Mẹ ta là chủ thần Hoa giới. Đáng tiếc, một thân tinh túy thuần khiết của thần, lại dồn hết sức lực vào dung mạo, trí óc thì chẳng phát triển chút nào. Bà ấy nhảy từ Tru Tiên Đài xuống, lúc chết, khuôn mặt còn bị lột mất. Làm thần tiên đến nông nỗi này, cũng coi như là bi thảm không ai bằng. Ta không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ. Ta sinh ra ở nhân gian, che giấu linh khí quanh thân cùng dung nhan giống hệt bà ấy. Làm một người bình thường, có gì không tốt? Người người đều nói thần tiên tốt đẹp, ta lại nhìn bộ dạng đạo mạo của bọn họ mà thấy buồn nôn. Ta mở một tiệm son phấn, nho nhỏ thôi, ẩn mình nơi phố chợ. Nhưng mà buôn bán lại rất tốt. Mẹ ta đoản mệnh, vốn thích nghiên cứu son phấn, còn tự tay làm lấy. Người để lại một số bí quyết làm đẹp. Nào là phương thuốc làm trắng da, nào là phương thuốc che khuyết điểm, nào là phương thuốc làm sáng da. Ở nhân gian rất được hoan nghênh. Ngay cả tú bà trong kỹ viện cũng là khách quen của ta. Gặp ta, ai ai cũng khách sáo,…
Tác giả: