Tác giả:

Cuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt. Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly. Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người. Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!” Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...