trông như đang rất thân mật.Mà cách đó không xa, một chiếc hộp nhẫn bị ai đó nắm chặt trong lòng bàn tay.Tân Dã đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt tối sầm lại.Cuối cùng, cậu xoay người rời đi.Tân Dã biết mình không còn cơ hội. So với việc ở bên cạnh Khương Ngư, cậu càng mong cô có thể hạnh phúc.Ngay từ khoảnh khắc Hoắc Diên Xuyên vì bảo vệ Khương Ngư mà trúng đạn, nằm mê man trong bệnh viện, Tân Dã đã hiểu ra. Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô, cậu biết mình không thể chen chân vào mối quan hệ này nữa.Xưa nay cậu không uống rượu, nhưng hôm nay lại lấy từ trong ngăn tủ ra một bình Chu Hoa Thiên. Nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng lan trên đầu lưỡi, khiến cậu chau mày. Quả nhiên, vẫn không thích.Lục Thanh Ninh tới khi Tân Dã gần uống hết bình rượu. Cậu có tửu lượng tốt, dù uống nhiều cũng không say. Nhưng nhìn hộp nhẫn nằm chỏng chơ trên bàn, ánh mắt Lục Thanh Ninh trầm xuống.Cô giật lấy ly rượu trong tay Tân Dã, đặt mạnh xuống bàn."Đừng uống nữa! Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đáng để anh thế này sao?" Giọng cô đầy bực bội. "Anh thích cô ta đến vậy à?"Tân Dã liếc nhìn cô, ánh mắt thờ ơ."Chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Cậu tự rót cho mình một ly rượu khác.Lục Thanh Ninh nghiến răng, lại nhìn hộp nhẫn trên bàn."Anh đừng quên, anh vẫn là vị hôn phu của em!"Tân Dã bật cười, nụ cười nhạt đến mức khiến người ta lạnh lòng."Hôn ước đó?" Cậu cười nhạo. "Lục Thanh Ninh, chính cô cũng biết, nó vốn chỉ là một câu nói miệng. Tôi chưa từng thừa nhận."Lục Thanh Ninh bực bội cắn môi. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn người con trai trước mặt, ngực cô bỗng đập mạnh.Anh đẹp trai, nhưng lạnh lùng đến đáng ghét.Lần này, cô quyết định làm gì đó để thay đổi điều đó.Cô bất ngờ chụp lấy tay Tân Dã, đặt lên ngực mình.Tân Dã giật mình, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng Lục Thanh Ninh không cho, lại còn thuận thế ngồi lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy cổ cậu."Đừng đẩy em ra," cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Khương Ngư không thích anh, nhưng em thích. Em cũng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ. Anh có gì mà không vui?"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Hoắc Diên Xuyên nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp:"Khương Ngư, cho anh một cơ hội. Hãy ở bên nhau một lần nữa."Cô im lặng.Anh nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt kiên định:"Em không thể vì một giấc mơ mà từ chối anh. Anh là anh, người nhà anh là người nhà anh."Khương Ngư mím môi, nhớ đến việc anh đã liều mình đỡ đạn cho cô, nhất thời không thể nói ra lời từ chối.Nhưng cô cũng không lập tức đồng ý."Xem biểu hiện của anh đã... Nhưng người nhà anh, tôi không muốn dính dáng gì cả."Hoắc Diên Xuyên lập tức đáp:"Giao cho anh. Anh sẽ giải quyết."Anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng, hai người trông như đang rất thân mật.Mà cách đó không xa, một chiếc hộp nhẫn bị ai đó nắm chặt trong lòng bàn tay.Tân Dã đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt tối sầm lại.Cuối cùng, cậu xoay người rời đi.Tân Dã biết mình không còn cơ hội. So với việc ở bên cạnh Khương Ngư, cậu càng mong cô có thể hạnh phúc.Ngay từ khoảnh khắc Hoắc Diên Xuyên vì bảo vệ Khương Ngư mà trúng đạn, nằm mê man trong bệnh viện, Tân Dã đã hiểu ra. Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô, cậu biết mình không thể chen chân vào mối quan hệ này nữa.Xưa nay cậu không uống rượu, nhưng hôm nay lại lấy từ trong ngăn tủ ra một bình Chu Hoa Thiên. Nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng lan trên đầu lưỡi, khiến cậu chau mày. Quả nhiên, vẫn không thích.Lục Thanh Ninh tới khi Tân Dã gần uống hết bình rượu. Cậu có tửu lượng tốt, dù uống nhiều cũng không say. Nhưng nhìn hộp nhẫn nằm chỏng chơ trên bàn, ánh mắt Lục Thanh Ninh trầm xuống.Cô giật lấy ly rượu trong tay Tân Dã, đặt mạnh xuống bàn."Đừng uống nữa! Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đáng để anh thế này sao?" Giọng cô đầy bực bội. "Anh thích cô ta đến vậy à?"Tân Dã liếc nhìn cô, ánh mắt thờ ơ."Chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Cậu tự rót cho mình một ly rượu khác.Lục Thanh Ninh nghiến răng, lại nhìn hộp nhẫn trên bàn."Anh đừng quên, anh vẫn là vị hôn phu của em!"Tân Dã bật cười, nụ cười nhạt đến mức khiến người ta lạnh lòng."Hôn ước đó?" Cậu cười nhạo. "Lục Thanh Ninh, chính cô cũng biết, nó vốn chỉ là một câu nói miệng. Tôi chưa từng thừa nhận."Lục Thanh Ninh bực bội cắn môi. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn người con trai trước mặt, ngực cô bỗng đập mạnh.Anh đẹp trai, nhưng lạnh lùng đến đáng ghét.Lần này, cô quyết định làm gì đó để thay đổi điều đó.Cô bất ngờ chụp lấy tay Tân Dã, đặt lên ngực mình.Tân Dã giật mình, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng Lục Thanh Ninh không cho, lại còn thuận thế ngồi lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy cổ cậu."Đừng đẩy em ra," cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Khương Ngư không thích anh, nhưng em thích. Em cũng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ. Anh có gì mà không vui?"