Tân đế đăng cơ, thế gia đưa mấy vị quý nữ đến tuổi vào cung để lấy lòng nhưng tất cả đều bị đưa về. Hắn chỉ tên, muốn trưởng nữ của Thẩm gia, Thẩm Bích Vân. Thẩm đại tiểu thư mới để tang vong phu kia. Cũng là kẻ thù lúc nhỏ đã từ hôn với hắn để gả cho người khác, làm hắn mất hết mặt mũi. 1 Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta, ta là lục tiểu thư của Thẩm phủ, Thẩm Châu Vân. Hôn ước của trưởng tỷ và tân đế Hoắc Nhiên được định ra lúc nhỏ. Trưởng tỷ lớn hơn tân đế ba tuổi. Lúc đó, hai nhà Hoắc Thẩm có quan hệ thân thiết, một văn một võ, trưởng tỷ đi theo cha tới tham dự tiệc đầy tháng của Hoắc Nhiên, nhìn thấy Hoắc Nhiên đáng yêu trắng trẻo trong tã lót, trưởng tỷ nâng cánh tay mập mạp chọc vào mặt hắn, nào ngờ đứa bé vừa rồi còn khóc lớn không ngừng lại lập tức ngừng khóc nỉ non. Trẻ con vô tâm, người lớn cố ý. Hoắc phu nhân vội hỏi: “A Bích có thích Nhiên đệ đệ không?” Trưởng tỷ sững sờ khẽ gật đầu, giữa bữa tiệc ăn uống linh đình, mối hôn sự này cứ thế mơ hồ được…
Chương 16
Giấc Mộng Thiếu Niên - Nguyệt Mãn Tây LâuTác giả: Nguyệt Mãn Tây LâuTruyện Cổ Đại, Truyện NgượcTân đế đăng cơ, thế gia đưa mấy vị quý nữ đến tuổi vào cung để lấy lòng nhưng tất cả đều bị đưa về. Hắn chỉ tên, muốn trưởng nữ của Thẩm gia, Thẩm Bích Vân. Thẩm đại tiểu thư mới để tang vong phu kia. Cũng là kẻ thù lúc nhỏ đã từ hôn với hắn để gả cho người khác, làm hắn mất hết mặt mũi. 1 Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta, ta là lục tiểu thư của Thẩm phủ, Thẩm Châu Vân. Hôn ước của trưởng tỷ và tân đế Hoắc Nhiên được định ra lúc nhỏ. Trưởng tỷ lớn hơn tân đế ba tuổi. Lúc đó, hai nhà Hoắc Thẩm có quan hệ thân thiết, một văn một võ, trưởng tỷ đi theo cha tới tham dự tiệc đầy tháng của Hoắc Nhiên, nhìn thấy Hoắc Nhiên đáng yêu trắng trẻo trong tã lót, trưởng tỷ nâng cánh tay mập mạp chọc vào mặt hắn, nào ngờ đứa bé vừa rồi còn khóc lớn không ngừng lại lập tức ngừng khóc nỉ non. Trẻ con vô tâm, người lớn cố ý. Hoắc phu nhân vội hỏi: “A Bích có thích Nhiên đệ đệ không?” Trưởng tỷ sững sờ khẽ gật đầu, giữa bữa tiệc ăn uống linh đình, mối hôn sự này cứ thế mơ hồ được… Lạc gia và Hoắc gia đều là thế gia quý tộc, cũng không biết vì sao, Lạc gia sụp đổ trong một đêm, vào lúc đó, Lạc tiểu thư được đưa tới Hoắc phủ. Phu nhân để nàng ấy làm thị nữ của thiếu gia, Lạc phủ gặp nạn, nữ quyến đều là phận quan nô. Không giống với Thẩm tiểu thư đoan trang hào phóng, vị Lạc tiểu thư này nghịch ngợm thông minh, hoạt bát thú vị hơn nhiều. Nhưng thiếu gia không hề d.a.o động, thậm chí càng thêm trầm mặc ít nói. Về sau ta mới biết được, đây là bàn cờ Lạc gia hạ vì để xoay người, bọn họ đã sớm biết thân phận của thiếu gia. Năm tướng quân lĩnh mệnh tiến về biên quan trấn thủ, đã từng cãi vã một trận với phu nhân, đó cũng là lần duy nhất bọn họ cãi vã sau khi thành thân, trước đây dù có hiềm khích thì hai người cũng tương kính như tân. Trong mấy năm ở biên quan, tướng quân quyết tâm rèn luyện thiếu gia, thậm chí có ý đồ riêng: “Muốn nữ nhân không phản bội ngươi, cần có quyền lực chí cao vô thượng.” Hết năm này tới năm khác trôi qua, thiếu gia giống như đã đổi tim, trở nên ngang ngược giống như tướng quân, khi đó, Thẩm tiểu thư đã sớm thành thân, vợ chồng mỹ mãn, sinh được một nhi tử, thiếu gia nghe theo phu nhân bệnh nặng, cưới Lạc tiểu thư, phu nhân dặn thiếu gia, sau này từ quân quay về nhà, an ổn sống hết đời. Nhưng thiếu gia hiển nhiên không nghe lời nàng ấy, ta nghĩ, thiếu gia khi đó quả thật đã sớm điên dại. Hắn, đầu tiên tự tay đ.â.m c.h.ế.t tướng quân, nắm giữ quân quyền ở biên quan, sau đó, dùng thời gian hai năm, thu nạp thế lực khắp nơi, hai mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp vây quanh Hoàng thành. Vì để bảo đảm huyết mạch tôn thất còn lại mà Tiên Hoàng viết chiếu thư nhường ngôi, nhưng thiếu gia cũng không làm như ông ta mong muốn, sau khi thượng vị, hắn đồ sát bọn họ hầu như không còn ai, hoặc hạ độc chết, hoặc c.h.ế.t bệnh. Mấy năm tướng quân rèn luyện đã biến hắn trở thành công cụ báo thù, một con sói hoang khiến người ta sợ hãi. Sau khi hắn kế vị, chiếu chỉ đâu tiên là lệnh cho Thẩm đại tiểu thư trước đây vào cung hầu hạ. Vị phu quân của Thẩm tiểu thư c.h.ế.t sớm, ta không biết hắn có nhúng ta vào chuyện đó hay không. Lúc đó, phu nhân của hắn, Lạc cô nương, đang túc trực bên linh cữu của phu nhân và tướng quân ở biên quan, hắn chậm chạp mãi chưa đón người quay về. Trải qua trắc trở, Thẩm tiểu thư nhanh chóng vào cung, hôm đó, vẻ mặt Bệ hạ giật mình, lo lắng hỏi ta: “Uyên Cô, ta có nên bỏ qua cho nàng không?” Hắn đã là thiên tử, ta không dám tiếp tục nhiều lời, đành phải châm chước trả lời một câu: “Bệ hạ mọi chuyện, thuận theo lòng mình.” Thẩm tiểu thư vừa vào cung đã được phong làm Quý phi, ta phụng mệnh hầu hạ bên cạnh nàng, lúc này, ta đã hiểu rõ tâm ý của Bệ hạ, nếu như Quý phi ép dạ cầu toàn, mơ mơ hồ hồ, cả đời cũng cứ thế trôi qua, cho dù nàng không cam lòng, nhiều lần làm ầm ĩ, cuối cùng cũng không thể tạo ra nổi bọt nước gì. Mãi đến khi nàng được chẩn đoán đã có thai, bắt đầu điên cuồng gào khóc, dùng hết các loại thủ đoạn muốn sảy thai, trong nháy mắt đó, ta nghĩ đến tiểu thư ngày đó. Lẽ trời rõ ràng, thì ra là tuần hoàn qua lại. Bệ hạ bắt đầu trắng trợn dùng Thẩm gia để uy hiếp, lục tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Lục tiến cung vào lúc này, theo hầu bên cạnh Quý phi, ta tỏ vẻ vô tình nhắc nhở: “Mong tiểu thư khuyên nhủ Quý Phi, đừng đối đầu với Bệ hạ nữa, chỉ là lấy trứng chọi đá.” Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó yếu đuối có thể ức h.i.ế.p nữa rồi, mà là thiên tử cầm quyền sinh sát trong tay.
Lạc gia và Hoắc gia đều là thế gia quý tộc, cũng không biết vì sao, Lạc gia sụp đổ trong một đêm, vào lúc đó, Lạc tiểu thư được đưa tới Hoắc phủ.
Phu nhân để nàng ấy làm thị nữ của thiếu gia, Lạc phủ gặp nạn, nữ quyến đều là phận quan nô.
Không giống với Thẩm tiểu thư đoan trang hào phóng, vị Lạc tiểu thư này nghịch ngợm thông minh, hoạt bát thú vị hơn nhiều.
Nhưng thiếu gia không hề d.a.o động, thậm chí càng thêm trầm mặc ít nói.
Về sau ta mới biết được, đây là bàn cờ Lạc gia hạ vì để xoay người, bọn họ đã sớm biết thân phận của thiếu gia.
Năm tướng quân lĩnh mệnh tiến về biên quan trấn thủ, đã từng cãi vã một trận với phu nhân, đó cũng là lần duy nhất bọn họ cãi vã sau khi thành thân, trước đây dù có hiềm khích thì hai người cũng tương kính như tân.
Trong mấy năm ở biên quan, tướng quân quyết tâm rèn luyện thiếu gia, thậm chí có ý đồ riêng: “Muốn nữ nhân không phản bội ngươi, cần có quyền lực chí cao vô thượng.”
Hết năm này tới năm khác trôi qua, thiếu gia giống như đã đổi tim, trở nên ngang ngược giống như tướng quân, khi đó, Thẩm tiểu thư đã sớm thành thân, vợ chồng mỹ mãn, sinh được một nhi tử, thiếu gia nghe theo phu nhân bệnh nặng, cưới Lạc tiểu thư, phu nhân dặn thiếu gia, sau này từ quân quay về nhà, an ổn sống hết đời.
Nhưng thiếu gia hiển nhiên không nghe lời nàng ấy, ta nghĩ, thiếu gia khi đó quả thật đã sớm điên dại.
Hắn, đầu tiên tự tay đ.â.m c.h.ế.t tướng quân, nắm giữ quân quyền ở biên quan, sau đó, dùng thời gian hai năm, thu nạp thế lực khắp nơi, hai mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp vây quanh Hoàng thành.
Vì để bảo đảm huyết mạch tôn thất còn lại mà Tiên Hoàng viết chiếu thư nhường ngôi, nhưng thiếu gia cũng không làm như ông ta mong muốn, sau khi thượng vị, hắn đồ sát bọn họ hầu như không còn ai, hoặc hạ độc chết, hoặc c.h.ế.t bệnh.
Mấy năm tướng quân rèn luyện đã biến hắn trở thành công cụ báo thù, một con sói hoang khiến người ta sợ hãi.
Sau khi hắn kế vị, chiếu chỉ đâu tiên là lệnh cho Thẩm đại tiểu thư trước đây vào cung hầu hạ.
Vị phu quân của Thẩm tiểu thư c.h.ế.t sớm, ta không biết hắn có nhúng ta vào chuyện đó hay không.
Lúc đó, phu nhân của hắn, Lạc cô nương, đang túc trực bên linh cữu của phu nhân và tướng quân ở biên quan, hắn chậm chạp mãi chưa đón người quay về.
Trải qua trắc trở, Thẩm tiểu thư nhanh chóng vào cung, hôm đó, vẻ mặt Bệ hạ giật mình, lo lắng hỏi ta: “Uyên Cô, ta có nên bỏ qua cho nàng không?”
Hắn đã là thiên tử, ta không dám tiếp tục nhiều lời, đành phải châm chước trả lời một câu: “Bệ hạ mọi chuyện, thuận theo lòng mình.”
Thẩm tiểu thư vừa vào cung đã được phong làm Quý phi, ta phụng mệnh hầu hạ bên cạnh nàng, lúc này, ta đã hiểu rõ tâm ý của Bệ hạ, nếu như Quý phi ép dạ cầu toàn, mơ mơ hồ hồ, cả đời cũng cứ thế trôi qua, cho dù nàng không cam lòng, nhiều lần làm ầm ĩ, cuối cùng cũng không thể tạo ra nổi bọt nước gì.
Mãi đến khi nàng được chẩn đoán đã có thai, bắt đầu điên cuồng gào khóc, dùng hết các loại thủ đoạn muốn sảy thai, trong nháy mắt đó, ta nghĩ đến tiểu thư ngày đó.
Lẽ trời rõ ràng, thì ra là tuần hoàn qua lại.
Bệ hạ bắt đầu trắng trợn dùng Thẩm gia để uy hiếp, lục tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Lục tiến cung vào lúc này, theo hầu bên cạnh Quý phi, ta tỏ vẻ vô tình nhắc nhở: “Mong tiểu thư khuyên nhủ Quý Phi, đừng đối đầu với Bệ hạ nữa, chỉ là lấy trứng chọi đá.”
Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó yếu đuối có thể ức h.i.ế.p nữa rồi, mà là thiên tử cầm quyền sinh sát trong tay.
Giấc Mộng Thiếu Niên - Nguyệt Mãn Tây LâuTác giả: Nguyệt Mãn Tây LâuTruyện Cổ Đại, Truyện NgượcTân đế đăng cơ, thế gia đưa mấy vị quý nữ đến tuổi vào cung để lấy lòng nhưng tất cả đều bị đưa về. Hắn chỉ tên, muốn trưởng nữ của Thẩm gia, Thẩm Bích Vân. Thẩm đại tiểu thư mới để tang vong phu kia. Cũng là kẻ thù lúc nhỏ đã từ hôn với hắn để gả cho người khác, làm hắn mất hết mặt mũi. 1 Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta, ta là lục tiểu thư của Thẩm phủ, Thẩm Châu Vân. Hôn ước của trưởng tỷ và tân đế Hoắc Nhiên được định ra lúc nhỏ. Trưởng tỷ lớn hơn tân đế ba tuổi. Lúc đó, hai nhà Hoắc Thẩm có quan hệ thân thiết, một văn một võ, trưởng tỷ đi theo cha tới tham dự tiệc đầy tháng của Hoắc Nhiên, nhìn thấy Hoắc Nhiên đáng yêu trắng trẻo trong tã lót, trưởng tỷ nâng cánh tay mập mạp chọc vào mặt hắn, nào ngờ đứa bé vừa rồi còn khóc lớn không ngừng lại lập tức ngừng khóc nỉ non. Trẻ con vô tâm, người lớn cố ý. Hoắc phu nhân vội hỏi: “A Bích có thích Nhiên đệ đệ không?” Trưởng tỷ sững sờ khẽ gật đầu, giữa bữa tiệc ăn uống linh đình, mối hôn sự này cứ thế mơ hồ được… Lạc gia và Hoắc gia đều là thế gia quý tộc, cũng không biết vì sao, Lạc gia sụp đổ trong một đêm, vào lúc đó, Lạc tiểu thư được đưa tới Hoắc phủ. Phu nhân để nàng ấy làm thị nữ của thiếu gia, Lạc phủ gặp nạn, nữ quyến đều là phận quan nô. Không giống với Thẩm tiểu thư đoan trang hào phóng, vị Lạc tiểu thư này nghịch ngợm thông minh, hoạt bát thú vị hơn nhiều. Nhưng thiếu gia không hề d.a.o động, thậm chí càng thêm trầm mặc ít nói. Về sau ta mới biết được, đây là bàn cờ Lạc gia hạ vì để xoay người, bọn họ đã sớm biết thân phận của thiếu gia. Năm tướng quân lĩnh mệnh tiến về biên quan trấn thủ, đã từng cãi vã một trận với phu nhân, đó cũng là lần duy nhất bọn họ cãi vã sau khi thành thân, trước đây dù có hiềm khích thì hai người cũng tương kính như tân. Trong mấy năm ở biên quan, tướng quân quyết tâm rèn luyện thiếu gia, thậm chí có ý đồ riêng: “Muốn nữ nhân không phản bội ngươi, cần có quyền lực chí cao vô thượng.” Hết năm này tới năm khác trôi qua, thiếu gia giống như đã đổi tim, trở nên ngang ngược giống như tướng quân, khi đó, Thẩm tiểu thư đã sớm thành thân, vợ chồng mỹ mãn, sinh được một nhi tử, thiếu gia nghe theo phu nhân bệnh nặng, cưới Lạc tiểu thư, phu nhân dặn thiếu gia, sau này từ quân quay về nhà, an ổn sống hết đời. Nhưng thiếu gia hiển nhiên không nghe lời nàng ấy, ta nghĩ, thiếu gia khi đó quả thật đã sớm điên dại. Hắn, đầu tiên tự tay đ.â.m c.h.ế.t tướng quân, nắm giữ quân quyền ở biên quan, sau đó, dùng thời gian hai năm, thu nạp thế lực khắp nơi, hai mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp vây quanh Hoàng thành. Vì để bảo đảm huyết mạch tôn thất còn lại mà Tiên Hoàng viết chiếu thư nhường ngôi, nhưng thiếu gia cũng không làm như ông ta mong muốn, sau khi thượng vị, hắn đồ sát bọn họ hầu như không còn ai, hoặc hạ độc chết, hoặc c.h.ế.t bệnh. Mấy năm tướng quân rèn luyện đã biến hắn trở thành công cụ báo thù, một con sói hoang khiến người ta sợ hãi. Sau khi hắn kế vị, chiếu chỉ đâu tiên là lệnh cho Thẩm đại tiểu thư trước đây vào cung hầu hạ. Vị phu quân của Thẩm tiểu thư c.h.ế.t sớm, ta không biết hắn có nhúng ta vào chuyện đó hay không. Lúc đó, phu nhân của hắn, Lạc cô nương, đang túc trực bên linh cữu của phu nhân và tướng quân ở biên quan, hắn chậm chạp mãi chưa đón người quay về. Trải qua trắc trở, Thẩm tiểu thư nhanh chóng vào cung, hôm đó, vẻ mặt Bệ hạ giật mình, lo lắng hỏi ta: “Uyên Cô, ta có nên bỏ qua cho nàng không?” Hắn đã là thiên tử, ta không dám tiếp tục nhiều lời, đành phải châm chước trả lời một câu: “Bệ hạ mọi chuyện, thuận theo lòng mình.” Thẩm tiểu thư vừa vào cung đã được phong làm Quý phi, ta phụng mệnh hầu hạ bên cạnh nàng, lúc này, ta đã hiểu rõ tâm ý của Bệ hạ, nếu như Quý phi ép dạ cầu toàn, mơ mơ hồ hồ, cả đời cũng cứ thế trôi qua, cho dù nàng không cam lòng, nhiều lần làm ầm ĩ, cuối cùng cũng không thể tạo ra nổi bọt nước gì. Mãi đến khi nàng được chẩn đoán đã có thai, bắt đầu điên cuồng gào khóc, dùng hết các loại thủ đoạn muốn sảy thai, trong nháy mắt đó, ta nghĩ đến tiểu thư ngày đó. Lẽ trời rõ ràng, thì ra là tuần hoàn qua lại. Bệ hạ bắt đầu trắng trợn dùng Thẩm gia để uy hiếp, lục tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Lục tiến cung vào lúc này, theo hầu bên cạnh Quý phi, ta tỏ vẻ vô tình nhắc nhở: “Mong tiểu thư khuyên nhủ Quý Phi, đừng đối đầu với Bệ hạ nữa, chỉ là lấy trứng chọi đá.” Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó yếu đuối có thể ức h.i.ế.p nữa rồi, mà là thiên tử cầm quyền sinh sát trong tay.