Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 358
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Chưa tới mấy ngày sau, d.a.o cắt mà Nguyễn Khê nhờ Nguyễn Trường Phú mua cũng đã đưa đến nơi, chỉ còn thiếu vải mà thôi.Chủ nhật, Nguyễn Khê lại lên đường đi mua vải làm quần áo mẫu.Mỗi lần làm xong một bộ quần áo mẫu, Nguyễn Khê sẽ đến mua vải tiện thể gặp Tạ Đông Dương.Cũng nhờ gặp Tạ Đông Dương mới biết, chuyện bày quán nhỏ rao bán đồ ngày càng khó thực hiện. Vì quầy hàng thay đổi nhiều, các loại vật dụng xinh xắn ngày càng nhiều hơn, được nhiều khách hàng lựa chọn nên ngày càng khó bán.Đương nhiên, cũng tạm đủ tiền sinh hoạt, nhưng muốn dựa vào đây mà phát triển thì không thể được.DTVNguyễn Khê tới sạp bán hỏi anh ấy: “Gần đây sao rồi?”Trước đó Tạ Đông Dương đều sẽ nói không ra làm sao, nhưng lần này anh ấy nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Lần sau cô quay lại sẽ không thấy tôi nữa đâu, tôi đã quyết định rồi, đi tới phía Nam một lần thử xem sao, nghe nói ở Quảng Châu có thể phát triển được.”Nguyễn Khê đứng ngược nắng híp mắt hỏi: “Thật sự quyết định rồi sao?”Việc này anh ấy đã không còn gì để nói, nói xong anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chuyện đó của cô thế nào rồi? Vấn đề vải có thể giải quyết được không? Nếu như không giải quyết được vấn đề vải thì e là cô không phát triển được đâu.”Nguyễn Khê cười nói: “Không vội, chờ thêm một chút vậy.”Ta Đông Dương hướng gần về phía cô hơn một chút, nói: “Nếu như giải quyết được vấn đề vải, tôi cảm thấy cô nhất định có thể thành công. Qua mười mấy năm khan hiếm vải, một nhà chỉ có thể có được một ít phiếu vải, cho nên không có ai làm nhà máy may quần áo cả, trên đường cũng không có quầy hàng nào bán quần áo, cô làm được thì cô chính là người đầu tiên, chắc chắn sẽ bùng nổ đó.”Nguyễn Khê không hề khiêm tốn nói: “Vậy tôi khẳng định là sẽ bùng nổ lắm đó.”Tạ Đông Dương giơ nắm đ.ấ.m lên trước mặt: “Cô cứ ở đây chờ tôi quay về, chờ tôi trở về, sau này có cơ hội chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”Nguyễn Khê cũng giơ nắm đ.ấ.m lên: “Nói lời giữ lời đó nhé?”Tạ Đông Dương: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.”Nguyễn Khê và anh ấy cụng nắm đ.ấ.m vào nhau: “Vậy thì, chờ anh trở về.”Một ngày tháng năm ấm áp, ánh hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu xuống mặt đất.Chuồn chuồn ở trong sân bay thấp gần chạm cả mặt đất, trong tay Đại Bảo cầm cái chổi, bổ một cái vào khoảng không. Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi, nhìn cậu bé đánh chuồn chuồn, vui vẻ đến mức chân không chạm xuống đật, bật cười khanh khách.Nụ cười để lộ hai cái răng sữa nhỏ màu trắng trong miệng, vô cùng đáng yêu.Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng chính hướng dẫn các cô gái dùng máy may, thỉnh thoảng lại đi đến từng máy chỉ đạo một chút, giúp các cô gái giải quyết thắc mắc. Luyện tập lâu như vậy rồi, hiện tại các cô gái đã có thể sử dụng máy may vô cùng nhuần nhuyễn.Tiền Xuyến ở trong bếp nhặt rau rửa rau rồi thái thịt để chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa tối.Những cây tể thái đào được đã được cô ấy lựa chọn và rửa lại sạch sẽ, để lên thớt gỗ cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lại thái một cân thịt ba chỉ. Nhóm lửa rồi cho thịt lợn mỡ vào nồi, đun ra được nửa bát mỡ lợn, rồi đổ tất cả vào nỗi thịt lợn hầm với cây tể thái.Thêm nước tương, mì chính, muối rồi đợi đến khi gia vị thấm đều thì tiếp tục đập trứng gà, như vậy là nhân thịt trong chiếc bánh đã được làm xong.Lúc cô ấy đang ở trong phòng cán bột làm vỏ bánh thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt một cái. Mặc dù Đại Bảo mới ba tuổi nhưng chơi đùa với em gái hầu như không có vấn đề gì, Nguyễn Nguyệt đứng ở trong xe tập đi cũng muốn nhảy dựng cả lên.Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Nguyệt, Tiền Xuyến không nhịn được mà cười theo.Nguyễn Thúy Chi bận việc ở trong phòng chính cũng thò đầu ra nhìn thử một cái, đảm bảo hai đứa bé chơi đùa an toàn mới tiếp tục làm việc.“Vải tới rồi!”Cánh cổng đang bị khép một nửa thì đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra, Nguyễn Khê mang xe đạp vào trong sân nhỏ, trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cưỡi xe ba bánh đi ở phía sau, mỗi người kéo một xe chở đầy vải.Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Thúy Chi và các cô gái trong phòng chính đang luyện tập, còn có cả Tiền Xuyến đang ở trong bếp tay dính đầy bột trắng cũng đi ra sân. Nhìn thấy vải trên mặt mọi người đều nở nụ cười thật tươi.Nguyễn Thúy Chi dẫn các cô gái đi về phía xe ba bánh cười nói: “Chờ một thời gian dài như vậy, có thể coi như đã giải quyết được rồi.”Đợi đến khi xe ba bánh dừng hẳn ở trong sân, trừ tiến Xuyến đang dính bột trên tay không tiện động vào thì tất cả những người khác đều giúp mang vào về phòng chính để làm việc, ai cũng vô cùng mừng rỡ.Nhìn mọi người chuyển vải, Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi nắm tay cha bập bẹ, nhảy càng mạnh hơn, miệng luôn hô: “Vải, vải, vải…” Hô đến mức phun cả nước bọt ra ngoài khiến mọi người đều bật cười.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Chưa tới mấy ngày sau, d.a.o cắt mà Nguyễn Khê nhờ Nguyễn Trường Phú mua cũng đã đưa đến nơi, chỉ còn thiếu vải mà thôi.Chủ nhật, Nguyễn Khê lại lên đường đi mua vải làm quần áo mẫu.Mỗi lần làm xong một bộ quần áo mẫu, Nguyễn Khê sẽ đến mua vải tiện thể gặp Tạ Đông Dương.Cũng nhờ gặp Tạ Đông Dương mới biết, chuyện bày quán nhỏ rao bán đồ ngày càng khó thực hiện. Vì quầy hàng thay đổi nhiều, các loại vật dụng xinh xắn ngày càng nhiều hơn, được nhiều khách hàng lựa chọn nên ngày càng khó bán.Đương nhiên, cũng tạm đủ tiền sinh hoạt, nhưng muốn dựa vào đây mà phát triển thì không thể được.DTVNguyễn Khê tới sạp bán hỏi anh ấy: “Gần đây sao rồi?”Trước đó Tạ Đông Dương đều sẽ nói không ra làm sao, nhưng lần này anh ấy nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Lần sau cô quay lại sẽ không thấy tôi nữa đâu, tôi đã quyết định rồi, đi tới phía Nam một lần thử xem sao, nghe nói ở Quảng Châu có thể phát triển được.”Nguyễn Khê đứng ngược nắng híp mắt hỏi: “Thật sự quyết định rồi sao?”Việc này anh ấy đã không còn gì để nói, nói xong anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chuyện đó của cô thế nào rồi? Vấn đề vải có thể giải quyết được không? Nếu như không giải quyết được vấn đề vải thì e là cô không phát triển được đâu.”Nguyễn Khê cười nói: “Không vội, chờ thêm một chút vậy.”Ta Đông Dương hướng gần về phía cô hơn một chút, nói: “Nếu như giải quyết được vấn đề vải, tôi cảm thấy cô nhất định có thể thành công. Qua mười mấy năm khan hiếm vải, một nhà chỉ có thể có được một ít phiếu vải, cho nên không có ai làm nhà máy may quần áo cả, trên đường cũng không có quầy hàng nào bán quần áo, cô làm được thì cô chính là người đầu tiên, chắc chắn sẽ bùng nổ đó.”Nguyễn Khê không hề khiêm tốn nói: “Vậy tôi khẳng định là sẽ bùng nổ lắm đó.”Tạ Đông Dương giơ nắm đ.ấ.m lên trước mặt: “Cô cứ ở đây chờ tôi quay về, chờ tôi trở về, sau này có cơ hội chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”Nguyễn Khê cũng giơ nắm đ.ấ.m lên: “Nói lời giữ lời đó nhé?”Tạ Đông Dương: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.”Nguyễn Khê và anh ấy cụng nắm đ.ấ.m vào nhau: “Vậy thì, chờ anh trở về.”Một ngày tháng năm ấm áp, ánh hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu xuống mặt đất.Chuồn chuồn ở trong sân bay thấp gần chạm cả mặt đất, trong tay Đại Bảo cầm cái chổi, bổ một cái vào khoảng không. Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi, nhìn cậu bé đánh chuồn chuồn, vui vẻ đến mức chân không chạm xuống đật, bật cười khanh khách.Nụ cười để lộ hai cái răng sữa nhỏ màu trắng trong miệng, vô cùng đáng yêu.Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng chính hướng dẫn các cô gái dùng máy may, thỉnh thoảng lại đi đến từng máy chỉ đạo một chút, giúp các cô gái giải quyết thắc mắc. Luyện tập lâu như vậy rồi, hiện tại các cô gái đã có thể sử dụng máy may vô cùng nhuần nhuyễn.Tiền Xuyến ở trong bếp nhặt rau rửa rau rồi thái thịt để chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa tối.Những cây tể thái đào được đã được cô ấy lựa chọn và rửa lại sạch sẽ, để lên thớt gỗ cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lại thái một cân thịt ba chỉ. Nhóm lửa rồi cho thịt lợn mỡ vào nồi, đun ra được nửa bát mỡ lợn, rồi đổ tất cả vào nỗi thịt lợn hầm với cây tể thái.Thêm nước tương, mì chính, muối rồi đợi đến khi gia vị thấm đều thì tiếp tục đập trứng gà, như vậy là nhân thịt trong chiếc bánh đã được làm xong.Lúc cô ấy đang ở trong phòng cán bột làm vỏ bánh thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt một cái. Mặc dù Đại Bảo mới ba tuổi nhưng chơi đùa với em gái hầu như không có vấn đề gì, Nguyễn Nguyệt đứng ở trong xe tập đi cũng muốn nhảy dựng cả lên.Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Nguyệt, Tiền Xuyến không nhịn được mà cười theo.Nguyễn Thúy Chi bận việc ở trong phòng chính cũng thò đầu ra nhìn thử một cái, đảm bảo hai đứa bé chơi đùa an toàn mới tiếp tục làm việc.“Vải tới rồi!”Cánh cổng đang bị khép một nửa thì đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra, Nguyễn Khê mang xe đạp vào trong sân nhỏ, trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cưỡi xe ba bánh đi ở phía sau, mỗi người kéo một xe chở đầy vải.Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Thúy Chi và các cô gái trong phòng chính đang luyện tập, còn có cả Tiền Xuyến đang ở trong bếp tay dính đầy bột trắng cũng đi ra sân. Nhìn thấy vải trên mặt mọi người đều nở nụ cười thật tươi.Nguyễn Thúy Chi dẫn các cô gái đi về phía xe ba bánh cười nói: “Chờ một thời gian dài như vậy, có thể coi như đã giải quyết được rồi.”Đợi đến khi xe ba bánh dừng hẳn ở trong sân, trừ tiến Xuyến đang dính bột trên tay không tiện động vào thì tất cả những người khác đều giúp mang vào về phòng chính để làm việc, ai cũng vô cùng mừng rỡ.Nhìn mọi người chuyển vải, Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi nắm tay cha bập bẹ, nhảy càng mạnh hơn, miệng luôn hô: “Vải, vải, vải…” Hô đến mức phun cả nước bọt ra ngoài khiến mọi người đều bật cười.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Chưa tới mấy ngày sau, d.a.o cắt mà Nguyễn Khê nhờ Nguyễn Trường Phú mua cũng đã đưa đến nơi, chỉ còn thiếu vải mà thôi.Chủ nhật, Nguyễn Khê lại lên đường đi mua vải làm quần áo mẫu.Mỗi lần làm xong một bộ quần áo mẫu, Nguyễn Khê sẽ đến mua vải tiện thể gặp Tạ Đông Dương.Cũng nhờ gặp Tạ Đông Dương mới biết, chuyện bày quán nhỏ rao bán đồ ngày càng khó thực hiện. Vì quầy hàng thay đổi nhiều, các loại vật dụng xinh xắn ngày càng nhiều hơn, được nhiều khách hàng lựa chọn nên ngày càng khó bán.Đương nhiên, cũng tạm đủ tiền sinh hoạt, nhưng muốn dựa vào đây mà phát triển thì không thể được.DTVNguyễn Khê tới sạp bán hỏi anh ấy: “Gần đây sao rồi?”Trước đó Tạ Đông Dương đều sẽ nói không ra làm sao, nhưng lần này anh ấy nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Lần sau cô quay lại sẽ không thấy tôi nữa đâu, tôi đã quyết định rồi, đi tới phía Nam một lần thử xem sao, nghe nói ở Quảng Châu có thể phát triển được.”Nguyễn Khê đứng ngược nắng híp mắt hỏi: “Thật sự quyết định rồi sao?”Việc này anh ấy đã không còn gì để nói, nói xong anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chuyện đó của cô thế nào rồi? Vấn đề vải có thể giải quyết được không? Nếu như không giải quyết được vấn đề vải thì e là cô không phát triển được đâu.”Nguyễn Khê cười nói: “Không vội, chờ thêm một chút vậy.”Ta Đông Dương hướng gần về phía cô hơn một chút, nói: “Nếu như giải quyết được vấn đề vải, tôi cảm thấy cô nhất định có thể thành công. Qua mười mấy năm khan hiếm vải, một nhà chỉ có thể có được một ít phiếu vải, cho nên không có ai làm nhà máy may quần áo cả, trên đường cũng không có quầy hàng nào bán quần áo, cô làm được thì cô chính là người đầu tiên, chắc chắn sẽ bùng nổ đó.”Nguyễn Khê không hề khiêm tốn nói: “Vậy tôi khẳng định là sẽ bùng nổ lắm đó.”Tạ Đông Dương giơ nắm đ.ấ.m lên trước mặt: “Cô cứ ở đây chờ tôi quay về, chờ tôi trở về, sau này có cơ hội chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”Nguyễn Khê cũng giơ nắm đ.ấ.m lên: “Nói lời giữ lời đó nhé?”Tạ Đông Dương: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.”Nguyễn Khê và anh ấy cụng nắm đ.ấ.m vào nhau: “Vậy thì, chờ anh trở về.”Một ngày tháng năm ấm áp, ánh hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu xuống mặt đất.Chuồn chuồn ở trong sân bay thấp gần chạm cả mặt đất, trong tay Đại Bảo cầm cái chổi, bổ một cái vào khoảng không. Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi, nhìn cậu bé đánh chuồn chuồn, vui vẻ đến mức chân không chạm xuống đật, bật cười khanh khách.Nụ cười để lộ hai cái răng sữa nhỏ màu trắng trong miệng, vô cùng đáng yêu.Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng chính hướng dẫn các cô gái dùng máy may, thỉnh thoảng lại đi đến từng máy chỉ đạo một chút, giúp các cô gái giải quyết thắc mắc. Luyện tập lâu như vậy rồi, hiện tại các cô gái đã có thể sử dụng máy may vô cùng nhuần nhuyễn.Tiền Xuyến ở trong bếp nhặt rau rửa rau rồi thái thịt để chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa tối.Những cây tể thái đào được đã được cô ấy lựa chọn và rửa lại sạch sẽ, để lên thớt gỗ cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lại thái một cân thịt ba chỉ. Nhóm lửa rồi cho thịt lợn mỡ vào nồi, đun ra được nửa bát mỡ lợn, rồi đổ tất cả vào nỗi thịt lợn hầm với cây tể thái.Thêm nước tương, mì chính, muối rồi đợi đến khi gia vị thấm đều thì tiếp tục đập trứng gà, như vậy là nhân thịt trong chiếc bánh đã được làm xong.Lúc cô ấy đang ở trong phòng cán bột làm vỏ bánh thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt một cái. Mặc dù Đại Bảo mới ba tuổi nhưng chơi đùa với em gái hầu như không có vấn đề gì, Nguyễn Nguyệt đứng ở trong xe tập đi cũng muốn nhảy dựng cả lên.Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Nguyệt, Tiền Xuyến không nhịn được mà cười theo.Nguyễn Thúy Chi bận việc ở trong phòng chính cũng thò đầu ra nhìn thử một cái, đảm bảo hai đứa bé chơi đùa an toàn mới tiếp tục làm việc.“Vải tới rồi!”Cánh cổng đang bị khép một nửa thì đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra, Nguyễn Khê mang xe đạp vào trong sân nhỏ, trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cưỡi xe ba bánh đi ở phía sau, mỗi người kéo một xe chở đầy vải.Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Thúy Chi và các cô gái trong phòng chính đang luyện tập, còn có cả Tiền Xuyến đang ở trong bếp tay dính đầy bột trắng cũng đi ra sân. Nhìn thấy vải trên mặt mọi người đều nở nụ cười thật tươi.Nguyễn Thúy Chi dẫn các cô gái đi về phía xe ba bánh cười nói: “Chờ một thời gian dài như vậy, có thể coi như đã giải quyết được rồi.”Đợi đến khi xe ba bánh dừng hẳn ở trong sân, trừ tiến Xuyến đang dính bột trên tay không tiện động vào thì tất cả những người khác đều giúp mang vào về phòng chính để làm việc, ai cũng vô cùng mừng rỡ.Nhìn mọi người chuyển vải, Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi nắm tay cha bập bẹ, nhảy càng mạnh hơn, miệng luôn hô: “Vải, vải, vải…” Hô đến mức phun cả nước bọt ra ngoài khiến mọi người đều bật cười.