Tác giả:

Mùa hè năm mười tám tuổi, Hoài Niệm vô tình bước vào một căn phòng. Căn phòng kín mít, theo tiếng cửa mở ra, ánh đèn gam màu ấm bỗng nhiên sáng lên. Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng cả bức tường đầy những mẫu bướm. Đoàn Hoài Ngạn đứng sau lưng cô, hơi thở của anh phả vào người cô như một cơn mưa bão. Sự tồn tại của anh tựa như cơn mưa dai dẳng, ẩm ướt và sũng nước thấm vào trái tim, vào từng thớ xương của cô. Khi đó cô chỉ cảm thấy đây là một kỷ niệm vĩ đại và rực rỡ. Cho đến nhiều năm sau, trái tim và xương cốt của cô mới đau nhói. Không phải tất cả những con bướm thoát kén đều có thể cùng nhau bay lượn. Mùa xuân mà loài bướm có được là sự giam cầm vĩnh hằng. - --- Lời tựa. Thứ Bảy. Ngày nghỉ hiếm hoi. Trong căn phòng tối tăm rèm cửa đóng kín, khó mà phân biệt được ngày đêm. Hoài Niệm ngủ nông, đồng hồ báo thức rung rè rè hai tiếng, cô liền tỉnh giấc. Cơ thể và đầu óc vẫn còn đang mơ màng, mí mắt bị cơn buồn ngủ kéo xuống, suy nghĩ mông lung, so với đó, cơ thể lại có một cảm giác mệt…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...