Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 224
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Trường Phú giúp cô tìm được kha khá sách vở và tài liệu, sách vở của các môn chính có, mà tài liệu ngoại khóa cũng có, hơn nữa còn chưa viết vào.Nguyễn Khiết thử quân phục xong thì cởi ra cho Nguyễn Thu Nguyệt mặc thử.Nguyễn Thu Nguyệt nhỏ người, mặc vào thừa ra cả đoạn giống như trang phục diễn tuồng vậy, cô bé phất tay áo xoay một vòng. Xoay xong cô cởi quân phục ra đặt lên giường, quay đầu lại bỗng thấy rất nhiều đồ dùng học tập ở góc bàn.Cô bé bước đến cạnh bàn, vươn tay cầm lấy cái cốc uống nước lên: “Cái này là mẹ mua cho chúng ta sao?”Nguyễn Khê đã nhìn thấy từ lâu, bây giờ chỉ liếc qua một cái, đáp: “Chắc vậy.”Nguyễn Thu Nguyệt đặt cốc nước xuống bàn nhìn cô: “Chị sẽ không trả lại có mẹ đúng không?”Nguyễn Khê cười một cái: “Đương nhiên sẽ không, là họ nợ chị mà.”Nguyễn Thu Nguyệt nằm bò ra bàn nhìn Nguyễn Khê cười: “Chị cả à, sao em cảm thấy chị giỏi thế nhỉ?”Nguyễn Khê nhoẻn miệng cười: “Giỏi chỗ nào?”Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Dù sao cũng rất giỏi.”Làm ba cô bé giận, làm ba mẹ cô bé mất mặt như vậy, vừa xấu hổ lại vừa bẽ mặt, sau đó họ còn phải mua những thứ cần mua cho chị ấy, làm những việc cần làm cho chị ấy, sau đó còn không thể không nhận là mắc nợ chị ấy.Nợ chị ấy bao nhiêu? Nợ chí ấy mười năm đời người.Vĩnh viễn là thật.Tối nay tâm trạng tốt, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn đi làm phiền Nguyễn Thu Dương phá hỏng tâm trạng như vậy.Ngủ một giấc thật ngon, hôm sau lại vui vẻ học tập.Hôm nay là thứ bảy, học hết bài, ngày mai là chủ nhật có thể nghỉ ngơi một ngày.Hôm qua ở lớp năm nghe giảng một hôm, Nguyễn Khiết cảm thấy không có gì áp lực, cho nên hôm nay Nguyễn Khiết không đưa cô ấy đến tiểu học nghe giảng nữa, mà lấy sách đến cấp hai, vào phòng học năm nhất cấp hai ngồi.Bởi vì chưa từng tiếp xúc với nội dung kiến thức cấp hai, bây giờ học kỳ đầu lại sắp kết thúc, chương trình học đã quá nửa, cho nên Nguyễn Khiết có chăm chỉ nghe giảng cũng không hiểu hết.Chiều tối, trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Không được. Nghe giảng như vậy cũng không được.”Nguyễn Khê hiểu, nói: “Hay là dành thời gian học từ cơ bản trước, kiến thức cơ bản của tiểu học chúng ta đã học qua rồi, tự học chắc là không có vấn đề gì. Chúng ta cùng nhau học, em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”Nguyễn Thu Nguyệt thấy hai chị đau khổ như thế thì có chút không hiểu: “Cũng không cần thiết phải học như vậy mà.”Cô bé nghĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết tình hình nên giải thích với họ: “Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bình thường không làm gì phạm pháp, giác ngộ chính trị tốt là lấy được bằng cấp hai ngay, không cần quá quan tâm đến thành tích học tập. Đến lúc các chị lấy được bằng cấp hai là ba có thể sắp xếp ổn thỏa cho các chị.”Có những lời không thể nói quá rõ rằng, Nguyễn Khê cười nói: “Thu Nguyệt, em chưa từng sống ở quê nên không thể hiểu được cảm giác của bọn chị. Em có biết cái cảm giác muốn đi học nhưng ngay cả sách cũng không được chạm vào là gì không? Em không biết cơ hội này của bọn chị không dễ gì mới có. Nếu em có thể cảm nhận được thì em cũng sẽ liều mạng tiếp thu tri thức.”Nói xong cô vỗ vai Thu Nguyệt: “Em nghĩ xem, thế giới này có rất nhiều người không được đi học, có rất nhiều người muốn đi học mà cũng không được, mà em lại có thể ở đây học tập thì em còn lý do gì mà không cố gắng học tập tri thức hơn?”Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ rồi có chút xấu hổ gật đầu: “Chị cả nói đúng.”Nói xong cô bé ôm tay Nguyễn Khê: “Sau này em nghe chị.”Nguyễn Khiết hình như cảm nhận được nguy cơ đó nên ôm tay Nguyễn Khêkéo về phía mình.DTVNguyễn Khê không kìm được bật cười, bên phải một đứa, bên trái một đứa, vui vẻ thoải mái đi về phía trước.Nguyễn Khê nói là làm, buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong thì ở trong phòng học bài cùng Nguyễn Khiết. Hai cô gái học bài đầu tiên của học kỳ một, học từ kiến thức nhập môn cơ bản nhất, dắt tay hăm hở tiến lên.Nguyễn Thu Nguyệt ỷ vào thông minh, học qua loa đối phó với thi cử thì không thành vấn đề, cho nên bình thường lúc về nhà sẽ không làm bài tập. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn Khê nói vậy thì cũng chạy đến góp vui, cùng nhau làm bài tập.Vì thế ba chị em cùng ngồi trước bàn học đến khi hoàng hôn dần tắt, bật đèn học lên, lại học đến đêm khuya.Học tập đương nhiên ngủ sâu, nhưng sáng hôm sau họ lại không thể ngủ nướng. Gần đến giờ ăn sáng, Nguyễn hồng Quân chạy lên lậu gọi họ dậy.Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm.Xuống đến nhà ăn, những người khác đã ở đó rồi.Bây giờ Nguyễn Thu Dương chóc ngoáy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mà nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em sáu bây giờ ghê ha, ngủ đến giờ mới dậy, lại còn để người khác phải lên gọi, lại còn để ba mẹ phải đợi.”
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Trường Phú giúp cô tìm được kha khá sách vở và tài liệu, sách vở của các môn chính có, mà tài liệu ngoại khóa cũng có, hơn nữa còn chưa viết vào.Nguyễn Khiết thử quân phục xong thì cởi ra cho Nguyễn Thu Nguyệt mặc thử.Nguyễn Thu Nguyệt nhỏ người, mặc vào thừa ra cả đoạn giống như trang phục diễn tuồng vậy, cô bé phất tay áo xoay một vòng. Xoay xong cô cởi quân phục ra đặt lên giường, quay đầu lại bỗng thấy rất nhiều đồ dùng học tập ở góc bàn.Cô bé bước đến cạnh bàn, vươn tay cầm lấy cái cốc uống nước lên: “Cái này là mẹ mua cho chúng ta sao?”Nguyễn Khê đã nhìn thấy từ lâu, bây giờ chỉ liếc qua một cái, đáp: “Chắc vậy.”Nguyễn Thu Nguyệt đặt cốc nước xuống bàn nhìn cô: “Chị sẽ không trả lại có mẹ đúng không?”Nguyễn Khê cười một cái: “Đương nhiên sẽ không, là họ nợ chị mà.”Nguyễn Thu Nguyệt nằm bò ra bàn nhìn Nguyễn Khê cười: “Chị cả à, sao em cảm thấy chị giỏi thế nhỉ?”Nguyễn Khê nhoẻn miệng cười: “Giỏi chỗ nào?”Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Dù sao cũng rất giỏi.”Làm ba cô bé giận, làm ba mẹ cô bé mất mặt như vậy, vừa xấu hổ lại vừa bẽ mặt, sau đó họ còn phải mua những thứ cần mua cho chị ấy, làm những việc cần làm cho chị ấy, sau đó còn không thể không nhận là mắc nợ chị ấy.Nợ chị ấy bao nhiêu? Nợ chí ấy mười năm đời người.Vĩnh viễn là thật.Tối nay tâm trạng tốt, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn đi làm phiền Nguyễn Thu Dương phá hỏng tâm trạng như vậy.Ngủ một giấc thật ngon, hôm sau lại vui vẻ học tập.Hôm nay là thứ bảy, học hết bài, ngày mai là chủ nhật có thể nghỉ ngơi một ngày.Hôm qua ở lớp năm nghe giảng một hôm, Nguyễn Khiết cảm thấy không có gì áp lực, cho nên hôm nay Nguyễn Khiết không đưa cô ấy đến tiểu học nghe giảng nữa, mà lấy sách đến cấp hai, vào phòng học năm nhất cấp hai ngồi.Bởi vì chưa từng tiếp xúc với nội dung kiến thức cấp hai, bây giờ học kỳ đầu lại sắp kết thúc, chương trình học đã quá nửa, cho nên Nguyễn Khiết có chăm chỉ nghe giảng cũng không hiểu hết.Chiều tối, trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Không được. Nghe giảng như vậy cũng không được.”Nguyễn Khê hiểu, nói: “Hay là dành thời gian học từ cơ bản trước, kiến thức cơ bản của tiểu học chúng ta đã học qua rồi, tự học chắc là không có vấn đề gì. Chúng ta cùng nhau học, em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”Nguyễn Thu Nguyệt thấy hai chị đau khổ như thế thì có chút không hiểu: “Cũng không cần thiết phải học như vậy mà.”Cô bé nghĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết tình hình nên giải thích với họ: “Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bình thường không làm gì phạm pháp, giác ngộ chính trị tốt là lấy được bằng cấp hai ngay, không cần quá quan tâm đến thành tích học tập. Đến lúc các chị lấy được bằng cấp hai là ba có thể sắp xếp ổn thỏa cho các chị.”Có những lời không thể nói quá rõ rằng, Nguyễn Khê cười nói: “Thu Nguyệt, em chưa từng sống ở quê nên không thể hiểu được cảm giác của bọn chị. Em có biết cái cảm giác muốn đi học nhưng ngay cả sách cũng không được chạm vào là gì không? Em không biết cơ hội này của bọn chị không dễ gì mới có. Nếu em có thể cảm nhận được thì em cũng sẽ liều mạng tiếp thu tri thức.”Nói xong cô vỗ vai Thu Nguyệt: “Em nghĩ xem, thế giới này có rất nhiều người không được đi học, có rất nhiều người muốn đi học mà cũng không được, mà em lại có thể ở đây học tập thì em còn lý do gì mà không cố gắng học tập tri thức hơn?”Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ rồi có chút xấu hổ gật đầu: “Chị cả nói đúng.”Nói xong cô bé ôm tay Nguyễn Khê: “Sau này em nghe chị.”Nguyễn Khiết hình như cảm nhận được nguy cơ đó nên ôm tay Nguyễn Khêkéo về phía mình.DTVNguyễn Khê không kìm được bật cười, bên phải một đứa, bên trái một đứa, vui vẻ thoải mái đi về phía trước.Nguyễn Khê nói là làm, buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong thì ở trong phòng học bài cùng Nguyễn Khiết. Hai cô gái học bài đầu tiên của học kỳ một, học từ kiến thức nhập môn cơ bản nhất, dắt tay hăm hở tiến lên.Nguyễn Thu Nguyệt ỷ vào thông minh, học qua loa đối phó với thi cử thì không thành vấn đề, cho nên bình thường lúc về nhà sẽ không làm bài tập. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn Khê nói vậy thì cũng chạy đến góp vui, cùng nhau làm bài tập.Vì thế ba chị em cùng ngồi trước bàn học đến khi hoàng hôn dần tắt, bật đèn học lên, lại học đến đêm khuya.Học tập đương nhiên ngủ sâu, nhưng sáng hôm sau họ lại không thể ngủ nướng. Gần đến giờ ăn sáng, Nguyễn hồng Quân chạy lên lậu gọi họ dậy.Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm.Xuống đến nhà ăn, những người khác đã ở đó rồi.Bây giờ Nguyễn Thu Dương chóc ngoáy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mà nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em sáu bây giờ ghê ha, ngủ đến giờ mới dậy, lại còn để người khác phải lên gọi, lại còn để ba mẹ phải đợi.”
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Trường Phú giúp cô tìm được kha khá sách vở và tài liệu, sách vở của các môn chính có, mà tài liệu ngoại khóa cũng có, hơn nữa còn chưa viết vào.Nguyễn Khiết thử quân phục xong thì cởi ra cho Nguyễn Thu Nguyệt mặc thử.Nguyễn Thu Nguyệt nhỏ người, mặc vào thừa ra cả đoạn giống như trang phục diễn tuồng vậy, cô bé phất tay áo xoay một vòng. Xoay xong cô cởi quân phục ra đặt lên giường, quay đầu lại bỗng thấy rất nhiều đồ dùng học tập ở góc bàn.Cô bé bước đến cạnh bàn, vươn tay cầm lấy cái cốc uống nước lên: “Cái này là mẹ mua cho chúng ta sao?”Nguyễn Khê đã nhìn thấy từ lâu, bây giờ chỉ liếc qua một cái, đáp: “Chắc vậy.”Nguyễn Thu Nguyệt đặt cốc nước xuống bàn nhìn cô: “Chị sẽ không trả lại có mẹ đúng không?”Nguyễn Khê cười một cái: “Đương nhiên sẽ không, là họ nợ chị mà.”Nguyễn Thu Nguyệt nằm bò ra bàn nhìn Nguyễn Khê cười: “Chị cả à, sao em cảm thấy chị giỏi thế nhỉ?”Nguyễn Khê nhoẻn miệng cười: “Giỏi chỗ nào?”Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Dù sao cũng rất giỏi.”Làm ba cô bé giận, làm ba mẹ cô bé mất mặt như vậy, vừa xấu hổ lại vừa bẽ mặt, sau đó họ còn phải mua những thứ cần mua cho chị ấy, làm những việc cần làm cho chị ấy, sau đó còn không thể không nhận là mắc nợ chị ấy.Nợ chị ấy bao nhiêu? Nợ chí ấy mười năm đời người.Vĩnh viễn là thật.Tối nay tâm trạng tốt, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn đi làm phiền Nguyễn Thu Dương phá hỏng tâm trạng như vậy.Ngủ một giấc thật ngon, hôm sau lại vui vẻ học tập.Hôm nay là thứ bảy, học hết bài, ngày mai là chủ nhật có thể nghỉ ngơi một ngày.Hôm qua ở lớp năm nghe giảng một hôm, Nguyễn Khiết cảm thấy không có gì áp lực, cho nên hôm nay Nguyễn Khiết không đưa cô ấy đến tiểu học nghe giảng nữa, mà lấy sách đến cấp hai, vào phòng học năm nhất cấp hai ngồi.Bởi vì chưa từng tiếp xúc với nội dung kiến thức cấp hai, bây giờ học kỳ đầu lại sắp kết thúc, chương trình học đã quá nửa, cho nên Nguyễn Khiết có chăm chỉ nghe giảng cũng không hiểu hết.Chiều tối, trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Không được. Nghe giảng như vậy cũng không được.”Nguyễn Khê hiểu, nói: “Hay là dành thời gian học từ cơ bản trước, kiến thức cơ bản của tiểu học chúng ta đã học qua rồi, tự học chắc là không có vấn đề gì. Chúng ta cùng nhau học, em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”Nguyễn Thu Nguyệt thấy hai chị đau khổ như thế thì có chút không hiểu: “Cũng không cần thiết phải học như vậy mà.”Cô bé nghĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết tình hình nên giải thích với họ: “Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bình thường không làm gì phạm pháp, giác ngộ chính trị tốt là lấy được bằng cấp hai ngay, không cần quá quan tâm đến thành tích học tập. Đến lúc các chị lấy được bằng cấp hai là ba có thể sắp xếp ổn thỏa cho các chị.”Có những lời không thể nói quá rõ rằng, Nguyễn Khê cười nói: “Thu Nguyệt, em chưa từng sống ở quê nên không thể hiểu được cảm giác của bọn chị. Em có biết cái cảm giác muốn đi học nhưng ngay cả sách cũng không được chạm vào là gì không? Em không biết cơ hội này của bọn chị không dễ gì mới có. Nếu em có thể cảm nhận được thì em cũng sẽ liều mạng tiếp thu tri thức.”Nói xong cô vỗ vai Thu Nguyệt: “Em nghĩ xem, thế giới này có rất nhiều người không được đi học, có rất nhiều người muốn đi học mà cũng không được, mà em lại có thể ở đây học tập thì em còn lý do gì mà không cố gắng học tập tri thức hơn?”Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ rồi có chút xấu hổ gật đầu: “Chị cả nói đúng.”Nói xong cô bé ôm tay Nguyễn Khê: “Sau này em nghe chị.”Nguyễn Khiết hình như cảm nhận được nguy cơ đó nên ôm tay Nguyễn Khêkéo về phía mình.DTVNguyễn Khê không kìm được bật cười, bên phải một đứa, bên trái một đứa, vui vẻ thoải mái đi về phía trước.Nguyễn Khê nói là làm, buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong thì ở trong phòng học bài cùng Nguyễn Khiết. Hai cô gái học bài đầu tiên của học kỳ một, học từ kiến thức nhập môn cơ bản nhất, dắt tay hăm hở tiến lên.Nguyễn Thu Nguyệt ỷ vào thông minh, học qua loa đối phó với thi cử thì không thành vấn đề, cho nên bình thường lúc về nhà sẽ không làm bài tập. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn Khê nói vậy thì cũng chạy đến góp vui, cùng nhau làm bài tập.Vì thế ba chị em cùng ngồi trước bàn học đến khi hoàng hôn dần tắt, bật đèn học lên, lại học đến đêm khuya.Học tập đương nhiên ngủ sâu, nhưng sáng hôm sau họ lại không thể ngủ nướng. Gần đến giờ ăn sáng, Nguyễn hồng Quân chạy lên lậu gọi họ dậy.Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm.Xuống đến nhà ăn, những người khác đã ở đó rồi.Bây giờ Nguyễn Thu Dương chóc ngoáy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mà nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em sáu bây giờ ghê ha, ngủ đến giờ mới dậy, lại còn để người khác phải lên gọi, lại còn để ba mẹ phải đợi.”