Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…

Chương 408

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Cô không biết tình huống này là như thế nào, Nguyễn Khê cũng không đẩy anh ra, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao thế?”Tại sao lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp cần người che chở, an ủi này.Im lặng một lúc, Lăng Hào mới lên tiếng bên tai cô: “Khê Khê, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”Vốn dĩ anh cũng không định vội vàng quá, chuyển vào đây ở đã hơn hai tháng, mỗi ngày anh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng đêm hôm đó, anh nhìn thấy Nguyễn Khê nắm chặt chiếc đồng hồ mà anh tặng, lập tức không thể khống chế nổi bản thân mình.Ngày hôm sau, cô nói cô vẫn luôn đeo trên người, chút tâm tư trong lòng anh càng xao động muốn bùng phát.Tim Nguyễn Khê bất giác đập nhanh hơn, lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng. Cô muốn đẩy Lăng Hào ra nhưng sức lực cô nhỏ, không thể đẩy được, muốn lùi về phía sau thì lại vướng bức tường, đành phải nín thở để mặc anh ôm mình.Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không phải là một cậu bé nữa, Nguyễn Khê không thể giống như lúc còn bé, đưa tay ra bắt anh mà không quan tâm đến điều gì được. Thực tế, khi anh nói ra mấy câu nói mập mờ này, cô cũng không thể bình tĩnh được.Đầu óc không nhịn được lại nhớ tới cảnh tượng và cảm giác lúc anh hôn cô vào tuần trước, chẳng khác nào muốn cái mạng già của cô. Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít thở, lên tiếng nói: “Có phải cậu… uống rượu rồi đúng không? Hay là… bị sốt rồi… mê man rồi?”Lăng Hào lại dán vào tai cô nói: “Tôi thích cậu, từ năm mười ba tuổi đã thích cậu rồi.”Hơi thở nóng hổi thổi qua lỗ tai, luồng nhiệt nóng bỏng lập tức lan sang gương mặt cô.Nguyễn Khê bị anh trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp. Một lúc sau, cô quay đầu nhìn anh, màn đêm đã che giấu vệt hồng trên gương mặt cô. Lăng Hào hơi ngẩng đầu, cụp mắt nhìn cô, hai gương mặt chỉ cách nhau khoảng mười centimet, hô hấp vấn vương cùng một chỗ, nóng đến mức sắp bốc cháy.Ngay tại lúc môi Lăng Hào sắp áp xuống, Nguyễn Khê đột nhiên giơ tay cản trán anh lại.Quả nhiên!Anh bị sốt rồi!Thảo nào, cô cảm thấy chỗ nào cũng nóng!Nguyễn Khê thả tay nhìn anh: “Đứng ngay ngắn lại, tôi đi đóng cửa.”Dứt lời, để anh đứng tựa vào bức tường đá ngay cổng, bản thân đi đóng cửa lớn trong sân lại, sau đó quay lại đỡ Lăng Hào vào trong nhà. Đi qua phía tây bật đèn lên rồi để anh ngồi tựa vào đầu giường, hỏi anh: “Uống thuốc hạ sốt chưa?”Lăng Hào rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Vừa về đã uống rồi.”Nguyễn Khê đứng dậy rót cho anh ly nước ấm, rót nước xong đặt cái ly vào trong tay anh, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn anh nói: “Bệnh rồi mà còn liều mạng như thế hả? Không biết về sớm chút à?”Lăng Hào uống một ngụm nước ấm: “Không nghĩ đến sẽ bệnh.”Ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi quần áo tĩnh điện ra, lúc đi rửa mặt mới nhận ra toàn thân của mình nóng hổi, không chút sức lực.Rửa mặt xong đi tìm thuốc hạ sốt uống một viên rồi lập tức về ngay trong gió lạnh.Nguyễn Khê nhìn anh uống hết ly nước ấm, nhận lấy cái ly nói: “Mau ngủ đi, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện khám một chút.”Nguyễn Khê vừa định đứng dậy rời đi thì cổ tay bị nắm lấy.Lòng bàn tay của anh cũng nóng hổi, nắm lấy cổ tay của Nguyễn Khê, hơi nóng làm cho da của cô ngứa ngáy.Thấy anh đổ bệnh, không có tinh thần, vô cùng đáng thương, Nguyễn Khê không rút tay ra, chỉ nhìn anh hỏi: “Còn muốn gì nữa à?”Lăng Hào nhìn vào mắt của cô, giọng nói mềm mại: “Muốn cậu ở bên tôi.”Nguyễn Khê khẽ cười nhìn anh rồi nói: “Ngủ cùng cậu hả?”Nhưng vừa nói xong cô lập tức hối hận, nhìn thấy ánh mắt của Lăng Hào tối sầm lại, cô vội vàng thu hồi lại biểu cảm đùa giỡn, định đứng dậy rời đi. Nhưng cô vừa mới quay người đứng lên đã bị Lăng Hào nắm lấy cổ tay kéo về.Cả người bị anh lôi xuống, ngã thẳng lên người của anh.Giây tiếp theo, Lăng Hào hôn lên môi cô.Nguyễn Khê bối rối không kịp phản ứng, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Lăng Hào đã cạy mở hàm răng của cô. Cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng mới chỉ vừa nhấc người lên một chút đã bị Lăng Hào ôm lấy eo kéo về.Lần trước thân mật với anh là một đêm vô cùng lạnh lẽo, còn lần này mọi thứ đều vô cùng nóng bỏng.Do sợ đánh thức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, miệng lại bị lấp kín, thế nên Nguyễn Khê cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô bị ép phải đón nhận hơi thở của anh, đầu lưỡi nóng bỏng, chơi vơi giữa cảm xúc choáng váng và không choáng váng.Trong lúc chơi với đó, cô mơ hồ gọi tên của anh: “Lăng Hào…”DTVĐến khi anh buông cô ra, cô thở hổn hển nhìn anh nói: “Lăng Hào… Tôi vẫn xem cậu là em trai…”Mí mắt của Lăng Hào vẫn không có sức lực, nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Khê, ánh mắt tối lại: “Nhưng tôi chưa bao giờ xem cậu là chị cả, tôi thích cậu, lúc đó cậu không trả lời tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống của cậu, sợ cậu thấy tôi phiền, thấy tôi bám dây dẳng thế nên tôi đã nhịn lại. Tôi đã từng bỏ qua một lần, từng hết hy vọng với cậu một lần, tôi không thể bỏ qua lần thứ hai nữa.”

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Cô không biết tình huống này là như thế nào, Nguyễn Khê cũng không đẩy anh ra, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao thế?”Tại sao lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp cần người che chở, an ủi này.Im lặng một lúc, Lăng Hào mới lên tiếng bên tai cô: “Khê Khê, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”Vốn dĩ anh cũng không định vội vàng quá, chuyển vào đây ở đã hơn hai tháng, mỗi ngày anh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng đêm hôm đó, anh nhìn thấy Nguyễn Khê nắm chặt chiếc đồng hồ mà anh tặng, lập tức không thể khống chế nổi bản thân mình.Ngày hôm sau, cô nói cô vẫn luôn đeo trên người, chút tâm tư trong lòng anh càng xao động muốn bùng phát.Tim Nguyễn Khê bất giác đập nhanh hơn, lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng. Cô muốn đẩy Lăng Hào ra nhưng sức lực cô nhỏ, không thể đẩy được, muốn lùi về phía sau thì lại vướng bức tường, đành phải nín thở để mặc anh ôm mình.Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không phải là một cậu bé nữa, Nguyễn Khê không thể giống như lúc còn bé, đưa tay ra bắt anh mà không quan tâm đến điều gì được. Thực tế, khi anh nói ra mấy câu nói mập mờ này, cô cũng không thể bình tĩnh được.Đầu óc không nhịn được lại nhớ tới cảnh tượng và cảm giác lúc anh hôn cô vào tuần trước, chẳng khác nào muốn cái mạng già của cô. Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít thở, lên tiếng nói: “Có phải cậu… uống rượu rồi đúng không? Hay là… bị sốt rồi… mê man rồi?”Lăng Hào lại dán vào tai cô nói: “Tôi thích cậu, từ năm mười ba tuổi đã thích cậu rồi.”Hơi thở nóng hổi thổi qua lỗ tai, luồng nhiệt nóng bỏng lập tức lan sang gương mặt cô.Nguyễn Khê bị anh trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp. Một lúc sau, cô quay đầu nhìn anh, màn đêm đã che giấu vệt hồng trên gương mặt cô. Lăng Hào hơi ngẩng đầu, cụp mắt nhìn cô, hai gương mặt chỉ cách nhau khoảng mười centimet, hô hấp vấn vương cùng một chỗ, nóng đến mức sắp bốc cháy.Ngay tại lúc môi Lăng Hào sắp áp xuống, Nguyễn Khê đột nhiên giơ tay cản trán anh lại.Quả nhiên!Anh bị sốt rồi!Thảo nào, cô cảm thấy chỗ nào cũng nóng!Nguyễn Khê thả tay nhìn anh: “Đứng ngay ngắn lại, tôi đi đóng cửa.”Dứt lời, để anh đứng tựa vào bức tường đá ngay cổng, bản thân đi đóng cửa lớn trong sân lại, sau đó quay lại đỡ Lăng Hào vào trong nhà. Đi qua phía tây bật đèn lên rồi để anh ngồi tựa vào đầu giường, hỏi anh: “Uống thuốc hạ sốt chưa?”Lăng Hào rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Vừa về đã uống rồi.”Nguyễn Khê đứng dậy rót cho anh ly nước ấm, rót nước xong đặt cái ly vào trong tay anh, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn anh nói: “Bệnh rồi mà còn liều mạng như thế hả? Không biết về sớm chút à?”Lăng Hào uống một ngụm nước ấm: “Không nghĩ đến sẽ bệnh.”Ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi quần áo tĩnh điện ra, lúc đi rửa mặt mới nhận ra toàn thân của mình nóng hổi, không chút sức lực.Rửa mặt xong đi tìm thuốc hạ sốt uống một viên rồi lập tức về ngay trong gió lạnh.Nguyễn Khê nhìn anh uống hết ly nước ấm, nhận lấy cái ly nói: “Mau ngủ đi, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện khám một chút.”Nguyễn Khê vừa định đứng dậy rời đi thì cổ tay bị nắm lấy.Lòng bàn tay của anh cũng nóng hổi, nắm lấy cổ tay của Nguyễn Khê, hơi nóng làm cho da của cô ngứa ngáy.Thấy anh đổ bệnh, không có tinh thần, vô cùng đáng thương, Nguyễn Khê không rút tay ra, chỉ nhìn anh hỏi: “Còn muốn gì nữa à?”Lăng Hào nhìn vào mắt của cô, giọng nói mềm mại: “Muốn cậu ở bên tôi.”Nguyễn Khê khẽ cười nhìn anh rồi nói: “Ngủ cùng cậu hả?”Nhưng vừa nói xong cô lập tức hối hận, nhìn thấy ánh mắt của Lăng Hào tối sầm lại, cô vội vàng thu hồi lại biểu cảm đùa giỡn, định đứng dậy rời đi. Nhưng cô vừa mới quay người đứng lên đã bị Lăng Hào nắm lấy cổ tay kéo về.Cả người bị anh lôi xuống, ngã thẳng lên người của anh.Giây tiếp theo, Lăng Hào hôn lên môi cô.Nguyễn Khê bối rối không kịp phản ứng, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Lăng Hào đã cạy mở hàm răng của cô. Cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng mới chỉ vừa nhấc người lên một chút đã bị Lăng Hào ôm lấy eo kéo về.Lần trước thân mật với anh là một đêm vô cùng lạnh lẽo, còn lần này mọi thứ đều vô cùng nóng bỏng.Do sợ đánh thức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, miệng lại bị lấp kín, thế nên Nguyễn Khê cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô bị ép phải đón nhận hơi thở của anh, đầu lưỡi nóng bỏng, chơi vơi giữa cảm xúc choáng váng và không choáng váng.Trong lúc chơi với đó, cô mơ hồ gọi tên của anh: “Lăng Hào…”DTVĐến khi anh buông cô ra, cô thở hổn hển nhìn anh nói: “Lăng Hào… Tôi vẫn xem cậu là em trai…”Mí mắt của Lăng Hào vẫn không có sức lực, nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Khê, ánh mắt tối lại: “Nhưng tôi chưa bao giờ xem cậu là chị cả, tôi thích cậu, lúc đó cậu không trả lời tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống của cậu, sợ cậu thấy tôi phiền, thấy tôi bám dây dẳng thế nên tôi đã nhịn lại. Tôi đã từng bỏ qua một lần, từng hết hy vọng với cậu một lần, tôi không thể bỏ qua lần thứ hai nữa.”

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Cô không biết tình huống này là như thế nào, Nguyễn Khê cũng không đẩy anh ra, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao thế?”Tại sao lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp cần người che chở, an ủi này.Im lặng một lúc, Lăng Hào mới lên tiếng bên tai cô: “Khê Khê, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”Vốn dĩ anh cũng không định vội vàng quá, chuyển vào đây ở đã hơn hai tháng, mỗi ngày anh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng đêm hôm đó, anh nhìn thấy Nguyễn Khê nắm chặt chiếc đồng hồ mà anh tặng, lập tức không thể khống chế nổi bản thân mình.Ngày hôm sau, cô nói cô vẫn luôn đeo trên người, chút tâm tư trong lòng anh càng xao động muốn bùng phát.Tim Nguyễn Khê bất giác đập nhanh hơn, lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng. Cô muốn đẩy Lăng Hào ra nhưng sức lực cô nhỏ, không thể đẩy được, muốn lùi về phía sau thì lại vướng bức tường, đành phải nín thở để mặc anh ôm mình.Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không phải là một cậu bé nữa, Nguyễn Khê không thể giống như lúc còn bé, đưa tay ra bắt anh mà không quan tâm đến điều gì được. Thực tế, khi anh nói ra mấy câu nói mập mờ này, cô cũng không thể bình tĩnh được.Đầu óc không nhịn được lại nhớ tới cảnh tượng và cảm giác lúc anh hôn cô vào tuần trước, chẳng khác nào muốn cái mạng già của cô. Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít thở, lên tiếng nói: “Có phải cậu… uống rượu rồi đúng không? Hay là… bị sốt rồi… mê man rồi?”Lăng Hào lại dán vào tai cô nói: “Tôi thích cậu, từ năm mười ba tuổi đã thích cậu rồi.”Hơi thở nóng hổi thổi qua lỗ tai, luồng nhiệt nóng bỏng lập tức lan sang gương mặt cô.Nguyễn Khê bị anh trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp. Một lúc sau, cô quay đầu nhìn anh, màn đêm đã che giấu vệt hồng trên gương mặt cô. Lăng Hào hơi ngẩng đầu, cụp mắt nhìn cô, hai gương mặt chỉ cách nhau khoảng mười centimet, hô hấp vấn vương cùng một chỗ, nóng đến mức sắp bốc cháy.Ngay tại lúc môi Lăng Hào sắp áp xuống, Nguyễn Khê đột nhiên giơ tay cản trán anh lại.Quả nhiên!Anh bị sốt rồi!Thảo nào, cô cảm thấy chỗ nào cũng nóng!Nguyễn Khê thả tay nhìn anh: “Đứng ngay ngắn lại, tôi đi đóng cửa.”Dứt lời, để anh đứng tựa vào bức tường đá ngay cổng, bản thân đi đóng cửa lớn trong sân lại, sau đó quay lại đỡ Lăng Hào vào trong nhà. Đi qua phía tây bật đèn lên rồi để anh ngồi tựa vào đầu giường, hỏi anh: “Uống thuốc hạ sốt chưa?”Lăng Hào rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Vừa về đã uống rồi.”Nguyễn Khê đứng dậy rót cho anh ly nước ấm, rót nước xong đặt cái ly vào trong tay anh, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn anh nói: “Bệnh rồi mà còn liều mạng như thế hả? Không biết về sớm chút à?”Lăng Hào uống một ngụm nước ấm: “Không nghĩ đến sẽ bệnh.”Ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi quần áo tĩnh điện ra, lúc đi rửa mặt mới nhận ra toàn thân của mình nóng hổi, không chút sức lực.Rửa mặt xong đi tìm thuốc hạ sốt uống một viên rồi lập tức về ngay trong gió lạnh.Nguyễn Khê nhìn anh uống hết ly nước ấm, nhận lấy cái ly nói: “Mau ngủ đi, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện khám một chút.”Nguyễn Khê vừa định đứng dậy rời đi thì cổ tay bị nắm lấy.Lòng bàn tay của anh cũng nóng hổi, nắm lấy cổ tay của Nguyễn Khê, hơi nóng làm cho da của cô ngứa ngáy.Thấy anh đổ bệnh, không có tinh thần, vô cùng đáng thương, Nguyễn Khê không rút tay ra, chỉ nhìn anh hỏi: “Còn muốn gì nữa à?”Lăng Hào nhìn vào mắt của cô, giọng nói mềm mại: “Muốn cậu ở bên tôi.”Nguyễn Khê khẽ cười nhìn anh rồi nói: “Ngủ cùng cậu hả?”Nhưng vừa nói xong cô lập tức hối hận, nhìn thấy ánh mắt của Lăng Hào tối sầm lại, cô vội vàng thu hồi lại biểu cảm đùa giỡn, định đứng dậy rời đi. Nhưng cô vừa mới quay người đứng lên đã bị Lăng Hào nắm lấy cổ tay kéo về.Cả người bị anh lôi xuống, ngã thẳng lên người của anh.Giây tiếp theo, Lăng Hào hôn lên môi cô.Nguyễn Khê bối rối không kịp phản ứng, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Lăng Hào đã cạy mở hàm răng của cô. Cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng mới chỉ vừa nhấc người lên một chút đã bị Lăng Hào ôm lấy eo kéo về.Lần trước thân mật với anh là một đêm vô cùng lạnh lẽo, còn lần này mọi thứ đều vô cùng nóng bỏng.Do sợ đánh thức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, miệng lại bị lấp kín, thế nên Nguyễn Khê cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô bị ép phải đón nhận hơi thở của anh, đầu lưỡi nóng bỏng, chơi vơi giữa cảm xúc choáng váng và không choáng váng.Trong lúc chơi với đó, cô mơ hồ gọi tên của anh: “Lăng Hào…”DTVĐến khi anh buông cô ra, cô thở hổn hển nhìn anh nói: “Lăng Hào… Tôi vẫn xem cậu là em trai…”Mí mắt của Lăng Hào vẫn không có sức lực, nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Khê, ánh mắt tối lại: “Nhưng tôi chưa bao giờ xem cậu là chị cả, tôi thích cậu, lúc đó cậu không trả lời tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống của cậu, sợ cậu thấy tôi phiền, thấy tôi bám dây dẳng thế nên tôi đã nhịn lại. Tôi đã từng bỏ qua một lần, từng hết hy vọng với cậu một lần, tôi không thể bỏ qua lần thứ hai nữa.”

Chương 408