Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 236
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Khiết vẫn có chút lo lắng: “Không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào.”Nguyễn Thu Nguyệt đáp: “Chị họ, chị cứ yên tâm đi, từ nhỏ hai chị đã lớn lên ở dưới quê, nói thế nào thì cũng không có khả năng sẽ cho hai chị về quê gia nhập công xã nông thôn nữa đâu, đầu óc của ba em vẫn bình thường. Khả năng cao là sẽ để hai chị đi làm quân nhân, vào bộ đội rồi thì phải dựa vào chính mình. Có tài năng thì sẽ được thăng cấp và ở lại trong quân ngũ, không có tài cán gì thì sau khi thực hiện xong hai năm nghĩa vụ quân sự sẽ giải ngũ về lại đây,tới đó thì bảo ba giúp tìm cho một công việc. Hoặc là bản thân mình có tí bản lĩnh thì chuyển ngành về đây, chuyển thẳng từ quân ngũ sang cơ quan chính phủ.”Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói thế, trong phút chốc Nguyễn Khiết chợt cảm thấy viễn cảnh tương lai trở nên rất rõ ràng.Trong lòng cô ấy thấy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng ngời: “Vậy cũng rất tốt.”Kết quả cô ấy vừa vui mừng nói dứt lời thì đã lãnh một cú búng trán.Nguyễn Khê búng xong thì khẽ thổi ngón tay mình và nói: “Em đừng tưởng rằng như thế là được phép thả lỏng nhé, đọc sách đi.”Nguyễn Khiết giơ tay xoa trán, đành phải tiếp tục đi đọc sách.Nguyễn Thu Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy, sau đó cũng đi làm bài tập.Các cô học đến mười giờ đúng thì rửa mặt và nghỉ ngơi, hôm sau thức dậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn ở mãi trong phòng không bước ra ngoài, chỉ cho vùi đầu đọc sách, còn Nguyễn Thu Nguyệt thì vẫn giống như bình thường đi học đúng giờ.Sau khi học xong buổi sáng về đến nhà thì cô bé phát hiện Phùng Tú Anh đã gọi người đến nhà lấy số đo để chuẩn bị may quần áo cho họ.Lúc lấy số đo của Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân, Phùng Tú Anh đứng bên cạnh nhìn rồi nói: “Hai đứa đi góp chuyện làm gì vậy? Ngồi xe lửa hai ba ngày cộng với đi đường núi hai ba ngày, bộ hai đứa tưởng cảm giác đó dễ chịu lắm hả? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, theo mẹ thấy thì hai đứa mau đi nói với ba một tiếng, đừng có đi về theo nữa.”Nguyễn Hồng Quân tỏ ra rất nghiêm túc: “Chị cả với chị họ đều là con gái mà còn chịu được, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không sợ nữa là, chẳng lẽ con với Diệp Phàm hai thằng con trai lại không chịu nổi chút cực khổ này ư? Con muốn về thăm quê từ lâu rồi, là tại ba mẹ cứ mãi nói không có thời gian không có thời gian, lần trước thì bảo con phải đi học nên không được về. Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này, dù sao thì lần này con về chắc chắn phải về.”Phùng Tú Anh khuyên bảo hết nước hết cái: “Hai đứa nó lớn lên ở trong núi nên quen từ bé rồi, mấy đứa sao có thể so với hai đứa nó được chứ? Từ nhỏ đến lớn hai đứa nó đi được bao nhiêu con đường núi, còn mấy đứa đi được bao nhiêu? Không có người lớn dẫn đi, mẹ yên tâm nổi ư?”Nguyễn Hồng Quân nhìn bà ta: “Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, vậy thì mẹ dắt tụi con về đi.”Phùng Tú Anh lập tức nói: “Mẹ không thể dắt mấy đứa đi được, lần trước đi về đã ê ẩm cả người hết một hai tháng trời, giống như là bị tháo khớp xương vậy. Mẹ cũng không biết rành đường, đông tây nam bắc còn không phân biệt rõ được nữa là.”Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Chị cả có thể đi được đấy, không phải tối qua mẹ đã nghe rồi à, đi theo chị cả là được rồi.”Phùng Tú Anh không muốn nói linh tinh với cậu bé nữa: “Mẹ không đi.”Nguyễn Hồng Quân nói: “Đằng nào thì con cũng đi.”DTVNói rồi cậu bé lại nhìn Diệp Phàm và hỏi: “Còn anh thì sao?”Diệp Phàm đáp: “Đi chung với em, giúp chị Tiểu Khê trông chừng em.”Nguyễn Hồng Quân trợn mắt trắng: “Em không cần ai trông chừng hết, có mà anh đừng có khóc réo gọi mẹ giữa đường là được.”Phùng Tú Anh khẽ hít một hơi: “Sao mà nói mãi hai đứa vẫn không hiểu vậy, không thể làm mẹ bớt lo lắng như chị Thu Văn, Thu Dương à? Tết đến thì cứ ngoan ngoãn ở nhà ăn Tết, cực khổ một chuyến như vậy làm gì chứ?”Nguyễn Thu Nguyệt thực sự không thể nghe nổi nữa, cô bé hắng giọng lên tiếng: “Có cần lấy số đo của con nữa không?”Lúc này Phùng Tú Anh mới quay đầu nhìn thấy cô bé, bà ta bèn kêu người lấy số đo của cô bé.Bên kia Nguyễn Hồng Quân không tiếp tục đứng đó nữa, cậu bé nhảy vọt lên lầu, kêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống cùng nhau đo người may đồ. Lúc Nguyễn Thu Nguyệt lấy số đo thì Phùng Tú Anh không nói thêm một câu nào nữa.Đến lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống thì bà ta đi thẳng vào nhà bếp xới cơm.Trong mắt của bà ta, Nguyên Khê và Nguyễn Khiết là hai cục nợ lớn, còn Nguyễn Thu Nguyệt là cục nợ nhỏ bị hai cô lôi kéo thành ra hư hỏng. Cứ vô duyên vô cớ gây thêm chuyện cho cái nhà này khiến bà ta cảm thấy phiền lòng, bản thân bà ta bị dày vò thì cũng thôi đi, bây giờ lại kéo theo cả Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm nữa.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Khiết vẫn có chút lo lắng: “Không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào.”Nguyễn Thu Nguyệt đáp: “Chị họ, chị cứ yên tâm đi, từ nhỏ hai chị đã lớn lên ở dưới quê, nói thế nào thì cũng không có khả năng sẽ cho hai chị về quê gia nhập công xã nông thôn nữa đâu, đầu óc của ba em vẫn bình thường. Khả năng cao là sẽ để hai chị đi làm quân nhân, vào bộ đội rồi thì phải dựa vào chính mình. Có tài năng thì sẽ được thăng cấp và ở lại trong quân ngũ, không có tài cán gì thì sau khi thực hiện xong hai năm nghĩa vụ quân sự sẽ giải ngũ về lại đây,tới đó thì bảo ba giúp tìm cho một công việc. Hoặc là bản thân mình có tí bản lĩnh thì chuyển ngành về đây, chuyển thẳng từ quân ngũ sang cơ quan chính phủ.”Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói thế, trong phút chốc Nguyễn Khiết chợt cảm thấy viễn cảnh tương lai trở nên rất rõ ràng.Trong lòng cô ấy thấy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng ngời: “Vậy cũng rất tốt.”Kết quả cô ấy vừa vui mừng nói dứt lời thì đã lãnh một cú búng trán.Nguyễn Khê búng xong thì khẽ thổi ngón tay mình và nói: “Em đừng tưởng rằng như thế là được phép thả lỏng nhé, đọc sách đi.”Nguyễn Khiết giơ tay xoa trán, đành phải tiếp tục đi đọc sách.Nguyễn Thu Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy, sau đó cũng đi làm bài tập.Các cô học đến mười giờ đúng thì rửa mặt và nghỉ ngơi, hôm sau thức dậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn ở mãi trong phòng không bước ra ngoài, chỉ cho vùi đầu đọc sách, còn Nguyễn Thu Nguyệt thì vẫn giống như bình thường đi học đúng giờ.Sau khi học xong buổi sáng về đến nhà thì cô bé phát hiện Phùng Tú Anh đã gọi người đến nhà lấy số đo để chuẩn bị may quần áo cho họ.Lúc lấy số đo của Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân, Phùng Tú Anh đứng bên cạnh nhìn rồi nói: “Hai đứa đi góp chuyện làm gì vậy? Ngồi xe lửa hai ba ngày cộng với đi đường núi hai ba ngày, bộ hai đứa tưởng cảm giác đó dễ chịu lắm hả? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, theo mẹ thấy thì hai đứa mau đi nói với ba một tiếng, đừng có đi về theo nữa.”Nguyễn Hồng Quân tỏ ra rất nghiêm túc: “Chị cả với chị họ đều là con gái mà còn chịu được, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không sợ nữa là, chẳng lẽ con với Diệp Phàm hai thằng con trai lại không chịu nổi chút cực khổ này ư? Con muốn về thăm quê từ lâu rồi, là tại ba mẹ cứ mãi nói không có thời gian không có thời gian, lần trước thì bảo con phải đi học nên không được về. Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này, dù sao thì lần này con về chắc chắn phải về.”Phùng Tú Anh khuyên bảo hết nước hết cái: “Hai đứa nó lớn lên ở trong núi nên quen từ bé rồi, mấy đứa sao có thể so với hai đứa nó được chứ? Từ nhỏ đến lớn hai đứa nó đi được bao nhiêu con đường núi, còn mấy đứa đi được bao nhiêu? Không có người lớn dẫn đi, mẹ yên tâm nổi ư?”Nguyễn Hồng Quân nhìn bà ta: “Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, vậy thì mẹ dắt tụi con về đi.”Phùng Tú Anh lập tức nói: “Mẹ không thể dắt mấy đứa đi được, lần trước đi về đã ê ẩm cả người hết một hai tháng trời, giống như là bị tháo khớp xương vậy. Mẹ cũng không biết rành đường, đông tây nam bắc còn không phân biệt rõ được nữa là.”Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Chị cả có thể đi được đấy, không phải tối qua mẹ đã nghe rồi à, đi theo chị cả là được rồi.”Phùng Tú Anh không muốn nói linh tinh với cậu bé nữa: “Mẹ không đi.”Nguyễn Hồng Quân nói: “Đằng nào thì con cũng đi.”DTVNói rồi cậu bé lại nhìn Diệp Phàm và hỏi: “Còn anh thì sao?”Diệp Phàm đáp: “Đi chung với em, giúp chị Tiểu Khê trông chừng em.”Nguyễn Hồng Quân trợn mắt trắng: “Em không cần ai trông chừng hết, có mà anh đừng có khóc réo gọi mẹ giữa đường là được.”Phùng Tú Anh khẽ hít một hơi: “Sao mà nói mãi hai đứa vẫn không hiểu vậy, không thể làm mẹ bớt lo lắng như chị Thu Văn, Thu Dương à? Tết đến thì cứ ngoan ngoãn ở nhà ăn Tết, cực khổ một chuyến như vậy làm gì chứ?”Nguyễn Thu Nguyệt thực sự không thể nghe nổi nữa, cô bé hắng giọng lên tiếng: “Có cần lấy số đo của con nữa không?”Lúc này Phùng Tú Anh mới quay đầu nhìn thấy cô bé, bà ta bèn kêu người lấy số đo của cô bé.Bên kia Nguyễn Hồng Quân không tiếp tục đứng đó nữa, cậu bé nhảy vọt lên lầu, kêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống cùng nhau đo người may đồ. Lúc Nguyễn Thu Nguyệt lấy số đo thì Phùng Tú Anh không nói thêm một câu nào nữa.Đến lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống thì bà ta đi thẳng vào nhà bếp xới cơm.Trong mắt của bà ta, Nguyên Khê và Nguyễn Khiết là hai cục nợ lớn, còn Nguyễn Thu Nguyệt là cục nợ nhỏ bị hai cô lôi kéo thành ra hư hỏng. Cứ vô duyên vô cớ gây thêm chuyện cho cái nhà này khiến bà ta cảm thấy phiền lòng, bản thân bà ta bị dày vò thì cũng thôi đi, bây giờ lại kéo theo cả Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm nữa.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Khiết vẫn có chút lo lắng: “Không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào.”Nguyễn Thu Nguyệt đáp: “Chị họ, chị cứ yên tâm đi, từ nhỏ hai chị đã lớn lên ở dưới quê, nói thế nào thì cũng không có khả năng sẽ cho hai chị về quê gia nhập công xã nông thôn nữa đâu, đầu óc của ba em vẫn bình thường. Khả năng cao là sẽ để hai chị đi làm quân nhân, vào bộ đội rồi thì phải dựa vào chính mình. Có tài năng thì sẽ được thăng cấp và ở lại trong quân ngũ, không có tài cán gì thì sau khi thực hiện xong hai năm nghĩa vụ quân sự sẽ giải ngũ về lại đây,tới đó thì bảo ba giúp tìm cho một công việc. Hoặc là bản thân mình có tí bản lĩnh thì chuyển ngành về đây, chuyển thẳng từ quân ngũ sang cơ quan chính phủ.”Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói thế, trong phút chốc Nguyễn Khiết chợt cảm thấy viễn cảnh tương lai trở nên rất rõ ràng.Trong lòng cô ấy thấy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng ngời: “Vậy cũng rất tốt.”Kết quả cô ấy vừa vui mừng nói dứt lời thì đã lãnh một cú búng trán.Nguyễn Khê búng xong thì khẽ thổi ngón tay mình và nói: “Em đừng tưởng rằng như thế là được phép thả lỏng nhé, đọc sách đi.”Nguyễn Khiết giơ tay xoa trán, đành phải tiếp tục đi đọc sách.Nguyễn Thu Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy, sau đó cũng đi làm bài tập.Các cô học đến mười giờ đúng thì rửa mặt và nghỉ ngơi, hôm sau thức dậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn ở mãi trong phòng không bước ra ngoài, chỉ cho vùi đầu đọc sách, còn Nguyễn Thu Nguyệt thì vẫn giống như bình thường đi học đúng giờ.Sau khi học xong buổi sáng về đến nhà thì cô bé phát hiện Phùng Tú Anh đã gọi người đến nhà lấy số đo để chuẩn bị may quần áo cho họ.Lúc lấy số đo của Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân, Phùng Tú Anh đứng bên cạnh nhìn rồi nói: “Hai đứa đi góp chuyện làm gì vậy? Ngồi xe lửa hai ba ngày cộng với đi đường núi hai ba ngày, bộ hai đứa tưởng cảm giác đó dễ chịu lắm hả? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, theo mẹ thấy thì hai đứa mau đi nói với ba một tiếng, đừng có đi về theo nữa.”Nguyễn Hồng Quân tỏ ra rất nghiêm túc: “Chị cả với chị họ đều là con gái mà còn chịu được, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không sợ nữa là, chẳng lẽ con với Diệp Phàm hai thằng con trai lại không chịu nổi chút cực khổ này ư? Con muốn về thăm quê từ lâu rồi, là tại ba mẹ cứ mãi nói không có thời gian không có thời gian, lần trước thì bảo con phải đi học nên không được về. Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này, dù sao thì lần này con về chắc chắn phải về.”Phùng Tú Anh khuyên bảo hết nước hết cái: “Hai đứa nó lớn lên ở trong núi nên quen từ bé rồi, mấy đứa sao có thể so với hai đứa nó được chứ? Từ nhỏ đến lớn hai đứa nó đi được bao nhiêu con đường núi, còn mấy đứa đi được bao nhiêu? Không có người lớn dẫn đi, mẹ yên tâm nổi ư?”Nguyễn Hồng Quân nhìn bà ta: “Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, vậy thì mẹ dắt tụi con về đi.”Phùng Tú Anh lập tức nói: “Mẹ không thể dắt mấy đứa đi được, lần trước đi về đã ê ẩm cả người hết một hai tháng trời, giống như là bị tháo khớp xương vậy. Mẹ cũng không biết rành đường, đông tây nam bắc còn không phân biệt rõ được nữa là.”Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Chị cả có thể đi được đấy, không phải tối qua mẹ đã nghe rồi à, đi theo chị cả là được rồi.”Phùng Tú Anh không muốn nói linh tinh với cậu bé nữa: “Mẹ không đi.”Nguyễn Hồng Quân nói: “Đằng nào thì con cũng đi.”DTVNói rồi cậu bé lại nhìn Diệp Phàm và hỏi: “Còn anh thì sao?”Diệp Phàm đáp: “Đi chung với em, giúp chị Tiểu Khê trông chừng em.”Nguyễn Hồng Quân trợn mắt trắng: “Em không cần ai trông chừng hết, có mà anh đừng có khóc réo gọi mẹ giữa đường là được.”Phùng Tú Anh khẽ hít một hơi: “Sao mà nói mãi hai đứa vẫn không hiểu vậy, không thể làm mẹ bớt lo lắng như chị Thu Văn, Thu Dương à? Tết đến thì cứ ngoan ngoãn ở nhà ăn Tết, cực khổ một chuyến như vậy làm gì chứ?”Nguyễn Thu Nguyệt thực sự không thể nghe nổi nữa, cô bé hắng giọng lên tiếng: “Có cần lấy số đo của con nữa không?”Lúc này Phùng Tú Anh mới quay đầu nhìn thấy cô bé, bà ta bèn kêu người lấy số đo của cô bé.Bên kia Nguyễn Hồng Quân không tiếp tục đứng đó nữa, cậu bé nhảy vọt lên lầu, kêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống cùng nhau đo người may đồ. Lúc Nguyễn Thu Nguyệt lấy số đo thì Phùng Tú Anh không nói thêm một câu nào nữa.Đến lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống thì bà ta đi thẳng vào nhà bếp xới cơm.Trong mắt của bà ta, Nguyên Khê và Nguyễn Khiết là hai cục nợ lớn, còn Nguyễn Thu Nguyệt là cục nợ nhỏ bị hai cô lôi kéo thành ra hư hỏng. Cứ vô duyên vô cớ gây thêm chuyện cho cái nhà này khiến bà ta cảm thấy phiền lòng, bản thân bà ta bị dày vò thì cũng thôi đi, bây giờ lại kéo theo cả Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm nữa.