Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 608
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nghĩ đến chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Tống đang đeo trên cổ, cô bỗng nảy ra ý tưởng. Khương Ngư tháo sợi dây chuyền xuống, đặt chiếc nhẫn bên cạnh chiếc vòng ngọc. Dưới ánh trăng dịu dàng, cả hai bất ngờ phát ra một tia sáng nhàn nhạt.Hoắc Diên Xuyên đứng bên cạnh cũng sửng sốt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Tia sáng chỉ lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng vụt tắt, để lại một khoảng yên lặng.Khương Ngư cau mày suy nghĩ, rồi đột nhiên đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh một cái. Một giọt máu đỏ thẫm rơi xuống bề mặt của chiếc vòng ngọc và chiếc nhẫn. Cô nín thở chờ đợi điều gì đó xảy ra.Nhưng… chẳng có gì thay đổi cả.Khương Ngư thất vọng thở dài. Cô cứ tưởng sẽ có điều thần kỳ xuất hiện, ai ngờ kết quả lại y như bình thường. Hoắc Diên Xuyên nhìn vết máu trên tay cô, không khỏi nhíu mày, nhanh chóng xoay người đi tìm băng gạc.Cô cũng không để ý đến anh. Mà có lẽ, cũng không có thời gian để bận tâm nữa.Bởi vì khi vừa nhắm mắt lại, cô cảm thấy bản thân như đang rơi vào một không gian kỳ ảo. Xung quanh là một khu vườn bách thảo rậm rạp, cây cối xanh tốt, đâu đâu cũng là những loài thực vật quý hiếm. Ở giữa không gian ấy, một con suối nhỏ róc rách chảy, nước trong veo như ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.“Chủ nhân! Cuối cùng em cũng tìm được người rồi!”Một giọng nói non nớt vang lên. Khương Ngư ngẩn người, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Một sinh vật nhỏ bé trông giống như một con mèo con nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh đang đứng trước mặt cô.Cô cau mày: “Mày là ai?”Sinh vật nhỏ vui vẻ nhảy lên, đôi mắt tròn vo lấp lánh: “Em là Đoàn Tử! Đây chính là không gian long phượng!”“Không gian long phượng?” Khương Ngư lặp lại, cảm thấy cái tên này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.“Đúng vậy! Không gian long phượng là di sản tổ tiên để lại, chỉ có con cháu nhà họ Hoắc và họ Tống mới có thể mở ra. Nó hội tụ tinh hoa của trời đất, tất cả thực vật và động vật ở đây đều được nuôi dưỡng bởi linh khí. Đặc biệt, nguồn linh tuyền này còn có thể cải thiện thể chất, kéo dài tuổi thọ, tẩy kinh phạt tủy, làm đẹp dưỡng nhan…”Nghe đến đây, Khương Ngư theo bản năng quay sang nhìn dòng suối nhỏ kia. Nước suối không chảy từ dưới đất lên mà từng giọt lăn dài từ một chiếc lá sen to lớn, trông vừa huyền bí vừa trân quý.Đoàn Tử nhảy lên một phiến đá bên cạnh, nghiêng đầu nói: “Chủ nhân, người thử uống một giọt đi.”Khương Ngư chần chừ trong giây lát rồi đưa tay hứng lấy một giọt linh tuyền, nhẹ nhàng uống vào.Ngay lập tức, một cảm giác sảng khoái dâng trào, cả cơ thể như được gột rửa sạch sẽ, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nghĩ đến chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Tống đang đeo trên cổ, cô bỗng nảy ra ý tưởng. Khương Ngư tháo sợi dây chuyền xuống, đặt chiếc nhẫn bên cạnh chiếc vòng ngọc. Dưới ánh trăng dịu dàng, cả hai bất ngờ phát ra một tia sáng nhàn nhạt.Hoắc Diên Xuyên đứng bên cạnh cũng sửng sốt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Tia sáng chỉ lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng vụt tắt, để lại một khoảng yên lặng.Khương Ngư cau mày suy nghĩ, rồi đột nhiên đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh một cái. Một giọt máu đỏ thẫm rơi xuống bề mặt của chiếc vòng ngọc và chiếc nhẫn. Cô nín thở chờ đợi điều gì đó xảy ra.Nhưng… chẳng có gì thay đổi cả.Khương Ngư thất vọng thở dài. Cô cứ tưởng sẽ có điều thần kỳ xuất hiện, ai ngờ kết quả lại y như bình thường. Hoắc Diên Xuyên nhìn vết máu trên tay cô, không khỏi nhíu mày, nhanh chóng xoay người đi tìm băng gạc.Cô cũng không để ý đến anh. Mà có lẽ, cũng không có thời gian để bận tâm nữa.Bởi vì khi vừa nhắm mắt lại, cô cảm thấy bản thân như đang rơi vào một không gian kỳ ảo. Xung quanh là một khu vườn bách thảo rậm rạp, cây cối xanh tốt, đâu đâu cũng là những loài thực vật quý hiếm. Ở giữa không gian ấy, một con suối nhỏ róc rách chảy, nước trong veo như ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.“Chủ nhân! Cuối cùng em cũng tìm được người rồi!”Một giọng nói non nớt vang lên. Khương Ngư ngẩn người, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Một sinh vật nhỏ bé trông giống như một con mèo con nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh đang đứng trước mặt cô.Cô cau mày: “Mày là ai?”Sinh vật nhỏ vui vẻ nhảy lên, đôi mắt tròn vo lấp lánh: “Em là Đoàn Tử! Đây chính là không gian long phượng!”“Không gian long phượng?” Khương Ngư lặp lại, cảm thấy cái tên này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.“Đúng vậy! Không gian long phượng là di sản tổ tiên để lại, chỉ có con cháu nhà họ Hoắc và họ Tống mới có thể mở ra. Nó hội tụ tinh hoa của trời đất, tất cả thực vật và động vật ở đây đều được nuôi dưỡng bởi linh khí. Đặc biệt, nguồn linh tuyền này còn có thể cải thiện thể chất, kéo dài tuổi thọ, tẩy kinh phạt tủy, làm đẹp dưỡng nhan…”Nghe đến đây, Khương Ngư theo bản năng quay sang nhìn dòng suối nhỏ kia. Nước suối không chảy từ dưới đất lên mà từng giọt lăn dài từ một chiếc lá sen to lớn, trông vừa huyền bí vừa trân quý.Đoàn Tử nhảy lên một phiến đá bên cạnh, nghiêng đầu nói: “Chủ nhân, người thử uống một giọt đi.”Khương Ngư chần chừ trong giây lát rồi đưa tay hứng lấy một giọt linh tuyền, nhẹ nhàng uống vào.Ngay lập tức, một cảm giác sảng khoái dâng trào, cả cơ thể như được gột rửa sạch sẽ, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nghĩ đến chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Tống đang đeo trên cổ, cô bỗng nảy ra ý tưởng. Khương Ngư tháo sợi dây chuyền xuống, đặt chiếc nhẫn bên cạnh chiếc vòng ngọc. Dưới ánh trăng dịu dàng, cả hai bất ngờ phát ra một tia sáng nhàn nhạt.Hoắc Diên Xuyên đứng bên cạnh cũng sửng sốt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Tia sáng chỉ lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng vụt tắt, để lại một khoảng yên lặng.Khương Ngư cau mày suy nghĩ, rồi đột nhiên đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh một cái. Một giọt máu đỏ thẫm rơi xuống bề mặt của chiếc vòng ngọc và chiếc nhẫn. Cô nín thở chờ đợi điều gì đó xảy ra.Nhưng… chẳng có gì thay đổi cả.Khương Ngư thất vọng thở dài. Cô cứ tưởng sẽ có điều thần kỳ xuất hiện, ai ngờ kết quả lại y như bình thường. Hoắc Diên Xuyên nhìn vết máu trên tay cô, không khỏi nhíu mày, nhanh chóng xoay người đi tìm băng gạc.Cô cũng không để ý đến anh. Mà có lẽ, cũng không có thời gian để bận tâm nữa.Bởi vì khi vừa nhắm mắt lại, cô cảm thấy bản thân như đang rơi vào một không gian kỳ ảo. Xung quanh là một khu vườn bách thảo rậm rạp, cây cối xanh tốt, đâu đâu cũng là những loài thực vật quý hiếm. Ở giữa không gian ấy, một con suối nhỏ róc rách chảy, nước trong veo như ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.“Chủ nhân! Cuối cùng em cũng tìm được người rồi!”Một giọng nói non nớt vang lên. Khương Ngư ngẩn người, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Một sinh vật nhỏ bé trông giống như một con mèo con nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh đang đứng trước mặt cô.Cô cau mày: “Mày là ai?”Sinh vật nhỏ vui vẻ nhảy lên, đôi mắt tròn vo lấp lánh: “Em là Đoàn Tử! Đây chính là không gian long phượng!”“Không gian long phượng?” Khương Ngư lặp lại, cảm thấy cái tên này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.“Đúng vậy! Không gian long phượng là di sản tổ tiên để lại, chỉ có con cháu nhà họ Hoắc và họ Tống mới có thể mở ra. Nó hội tụ tinh hoa của trời đất, tất cả thực vật và động vật ở đây đều được nuôi dưỡng bởi linh khí. Đặc biệt, nguồn linh tuyền này còn có thể cải thiện thể chất, kéo dài tuổi thọ, tẩy kinh phạt tủy, làm đẹp dưỡng nhan…”Nghe đến đây, Khương Ngư theo bản năng quay sang nhìn dòng suối nhỏ kia. Nước suối không chảy từ dưới đất lên mà từng giọt lăn dài từ một chiếc lá sen to lớn, trông vừa huyền bí vừa trân quý.Đoàn Tử nhảy lên một phiến đá bên cạnh, nghiêng đầu nói: “Chủ nhân, người thử uống một giọt đi.”Khương Ngư chần chừ trong giây lát rồi đưa tay hứng lấy một giọt linh tuyền, nhẹ nhàng uống vào.Ngay lập tức, một cảm giác sảng khoái dâng trào, cả cơ thể như được gột rửa sạch sẽ, mọi mệt mỏi đều tan biến.