Mặt biển xanh thẳm trải dài đến tận chân trời, vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi về phía đích đến. Tô Nam Chi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Bến cảng và những ngọn núi nhấp nhô phía xa dần khuất tầm mắt, rồi biến thành những chấm nhỏ mờ nhạt, cuối cùng tan biến vào không gian bao la, nhường chỗ cho biển cả mênh mông, lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời. Thân tàu chao đảo theo từng con sóng, hòa lẫn với những âm thanh địa phương lạ tai, khiến đầu Tô Nam Chi có chút choáng váng. Cứ nhìn mãi ra biển, cảm giác chóng mặt chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Cô quyết định đứng dậy, ra boong tàu đón gió, hít thở không khí trong lành. Vừa đứng lên, con tàu lại rung lắc mạnh, Tô Nam Chi vội vịn vào thành ghế, chậm rãi bước về phía trước. Đến được boong tàu, cô đặt hai tay lên lan can, hơi nghiêng người ra ngoài, để mặc gió biển làm rối tung mái tóc. Hít một hơi thật sâu không khí trong lành, Tô Nam Chi cảm thấy mình như sống lại, đầu óc cũng dần tỉnh…

Truyện chữ