Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 286
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Tiền Xuyến đỡ eo đứng dậy, định đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lại nhìn thấy năm đứa trẻ từ trong thành phố đã sắp đi đến trước cổng nhà rồi, có vài đứa trẻ còn mang theo cả hành lý nữa.Mấy người Nguyễn Khê đương nhiên cũng nhìn thấy Tiền Xuyên, bọn họ lên tiếng gọi: “Thím năm!”Tiền Xuyến vui vẻ cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”Lưu Hạnh Hoa ở trong bếp, nghe thấy tiếng nói, thì hỏi: “Ai về thế?”Tiền Xuyến đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn bà một cái: “Còn có thể là ai chứ, là năm đứa cháu gái của mẹ đấy.”Nghe thấy vậy, Lưu Hạnh Hoa lập tức bỏ chiếc khăn xô đang giặt dở xuống. Lúc này cũng vừa đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới trước cửa, không quên chào hỏi bà nội và thím năm.Năm ngoái bọn họ đã từng đến đây rồi, nên lần này đã quen thuộc hơn nhiều, không cần phải giới thiệu lại nữa.Lưu Hạnh Hoa đưa bọn họ vào nhà, đưa cho bọn họ mấy cái màn thầu đã phồng lớn vừa mới được gặp ra khỏi nồi, cười nói: “Bên trong có gói củ cải và vụn mỡ heo, ăn ngậy ngậy ngon lắm, các cháu mau thử đi, đi đường chắc chắn là đói lắm rồi.”Đi đường núi hai ngày, cũng khó ăn được mấy món nóng hổi, Nguyễn Hồng Quân không khách sáo, sau khi nhận lấy liền cho lên miệng cắn một miếng lớn.Vừa ăn một miếng liền cắn phải phần nhân bên trong, thế là nóng đến nỗi phải la hét inh ỏi.Tiền Xuyến mỉm cười tiếp tục đi vệ sinh, đi xong quay lại thì vừa hay đụng mặt Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh vừa mới trở về. Nguyễn Trường Sinh vừa trông thấy cô liền vội vàng chạy tới đỡ, còn thân mật gọi cô là bảo bối, dặn cô phải cẩn thận một chút.Tiền Xuyến vốn là người thích lăn lộn bên ngoài, không phải là người yếu đuối, nên cô lập tức gỡ tay Nguyễn Trường Sinh ra, nói với anh ấy: “Đừng gọi linh tinh, Tiểu Khê, Tiểu Khiết về rồi, ba đứa đến đây năm ngoái cũng tới.”Nguyễn Trường Sinh nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mà vẫn đưa tay ra đỡ cô: “Năm ngoái trở về, năm nay chắc chắn sẽ còn trở về, Tiểu Khê, Tiểu Khiến là hai đứa trẻ ngoan, chúng lớn lên ở quê, nên có tình cảm sâu đậm với chúng ta.Anh không vội, nhưng Nguyễn Chí Cao lại lập tức tăng tốc, vội vã trở vào nhà.Vào trong nhà, vừa nhìn thấy năm đứa trẻ, sắc mặt ông liền trở nên vô cùng vui vẻ.Mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết lần lượt chào hỏi ông, ai cũng nói một câu: “Ông nội trở về rồi.”Nguyễn Chí Cao tự mình tìm chỗ ngồi xuống, cười hỏi bọn họ: “Thế nào? Đi đường có mệt lắm đúng không.”Nguyễn Hồng Quân rất thích ăn nhân củ cải bóng dầu, cậu bé cắn một miếng lớn: “Đường đi tốt hơn năm ngoái nhiều, bọn cháu đi cũng nhanh, bây giờ trời còn chưa tối nữa, năm ngoài lúc tới đây, trời đã tối rồi.”Cậu vừa nói xong, thì Nguyễn Trường Sinh cũng đã đỡ Tiền Xuyến trở vào.Nguyễn Hồng Quân bật người khỏi chiếc ghế đẩu, chạy đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nói: “Chú năm! Cuối cùng chú cũng về rồi.”Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé một cái, đỡ Tiền Xuyến ngồi xuống chiếc ghế đẩu, rồi nói: “Thế nào? Có phải nhớ chú lắm đúng không?”Nguyễn Hồng Quân gật đầu lia lịa: “Nhớ muốn c.h.ế.t luôn ấy, nhớ cả một năm rồi!”Nguyễn Trường Sinh đưa tay ra xoa đầu cậu bé hai cái, cứ như đang xoa đầu một chú chó vậy: “Không có thời gian để kể cho cháu nhiều chuyện như vậy.”Trong nhà có nhiều người hơn, bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, mỗi người nói một câu không ngớt tý nào.Không khí náo nhiệt trong nhà bên hoàn toàn đối lập với sự tẻ nhạt trong nhà chính của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ. Mấy đứa trẻ không qua đó chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng ngại ngùng không có mặt mũi nào để qua đó, nên chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.Hai năm nay, cuộc sống của bọn họ trôi qua rất bình thường, bởi vì Nguyễn Dược Tiến cũng đi đến mỏ khoáng sản làm việc rồi, nên trong nhà chỉ còn có bốn người, cũng chẳng có đứa nào đi học mà cần đến tiền cả, cho nên việc ăn uống cũng không có vấn đề gì.Nhưng vẫn còn kém xa so với cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng Nguyễn Chí Cao. Dù sao thì một mình Nguyễn Trường Sinh có thể làm việc nuôi được hai người, Nguyễn Thúy Chi lại là thợ may duy nhất trên núi Phượng Minh này, năm nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.DTVCũng nhờ có tay nghề của Nguyễn Thúy Chi, nên thỉnh thoảng trong nhà còn có thịt ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng thoải mái.Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ tức đỏ mắt vì cuộc sống ở nhà cũ rất tốt, cũng vô cùng hối hận vì ban đầu đã làm loạn đòi ra ở riêng, bọn họ càng cố gắng nghĩ cách nịnh bợ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, thì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại càng chẳng để ý đến bọn họ.Đến lúc tức giận, bọn họ lại chửi mắng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa bất công, mắng bọn họ độc ác không xứng là ba mẹ, ở sau lưng bọn họ.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Tiền Xuyến đỡ eo đứng dậy, định đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lại nhìn thấy năm đứa trẻ từ trong thành phố đã sắp đi đến trước cổng nhà rồi, có vài đứa trẻ còn mang theo cả hành lý nữa.Mấy người Nguyễn Khê đương nhiên cũng nhìn thấy Tiền Xuyên, bọn họ lên tiếng gọi: “Thím năm!”Tiền Xuyến vui vẻ cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”Lưu Hạnh Hoa ở trong bếp, nghe thấy tiếng nói, thì hỏi: “Ai về thế?”Tiền Xuyến đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn bà một cái: “Còn có thể là ai chứ, là năm đứa cháu gái của mẹ đấy.”Nghe thấy vậy, Lưu Hạnh Hoa lập tức bỏ chiếc khăn xô đang giặt dở xuống. Lúc này cũng vừa đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới trước cửa, không quên chào hỏi bà nội và thím năm.Năm ngoái bọn họ đã từng đến đây rồi, nên lần này đã quen thuộc hơn nhiều, không cần phải giới thiệu lại nữa.Lưu Hạnh Hoa đưa bọn họ vào nhà, đưa cho bọn họ mấy cái màn thầu đã phồng lớn vừa mới được gặp ra khỏi nồi, cười nói: “Bên trong có gói củ cải và vụn mỡ heo, ăn ngậy ngậy ngon lắm, các cháu mau thử đi, đi đường chắc chắn là đói lắm rồi.”Đi đường núi hai ngày, cũng khó ăn được mấy món nóng hổi, Nguyễn Hồng Quân không khách sáo, sau khi nhận lấy liền cho lên miệng cắn một miếng lớn.Vừa ăn một miếng liền cắn phải phần nhân bên trong, thế là nóng đến nỗi phải la hét inh ỏi.Tiền Xuyến mỉm cười tiếp tục đi vệ sinh, đi xong quay lại thì vừa hay đụng mặt Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh vừa mới trở về. Nguyễn Trường Sinh vừa trông thấy cô liền vội vàng chạy tới đỡ, còn thân mật gọi cô là bảo bối, dặn cô phải cẩn thận một chút.Tiền Xuyến vốn là người thích lăn lộn bên ngoài, không phải là người yếu đuối, nên cô lập tức gỡ tay Nguyễn Trường Sinh ra, nói với anh ấy: “Đừng gọi linh tinh, Tiểu Khê, Tiểu Khiết về rồi, ba đứa đến đây năm ngoái cũng tới.”Nguyễn Trường Sinh nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mà vẫn đưa tay ra đỡ cô: “Năm ngoái trở về, năm nay chắc chắn sẽ còn trở về, Tiểu Khê, Tiểu Khiến là hai đứa trẻ ngoan, chúng lớn lên ở quê, nên có tình cảm sâu đậm với chúng ta.Anh không vội, nhưng Nguyễn Chí Cao lại lập tức tăng tốc, vội vã trở vào nhà.Vào trong nhà, vừa nhìn thấy năm đứa trẻ, sắc mặt ông liền trở nên vô cùng vui vẻ.Mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết lần lượt chào hỏi ông, ai cũng nói một câu: “Ông nội trở về rồi.”Nguyễn Chí Cao tự mình tìm chỗ ngồi xuống, cười hỏi bọn họ: “Thế nào? Đi đường có mệt lắm đúng không.”Nguyễn Hồng Quân rất thích ăn nhân củ cải bóng dầu, cậu bé cắn một miếng lớn: “Đường đi tốt hơn năm ngoái nhiều, bọn cháu đi cũng nhanh, bây giờ trời còn chưa tối nữa, năm ngoài lúc tới đây, trời đã tối rồi.”Cậu vừa nói xong, thì Nguyễn Trường Sinh cũng đã đỡ Tiền Xuyến trở vào.Nguyễn Hồng Quân bật người khỏi chiếc ghế đẩu, chạy đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nói: “Chú năm! Cuối cùng chú cũng về rồi.”Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé một cái, đỡ Tiền Xuyến ngồi xuống chiếc ghế đẩu, rồi nói: “Thế nào? Có phải nhớ chú lắm đúng không?”Nguyễn Hồng Quân gật đầu lia lịa: “Nhớ muốn c.h.ế.t luôn ấy, nhớ cả một năm rồi!”Nguyễn Trường Sinh đưa tay ra xoa đầu cậu bé hai cái, cứ như đang xoa đầu một chú chó vậy: “Không có thời gian để kể cho cháu nhiều chuyện như vậy.”Trong nhà có nhiều người hơn, bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, mỗi người nói một câu không ngớt tý nào.Không khí náo nhiệt trong nhà bên hoàn toàn đối lập với sự tẻ nhạt trong nhà chính của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ. Mấy đứa trẻ không qua đó chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng ngại ngùng không có mặt mũi nào để qua đó, nên chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.Hai năm nay, cuộc sống của bọn họ trôi qua rất bình thường, bởi vì Nguyễn Dược Tiến cũng đi đến mỏ khoáng sản làm việc rồi, nên trong nhà chỉ còn có bốn người, cũng chẳng có đứa nào đi học mà cần đến tiền cả, cho nên việc ăn uống cũng không có vấn đề gì.Nhưng vẫn còn kém xa so với cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng Nguyễn Chí Cao. Dù sao thì một mình Nguyễn Trường Sinh có thể làm việc nuôi được hai người, Nguyễn Thúy Chi lại là thợ may duy nhất trên núi Phượng Minh này, năm nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.DTVCũng nhờ có tay nghề của Nguyễn Thúy Chi, nên thỉnh thoảng trong nhà còn có thịt ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng thoải mái.Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ tức đỏ mắt vì cuộc sống ở nhà cũ rất tốt, cũng vô cùng hối hận vì ban đầu đã làm loạn đòi ra ở riêng, bọn họ càng cố gắng nghĩ cách nịnh bợ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, thì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại càng chẳng để ý đến bọn họ.Đến lúc tức giận, bọn họ lại chửi mắng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa bất công, mắng bọn họ độc ác không xứng là ba mẹ, ở sau lưng bọn họ.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Tiền Xuyến đỡ eo đứng dậy, định đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lại nhìn thấy năm đứa trẻ từ trong thành phố đã sắp đi đến trước cổng nhà rồi, có vài đứa trẻ còn mang theo cả hành lý nữa.Mấy người Nguyễn Khê đương nhiên cũng nhìn thấy Tiền Xuyên, bọn họ lên tiếng gọi: “Thím năm!”Tiền Xuyến vui vẻ cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”Lưu Hạnh Hoa ở trong bếp, nghe thấy tiếng nói, thì hỏi: “Ai về thế?”Tiền Xuyến đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại nhìn bà một cái: “Còn có thể là ai chứ, là năm đứa cháu gái của mẹ đấy.”Nghe thấy vậy, Lưu Hạnh Hoa lập tức bỏ chiếc khăn xô đang giặt dở xuống. Lúc này cũng vừa đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới trước cửa, không quên chào hỏi bà nội và thím năm.Năm ngoái bọn họ đã từng đến đây rồi, nên lần này đã quen thuộc hơn nhiều, không cần phải giới thiệu lại nữa.Lưu Hạnh Hoa đưa bọn họ vào nhà, đưa cho bọn họ mấy cái màn thầu đã phồng lớn vừa mới được gặp ra khỏi nồi, cười nói: “Bên trong có gói củ cải và vụn mỡ heo, ăn ngậy ngậy ngon lắm, các cháu mau thử đi, đi đường chắc chắn là đói lắm rồi.”Đi đường núi hai ngày, cũng khó ăn được mấy món nóng hổi, Nguyễn Hồng Quân không khách sáo, sau khi nhận lấy liền cho lên miệng cắn một miếng lớn.Vừa ăn một miếng liền cắn phải phần nhân bên trong, thế là nóng đến nỗi phải la hét inh ỏi.Tiền Xuyến mỉm cười tiếp tục đi vệ sinh, đi xong quay lại thì vừa hay đụng mặt Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh vừa mới trở về. Nguyễn Trường Sinh vừa trông thấy cô liền vội vàng chạy tới đỡ, còn thân mật gọi cô là bảo bối, dặn cô phải cẩn thận một chút.Tiền Xuyến vốn là người thích lăn lộn bên ngoài, không phải là người yếu đuối, nên cô lập tức gỡ tay Nguyễn Trường Sinh ra, nói với anh ấy: “Đừng gọi linh tinh, Tiểu Khê, Tiểu Khiết về rồi, ba đứa đến đây năm ngoái cũng tới.”Nguyễn Trường Sinh nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mà vẫn đưa tay ra đỡ cô: “Năm ngoái trở về, năm nay chắc chắn sẽ còn trở về, Tiểu Khê, Tiểu Khiến là hai đứa trẻ ngoan, chúng lớn lên ở quê, nên có tình cảm sâu đậm với chúng ta.Anh không vội, nhưng Nguyễn Chí Cao lại lập tức tăng tốc, vội vã trở vào nhà.Vào trong nhà, vừa nhìn thấy năm đứa trẻ, sắc mặt ông liền trở nên vô cùng vui vẻ.Mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết lần lượt chào hỏi ông, ai cũng nói một câu: “Ông nội trở về rồi.”Nguyễn Chí Cao tự mình tìm chỗ ngồi xuống, cười hỏi bọn họ: “Thế nào? Đi đường có mệt lắm đúng không.”Nguyễn Hồng Quân rất thích ăn nhân củ cải bóng dầu, cậu bé cắn một miếng lớn: “Đường đi tốt hơn năm ngoái nhiều, bọn cháu đi cũng nhanh, bây giờ trời còn chưa tối nữa, năm ngoài lúc tới đây, trời đã tối rồi.”Cậu vừa nói xong, thì Nguyễn Trường Sinh cũng đã đỡ Tiền Xuyến trở vào.Nguyễn Hồng Quân bật người khỏi chiếc ghế đẩu, chạy đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nói: “Chú năm! Cuối cùng chú cũng về rồi.”Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé một cái, đỡ Tiền Xuyến ngồi xuống chiếc ghế đẩu, rồi nói: “Thế nào? Có phải nhớ chú lắm đúng không?”Nguyễn Hồng Quân gật đầu lia lịa: “Nhớ muốn c.h.ế.t luôn ấy, nhớ cả một năm rồi!”Nguyễn Trường Sinh đưa tay ra xoa đầu cậu bé hai cái, cứ như đang xoa đầu một chú chó vậy: “Không có thời gian để kể cho cháu nhiều chuyện như vậy.”Trong nhà có nhiều người hơn, bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, mỗi người nói một câu không ngớt tý nào.Không khí náo nhiệt trong nhà bên hoàn toàn đối lập với sự tẻ nhạt trong nhà chính của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ. Mấy đứa trẻ không qua đó chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng ngại ngùng không có mặt mũi nào để qua đó, nên chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy.Hai năm nay, cuộc sống của bọn họ trôi qua rất bình thường, bởi vì Nguyễn Dược Tiến cũng đi đến mỏ khoáng sản làm việc rồi, nên trong nhà chỉ còn có bốn người, cũng chẳng có đứa nào đi học mà cần đến tiền cả, cho nên việc ăn uống cũng không có vấn đề gì.Nhưng vẫn còn kém xa so với cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng Nguyễn Chí Cao. Dù sao thì một mình Nguyễn Trường Sinh có thể làm việc nuôi được hai người, Nguyễn Thúy Chi lại là thợ may duy nhất trên núi Phượng Minh này, năm nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.DTVCũng nhờ có tay nghề của Nguyễn Thúy Chi, nên thỉnh thoảng trong nhà còn có thịt ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng thoải mái.Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ tức đỏ mắt vì cuộc sống ở nhà cũ rất tốt, cũng vô cùng hối hận vì ban đầu đã làm loạn đòi ra ở riêng, bọn họ càng cố gắng nghĩ cách nịnh bợ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, thì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại càng chẳng để ý đến bọn họ.Đến lúc tức giận, bọn họ lại chửi mắng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa bất công, mắng bọn họ độc ác không xứng là ba mẹ, ở sau lưng bọn họ.