Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 643: Chương 643
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Có lần, Khương Ngư hỏi Tống Thanh Ý:"Khi nào con định nói với Tu Vũ về gia thế của mình?"Tống Thanh Ý mỉm cười chắc chắn:"Tu Vũ sẽ không quan tâm đâu ạ. Cậu ấy thích con vì con là chính con, chứ không phải vì gia thế hay điều gì khác."Nhưng dù nói vậy, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm. Dẫu không phải là lừa gạt, nhưng việc giấu đi thân phận cũng không hẳn là thẳng thắn. Vì vậy, cô quyết định nhân dịp sinh nhật mình sẽ nói ra sự thật. Nhưng nếu Lục Tu Vũ tức giận thì sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng.Tuy nhiên, trước khi cô kịp thực hiện dự định của mình, một tin tức khác đã lan truyền.Những năm gần đây, việc du học ngày càng phổ biến. Người có điều kiện hoặc năng lực đều muốn ra nước ngoài. Nhưng suất du học do nhà nước tài trợ lại rất hạn chế, nên mỗi lần mở tuyển chọn, đều có vô số người tranh giành.Tống Thanh Ý tuy học giỏi, thành tích xuất sắc, nhưng chưa từng có ý định đi du học, cũng không tham gia vào cuộc cạnh tranh ấy. Một phần vì cô không muốn rời xa quê hương, một phần vì nghĩ rằng Lục Tu Vũ cũng không có kế hoạch ra nước ngoài."Thật không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn đi nước ngoài nhỉ? Chẳng lẽ mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn sao? Em nghĩ ở đâu cũng vậy thôi. Nếu có năng lực, thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng."Tống Thanh Ý cười nói với Lục Tu Vũ.Nhưng lần này, cậu không đáp lại như mọi khi. Cậu cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ ngước lên nhìn cô. Trong ánh mắt cậu lúc ấy có điều gì đó mà cô không thể hiểu được.Khi danh sách những sinh viên được nhà nước cử đi du học chính thức công bố, Tống Thanh Ý bất ngờ đứng đầu danh sách nhờ thành tích xuất sắc, trở thành đại diện được tài trợ toàn phần để ra nước ngoài học tập. Ngược lại, Lục Tu Vũ xếp thứ năm, không giành được suất học bổng này.Ngay sau khi biết kết quả, Tống Thanh Ý vội vàng tìm Lục Tu Vũ, dịu dàng an ủi:“Tu Vũ, anhh yên tâm, em sẽ không đi du học đâu. Chúng ta cùng nhau ở lại trong nước cố gắng, nhất định sẽ không thua kém bọn họ.”Nhưng trái với mong đợi của cô, Lục Tu Vũ chỉ nhìn cô thật sâu một cái, không nói lời nào, sau đó xoay người bỏ đi.Tống Thanh Ý đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng đầy hoang mang. Cô không hiểu vì sao cậu ấy lại có phản ứng như vậy.Cô tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ Tu Vũ chỉ đang cảm thấy mất mặt vì không trúng tuyển. Dù cô rất muốn ở bên cạnh an ủi, nhưng lại nghĩ rằng với tính cách kiêu ngạo của cậu ấy, có lẽ tốt nhất nên để cậu ấy có không gian riêng, tĩnh tâm lại một chút.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Có lần, Khương Ngư hỏi Tống Thanh Ý:"Khi nào con định nói với Tu Vũ về gia thế của mình?"Tống Thanh Ý mỉm cười chắc chắn:"Tu Vũ sẽ không quan tâm đâu ạ. Cậu ấy thích con vì con là chính con, chứ không phải vì gia thế hay điều gì khác."Nhưng dù nói vậy, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm. Dẫu không phải là lừa gạt, nhưng việc giấu đi thân phận cũng không hẳn là thẳng thắn. Vì vậy, cô quyết định nhân dịp sinh nhật mình sẽ nói ra sự thật. Nhưng nếu Lục Tu Vũ tức giận thì sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng.Tuy nhiên, trước khi cô kịp thực hiện dự định của mình, một tin tức khác đã lan truyền.Những năm gần đây, việc du học ngày càng phổ biến. Người có điều kiện hoặc năng lực đều muốn ra nước ngoài. Nhưng suất du học do nhà nước tài trợ lại rất hạn chế, nên mỗi lần mở tuyển chọn, đều có vô số người tranh giành.Tống Thanh Ý tuy học giỏi, thành tích xuất sắc, nhưng chưa từng có ý định đi du học, cũng không tham gia vào cuộc cạnh tranh ấy. Một phần vì cô không muốn rời xa quê hương, một phần vì nghĩ rằng Lục Tu Vũ cũng không có kế hoạch ra nước ngoài."Thật không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn đi nước ngoài nhỉ? Chẳng lẽ mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn sao? Em nghĩ ở đâu cũng vậy thôi. Nếu có năng lực, thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng."Tống Thanh Ý cười nói với Lục Tu Vũ.Nhưng lần này, cậu không đáp lại như mọi khi. Cậu cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ ngước lên nhìn cô. Trong ánh mắt cậu lúc ấy có điều gì đó mà cô không thể hiểu được.Khi danh sách những sinh viên được nhà nước cử đi du học chính thức công bố, Tống Thanh Ý bất ngờ đứng đầu danh sách nhờ thành tích xuất sắc, trở thành đại diện được tài trợ toàn phần để ra nước ngoài học tập. Ngược lại, Lục Tu Vũ xếp thứ năm, không giành được suất học bổng này.Ngay sau khi biết kết quả, Tống Thanh Ý vội vàng tìm Lục Tu Vũ, dịu dàng an ủi:“Tu Vũ, anhh yên tâm, em sẽ không đi du học đâu. Chúng ta cùng nhau ở lại trong nước cố gắng, nhất định sẽ không thua kém bọn họ.”Nhưng trái với mong đợi của cô, Lục Tu Vũ chỉ nhìn cô thật sâu một cái, không nói lời nào, sau đó xoay người bỏ đi.Tống Thanh Ý đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng đầy hoang mang. Cô không hiểu vì sao cậu ấy lại có phản ứng như vậy.Cô tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ Tu Vũ chỉ đang cảm thấy mất mặt vì không trúng tuyển. Dù cô rất muốn ở bên cạnh an ủi, nhưng lại nghĩ rằng với tính cách kiêu ngạo của cậu ấy, có lẽ tốt nhất nên để cậu ấy có không gian riêng, tĩnh tâm lại một chút.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Có lần, Khương Ngư hỏi Tống Thanh Ý:"Khi nào con định nói với Tu Vũ về gia thế của mình?"Tống Thanh Ý mỉm cười chắc chắn:"Tu Vũ sẽ không quan tâm đâu ạ. Cậu ấy thích con vì con là chính con, chứ không phải vì gia thế hay điều gì khác."Nhưng dù nói vậy, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm. Dẫu không phải là lừa gạt, nhưng việc giấu đi thân phận cũng không hẳn là thẳng thắn. Vì vậy, cô quyết định nhân dịp sinh nhật mình sẽ nói ra sự thật. Nhưng nếu Lục Tu Vũ tức giận thì sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng.Tuy nhiên, trước khi cô kịp thực hiện dự định của mình, một tin tức khác đã lan truyền.Những năm gần đây, việc du học ngày càng phổ biến. Người có điều kiện hoặc năng lực đều muốn ra nước ngoài. Nhưng suất du học do nhà nước tài trợ lại rất hạn chế, nên mỗi lần mở tuyển chọn, đều có vô số người tranh giành.Tống Thanh Ý tuy học giỏi, thành tích xuất sắc, nhưng chưa từng có ý định đi du học, cũng không tham gia vào cuộc cạnh tranh ấy. Một phần vì cô không muốn rời xa quê hương, một phần vì nghĩ rằng Lục Tu Vũ cũng không có kế hoạch ra nước ngoài."Thật không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn đi nước ngoài nhỉ? Chẳng lẽ mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn sao? Em nghĩ ở đâu cũng vậy thôi. Nếu có năng lực, thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng."Tống Thanh Ý cười nói với Lục Tu Vũ.Nhưng lần này, cậu không đáp lại như mọi khi. Cậu cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ ngước lên nhìn cô. Trong ánh mắt cậu lúc ấy có điều gì đó mà cô không thể hiểu được.Khi danh sách những sinh viên được nhà nước cử đi du học chính thức công bố, Tống Thanh Ý bất ngờ đứng đầu danh sách nhờ thành tích xuất sắc, trở thành đại diện được tài trợ toàn phần để ra nước ngoài học tập. Ngược lại, Lục Tu Vũ xếp thứ năm, không giành được suất học bổng này.Ngay sau khi biết kết quả, Tống Thanh Ý vội vàng tìm Lục Tu Vũ, dịu dàng an ủi:“Tu Vũ, anhh yên tâm, em sẽ không đi du học đâu. Chúng ta cùng nhau ở lại trong nước cố gắng, nhất định sẽ không thua kém bọn họ.”Nhưng trái với mong đợi của cô, Lục Tu Vũ chỉ nhìn cô thật sâu một cái, không nói lời nào, sau đó xoay người bỏ đi.Tống Thanh Ý đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng đầy hoang mang. Cô không hiểu vì sao cậu ấy lại có phản ứng như vậy.Cô tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ Tu Vũ chỉ đang cảm thấy mất mặt vì không trúng tuyển. Dù cô rất muốn ở bên cạnh an ủi, nhưng lại nghĩ rằng với tính cách kiêu ngạo của cậu ấy, có lẽ tốt nhất nên để cậu ấy có không gian riêng, tĩnh tâm lại một chút.