Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…

Chương 389

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Bỗng nhiên đồng nghiệp nhếch mép nở một nụ cười: “Em Lăng Lăng à em có muốn uống nước không? Anh rót cho em một cốc nhé?”Lăng Hào: “…”Đồng nghiệp nhìn biểu cảm trên gương mặt Lăng Hào, mỉm cười đi tới kéo anh lại gần, nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Em Lăng Lăng, Khê Khê là ai vậy? Tại sao em không kể cho bọn anh biết thế.”Lăng Hào đặt tay lên chán: “Cút!”Đồng nghiệp vẫn mặt dày ôm anh, bắt đầu diễn: “Tôi không cút, cậu còn không chịu nói cho người ta biết sao, rốt cuộc Khê Khê là ai vậy? Tôi cứ tưởng rằng trong lòng cậu chỉ có cái phòng thí nghiệm, không ngờ trong lòng cậu còn có một cô gái!”“…”Lăng Hào nhắm mắt lại mặc cho cậu ấy lắc qua lắc lại.Khi đang bị đồng nghiệp làm cho xấu hổ lúng túng thì viện sĩ Chử đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi anh một cách nặng nề: “Em Lăng Lăng, đi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”Phụt…Những người khác trong phòng thí nghiệm đều bật cười.Đồng nghiệp ôm Lăng Hào càng cười to hơn, buông cánh tay thả Lăng Hào ra.Lăng Hào đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đến cạnh viện sĩ Chử nói: “Thầy Chử, thầy cứ gọi em là Lăng Hào đi.”Viện sĩ Chử cười nói: “Em Lăng Lăng không phải dễ nghe hơn sao, thân thiết hơn nữa chứ.”Lăng Hào: “…”Ánh nắng mắt trời sáng chói lọt vào qua khe cửa sổ, chiếu thành một mảng màu trắng trên bệ cửa sổ, mảng màu trắng di chuyển theo tia sáng, rơi xuống mép bệ cửa sổ, rồi chiếu vào sàn nhà trước giường và một góc của đôi dép.Nguyễn Khê khoan thai tỉnh dậy ở trên giường, hai mắt mở ra chớp chớp mấy cái.Khi cô vừa thức dậy, Nguyễn Thu Nguyệt cũng đã tỉnh, hỏi Nguyễn Khê bằng giọng mũi: “Mấy giờ rồi ạ?”Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thức dậy sớm nhưng không gọi hai người dậy, bận rộn cả ngày hôm qua nên mệt gần chết, lần này lại ngủ rất lâu.Nguyễn Khê vươn tay sờ chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đầu giường, nhìn một cái rồi nói: “Sắp chín giờ rồi.”DTVNguyễn Thu Nguyệt vén chiếc chăn mỏng lên rồi rời giường, đeo dép đi đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.Ánh nắng mặt trời ngay lập tức chiếu vào, Nguyễn Khê bị chói mắt nheo mắt lại.Sau khi thích ứng được với ánh nắng bên ngoài, hai người cùng nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh vẫn đang ngủ trong phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không đánh thức hai người dậy.Vốn dĩ hôm qua định nghe bài giảng xong thì sẽ trở về, nhưng vì gặp được Lăng Hào nên nán lại thêm một đêm. Vì thế hôm nay không sắp xếp kế hoạch gì, lại đi chơi công viên ngắm cảnh cũng rất mệt nên cho bọn họ ngủ thêm một chút.Sau khi tắm rửa xong Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau vào bếp làm bữa sáng. Trứng gà bột mì thêm hành lá cắt nhỏ, muối và thêm chút nước rồi khuấy đều, sau đó cho dầu vào chảo nóng, rán thành bán trứng vàng ruộm, xếp từng chiếc bánh vào trong đĩa.Nấu xong xuôi bưng lên bàn ăn, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh mới thức dậy.Nguyễn Thu Nguyệt nói với hai người họ: “Hai người dậy đúng lúc đấy.”Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngửi thấy mùi thơm của bánh trứng, lập tức chạy đi rửa mặt.Sau khi tắm rửa xong thì vui vẻ quay lại rồi ngồi xuống, cầm đũa lên cùng ăn sáng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt.Nguyễn Khê ăn no nên đặt đũa xuống và nói: “Chơi hai ngày cũng mệt lử rồi, hôm nay các em nghỉ ngơi ở đây đi, xem ti vi xong rồi đi ngủ. Chị ra ngoài làm chút chuyện, buổi chiều xử lý xong thì chúng ta cùng nhau trở về.”Nguyễn Thu Nguyệt cũng ăn no xong đặt đũa xuống: “Chị đi rút tiền mua nhà bà cụ đó hả?”Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Cái gì em cũng biết.”Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không muốn ở lại đây xem ti vi với mấy đứa này, mấy đứa toàn xem những thứ em không thích, chị cả, cho em đi với chị đi, vừa vặn có người làm bạn đi cùng của chị.”Nguyễn Khê nhìn cô bé: “Bên ngoài nóng lắm, em có muốn đi không?”Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bên ngoài một cái: “Không sao cả, dù gì ở trong phòng cũng nóng.”Nguyễn Khê gật đầu nói: “Được, vậy em đi với chị.”Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng lấy túi da rồi đi ra phòng ăn, cô lấy một ít tiền và phiếu đồ ăn đưa cho Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, nói với hai người họ: “Ăn cơm xong thì rửa bát nhé, buổi trưa các em tự kiếm chỗ nào đi ăn đi.”Nguyễn Hồng Quân nhận lấy tiền rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”Nói xong câu này, Nguyễn Khê đưa Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài.Để không làm Nguyễn Khê quá mệt, Nguyễn Thu Nguyệt tự mình đạp xe đạp.Hai người đạp xe đến ngân hàng trước, Nguyễn Khê rút mười hai nghìn nhân dân tệ trong ngân hàng ra. Cô gói xấp tiền mười hai nghìn tệ lại rồi cất vào trong túi, rồi lại đi đến Phòng giáo dục với Nguyễn Thu Nguyệt để tìm Nguyễn Khiết giúp mình một chút.

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Bỗng nhiên đồng nghiệp nhếch mép nở một nụ cười: “Em Lăng Lăng à em có muốn uống nước không? Anh rót cho em một cốc nhé?”Lăng Hào: “…”Đồng nghiệp nhìn biểu cảm trên gương mặt Lăng Hào, mỉm cười đi tới kéo anh lại gần, nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Em Lăng Lăng, Khê Khê là ai vậy? Tại sao em không kể cho bọn anh biết thế.”Lăng Hào đặt tay lên chán: “Cút!”Đồng nghiệp vẫn mặt dày ôm anh, bắt đầu diễn: “Tôi không cút, cậu còn không chịu nói cho người ta biết sao, rốt cuộc Khê Khê là ai vậy? Tôi cứ tưởng rằng trong lòng cậu chỉ có cái phòng thí nghiệm, không ngờ trong lòng cậu còn có một cô gái!”“…”Lăng Hào nhắm mắt lại mặc cho cậu ấy lắc qua lắc lại.Khi đang bị đồng nghiệp làm cho xấu hổ lúng túng thì viện sĩ Chử đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi anh một cách nặng nề: “Em Lăng Lăng, đi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”Phụt…Những người khác trong phòng thí nghiệm đều bật cười.Đồng nghiệp ôm Lăng Hào càng cười to hơn, buông cánh tay thả Lăng Hào ra.Lăng Hào đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đến cạnh viện sĩ Chử nói: “Thầy Chử, thầy cứ gọi em là Lăng Hào đi.”Viện sĩ Chử cười nói: “Em Lăng Lăng không phải dễ nghe hơn sao, thân thiết hơn nữa chứ.”Lăng Hào: “…”Ánh nắng mắt trời sáng chói lọt vào qua khe cửa sổ, chiếu thành một mảng màu trắng trên bệ cửa sổ, mảng màu trắng di chuyển theo tia sáng, rơi xuống mép bệ cửa sổ, rồi chiếu vào sàn nhà trước giường và một góc của đôi dép.Nguyễn Khê khoan thai tỉnh dậy ở trên giường, hai mắt mở ra chớp chớp mấy cái.Khi cô vừa thức dậy, Nguyễn Thu Nguyệt cũng đã tỉnh, hỏi Nguyễn Khê bằng giọng mũi: “Mấy giờ rồi ạ?”Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thức dậy sớm nhưng không gọi hai người dậy, bận rộn cả ngày hôm qua nên mệt gần chết, lần này lại ngủ rất lâu.Nguyễn Khê vươn tay sờ chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đầu giường, nhìn một cái rồi nói: “Sắp chín giờ rồi.”DTVNguyễn Thu Nguyệt vén chiếc chăn mỏng lên rồi rời giường, đeo dép đi đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.Ánh nắng mặt trời ngay lập tức chiếu vào, Nguyễn Khê bị chói mắt nheo mắt lại.Sau khi thích ứng được với ánh nắng bên ngoài, hai người cùng nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh vẫn đang ngủ trong phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không đánh thức hai người dậy.Vốn dĩ hôm qua định nghe bài giảng xong thì sẽ trở về, nhưng vì gặp được Lăng Hào nên nán lại thêm một đêm. Vì thế hôm nay không sắp xếp kế hoạch gì, lại đi chơi công viên ngắm cảnh cũng rất mệt nên cho bọn họ ngủ thêm một chút.Sau khi tắm rửa xong Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau vào bếp làm bữa sáng. Trứng gà bột mì thêm hành lá cắt nhỏ, muối và thêm chút nước rồi khuấy đều, sau đó cho dầu vào chảo nóng, rán thành bán trứng vàng ruộm, xếp từng chiếc bánh vào trong đĩa.Nấu xong xuôi bưng lên bàn ăn, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh mới thức dậy.Nguyễn Thu Nguyệt nói với hai người họ: “Hai người dậy đúng lúc đấy.”Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngửi thấy mùi thơm của bánh trứng, lập tức chạy đi rửa mặt.Sau khi tắm rửa xong thì vui vẻ quay lại rồi ngồi xuống, cầm đũa lên cùng ăn sáng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt.Nguyễn Khê ăn no nên đặt đũa xuống và nói: “Chơi hai ngày cũng mệt lử rồi, hôm nay các em nghỉ ngơi ở đây đi, xem ti vi xong rồi đi ngủ. Chị ra ngoài làm chút chuyện, buổi chiều xử lý xong thì chúng ta cùng nhau trở về.”Nguyễn Thu Nguyệt cũng ăn no xong đặt đũa xuống: “Chị đi rút tiền mua nhà bà cụ đó hả?”Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Cái gì em cũng biết.”Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không muốn ở lại đây xem ti vi với mấy đứa này, mấy đứa toàn xem những thứ em không thích, chị cả, cho em đi với chị đi, vừa vặn có người làm bạn đi cùng của chị.”Nguyễn Khê nhìn cô bé: “Bên ngoài nóng lắm, em có muốn đi không?”Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bên ngoài một cái: “Không sao cả, dù gì ở trong phòng cũng nóng.”Nguyễn Khê gật đầu nói: “Được, vậy em đi với chị.”Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng lấy túi da rồi đi ra phòng ăn, cô lấy một ít tiền và phiếu đồ ăn đưa cho Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, nói với hai người họ: “Ăn cơm xong thì rửa bát nhé, buổi trưa các em tự kiếm chỗ nào đi ăn đi.”Nguyễn Hồng Quân nhận lấy tiền rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”Nói xong câu này, Nguyễn Khê đưa Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài.Để không làm Nguyễn Khê quá mệt, Nguyễn Thu Nguyệt tự mình đạp xe đạp.Hai người đạp xe đến ngân hàng trước, Nguyễn Khê rút mười hai nghìn nhân dân tệ trong ngân hàng ra. Cô gói xấp tiền mười hai nghìn tệ lại rồi cất vào trong túi, rồi lại đi đến Phòng giáo dục với Nguyễn Thu Nguyệt để tìm Nguyễn Khiết giúp mình một chút.

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Bỗng nhiên đồng nghiệp nhếch mép nở một nụ cười: “Em Lăng Lăng à em có muốn uống nước không? Anh rót cho em một cốc nhé?”Lăng Hào: “…”Đồng nghiệp nhìn biểu cảm trên gương mặt Lăng Hào, mỉm cười đi tới kéo anh lại gần, nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Em Lăng Lăng, Khê Khê là ai vậy? Tại sao em không kể cho bọn anh biết thế.”Lăng Hào đặt tay lên chán: “Cút!”Đồng nghiệp vẫn mặt dày ôm anh, bắt đầu diễn: “Tôi không cút, cậu còn không chịu nói cho người ta biết sao, rốt cuộc Khê Khê là ai vậy? Tôi cứ tưởng rằng trong lòng cậu chỉ có cái phòng thí nghiệm, không ngờ trong lòng cậu còn có một cô gái!”“…”Lăng Hào nhắm mắt lại mặc cho cậu ấy lắc qua lắc lại.Khi đang bị đồng nghiệp làm cho xấu hổ lúng túng thì viện sĩ Chử đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi anh một cách nặng nề: “Em Lăng Lăng, đi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”Phụt…Những người khác trong phòng thí nghiệm đều bật cười.Đồng nghiệp ôm Lăng Hào càng cười to hơn, buông cánh tay thả Lăng Hào ra.Lăng Hào đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đến cạnh viện sĩ Chử nói: “Thầy Chử, thầy cứ gọi em là Lăng Hào đi.”Viện sĩ Chử cười nói: “Em Lăng Lăng không phải dễ nghe hơn sao, thân thiết hơn nữa chứ.”Lăng Hào: “…”Ánh nắng mắt trời sáng chói lọt vào qua khe cửa sổ, chiếu thành một mảng màu trắng trên bệ cửa sổ, mảng màu trắng di chuyển theo tia sáng, rơi xuống mép bệ cửa sổ, rồi chiếu vào sàn nhà trước giường và một góc của đôi dép.Nguyễn Khê khoan thai tỉnh dậy ở trên giường, hai mắt mở ra chớp chớp mấy cái.Khi cô vừa thức dậy, Nguyễn Thu Nguyệt cũng đã tỉnh, hỏi Nguyễn Khê bằng giọng mũi: “Mấy giờ rồi ạ?”Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thức dậy sớm nhưng không gọi hai người dậy, bận rộn cả ngày hôm qua nên mệt gần chết, lần này lại ngủ rất lâu.Nguyễn Khê vươn tay sờ chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đầu giường, nhìn một cái rồi nói: “Sắp chín giờ rồi.”DTVNguyễn Thu Nguyệt vén chiếc chăn mỏng lên rồi rời giường, đeo dép đi đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.Ánh nắng mặt trời ngay lập tức chiếu vào, Nguyễn Khê bị chói mắt nheo mắt lại.Sau khi thích ứng được với ánh nắng bên ngoài, hai người cùng nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt.Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh vẫn đang ngủ trong phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không đánh thức hai người dậy.Vốn dĩ hôm qua định nghe bài giảng xong thì sẽ trở về, nhưng vì gặp được Lăng Hào nên nán lại thêm một đêm. Vì thế hôm nay không sắp xếp kế hoạch gì, lại đi chơi công viên ngắm cảnh cũng rất mệt nên cho bọn họ ngủ thêm một chút.Sau khi tắm rửa xong Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau vào bếp làm bữa sáng. Trứng gà bột mì thêm hành lá cắt nhỏ, muối và thêm chút nước rồi khuấy đều, sau đó cho dầu vào chảo nóng, rán thành bán trứng vàng ruộm, xếp từng chiếc bánh vào trong đĩa.Nấu xong xuôi bưng lên bàn ăn, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh mới thức dậy.Nguyễn Thu Nguyệt nói với hai người họ: “Hai người dậy đúng lúc đấy.”Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngửi thấy mùi thơm của bánh trứng, lập tức chạy đi rửa mặt.Sau khi tắm rửa xong thì vui vẻ quay lại rồi ngồi xuống, cầm đũa lên cùng ăn sáng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt.Nguyễn Khê ăn no nên đặt đũa xuống và nói: “Chơi hai ngày cũng mệt lử rồi, hôm nay các em nghỉ ngơi ở đây đi, xem ti vi xong rồi đi ngủ. Chị ra ngoài làm chút chuyện, buổi chiều xử lý xong thì chúng ta cùng nhau trở về.”Nguyễn Thu Nguyệt cũng ăn no xong đặt đũa xuống: “Chị đi rút tiền mua nhà bà cụ đó hả?”Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Cái gì em cũng biết.”Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không muốn ở lại đây xem ti vi với mấy đứa này, mấy đứa toàn xem những thứ em không thích, chị cả, cho em đi với chị đi, vừa vặn có người làm bạn đi cùng của chị.”Nguyễn Khê nhìn cô bé: “Bên ngoài nóng lắm, em có muốn đi không?”Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bên ngoài một cái: “Không sao cả, dù gì ở trong phòng cũng nóng.”Nguyễn Khê gật đầu nói: “Được, vậy em đi với chị.”Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng lấy túi da rồi đi ra phòng ăn, cô lấy một ít tiền và phiếu đồ ăn đưa cho Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, nói với hai người họ: “Ăn cơm xong thì rửa bát nhé, buổi trưa các em tự kiếm chỗ nào đi ăn đi.”Nguyễn Hồng Quân nhận lấy tiền rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”Nói xong câu này, Nguyễn Khê đưa Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài.Để không làm Nguyễn Khê quá mệt, Nguyễn Thu Nguyệt tự mình đạp xe đạp.Hai người đạp xe đến ngân hàng trước, Nguyễn Khê rút mười hai nghìn nhân dân tệ trong ngân hàng ra. Cô gói xấp tiền mười hai nghìn tệ lại rồi cất vào trong túi, rồi lại đi đến Phòng giáo dục với Nguyễn Thu Nguyệt để tìm Nguyễn Khiết giúp mình một chút.

Chương 389