Ta tên là Thôi Thúy Thúy, là đại nha hoàn nhất đẳng của Thôi Bảo Nghi - đích nữ của nhà Thái phó. Thái phó là đế sư ba triều, tuổi già mới có được nàng, nên hết mực cưng chiều, lâu dần dưỡng thành tính cách ngang ngược cho tiểu thư. Tiểu thư ngày thường nhìn người đều ngẩng mặt lên trời, khí thế bức người, có thể dùng mắt liếc nhìn người ta một cái đã là ban ơn lắm rồi. Ta cũng nhờ sự sủng ái của tiểu thư mà ở phủ Thái phó tác oai tác quái, ngang ngược hống hách. Chỉ cần là người tiểu thư không vừa mắt, một chữ thôi, tát. Hai chữ, cuồng tát. Ta không cảm thấy có gì không đúng cả. Dù sao tiểu thư là tiểu thư tốt nhất thiên hạ, kẻ nào chọc tiểu thư tức giận đều đáng đánh. Nô tài có đường của nô tài, tiểu thư tất nhiên cũng phải có dáng vẻ của tiểu thư. Nếu cứ rụt rè sợ sệt, bó tay bó chân, thì sao xứng gọi là tiểu thư! Tiểu thư rất hài lòng với sự trung thành của ta, nhưng vì giữ thể diện, chỉ có thể khẽ hất cằm lên, mắt liếc xuống nhìn ta, kiêu ngạo đáp: "Ừ." Ta cũng rất hài lòng…
Chương 6
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục NữTác giả: Yểu Điệu Thục NữTruyện Cổ ĐạiTa tên là Thôi Thúy Thúy, là đại nha hoàn nhất đẳng của Thôi Bảo Nghi - đích nữ của nhà Thái phó. Thái phó là đế sư ba triều, tuổi già mới có được nàng, nên hết mực cưng chiều, lâu dần dưỡng thành tính cách ngang ngược cho tiểu thư. Tiểu thư ngày thường nhìn người đều ngẩng mặt lên trời, khí thế bức người, có thể dùng mắt liếc nhìn người ta một cái đã là ban ơn lắm rồi. Ta cũng nhờ sự sủng ái của tiểu thư mà ở phủ Thái phó tác oai tác quái, ngang ngược hống hách. Chỉ cần là người tiểu thư không vừa mắt, một chữ thôi, tát. Hai chữ, cuồng tát. Ta không cảm thấy có gì không đúng cả. Dù sao tiểu thư là tiểu thư tốt nhất thiên hạ, kẻ nào chọc tiểu thư tức giận đều đáng đánh. Nô tài có đường của nô tài, tiểu thư tất nhiên cũng phải có dáng vẻ của tiểu thư. Nếu cứ rụt rè sợ sệt, bó tay bó chân, thì sao xứng gọi là tiểu thư! Tiểu thư rất hài lòng với sự trung thành của ta, nhưng vì giữ thể diện, chỉ có thể khẽ hất cằm lên, mắt liếc xuống nhìn ta, kiêu ngạo đáp: "Ừ." Ta cũng rất hài lòng… Năm ta sinh ra tuyết lớn như lông ngỗng, lại thêm mưa tuyết các loại thiên tai, năm sau mùa màng thất bát, nhà nhà đều không có lương thực.Ta vừa tròn một tuổi, cha mẹ liền bàn nhau bán ta cho mụ mối lái Trương bà tử.Mạng người rẻ mạt, Trương bà tử bịt mũi không chịu nhận đứa bé chỉ biết bập bẹ học nói như ta, cha mẹ lại mặt dày mày dạn, quỳ trên mặt đất khẩn cầu mãi không thôi. Trương bà tử thấy mẹ ta dung mạo xinh đẹp, lại thấy ta da dẻ trắng trẻo, răng đều tăm tắp, cũng động lòng, bèn lấy một đấu gạo đổi lấy ta. Những chuyện không ra gì này Trương bà tử cứ lải nhải mãi cho đến khi ta lớn. Bởi vì ta giống cha, càng lớn càng xấu xí, Trương bà tử tức giận mỗi ngày đều mắng ta là đồ lỗ vốn. Một ngày nọ, bà ta giữa đường dùng roi mây quất ta, ta đau không chịu được, oa oa khóc lớn, còn thảm thiết hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết. Có lẽ là tiểu thư phủ Thái phó chưa từng nghe thấy tiếng khóc như vậy, có lẽ là cảm thấy việc ta giữa đường khóc lóc om sòm rất mới lạ, cũng có lẽ là nàng thấy ta quá ồn ào, muốn xuống xe dẹp bớt khí thế của ta. Tóm lại tiểu thư khi nhìn thấy ta lại động lòng trắc ẩn, bỏ ra hẳn một thỏi bạc mua ta về. Trương bà tử cười toe toét đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.Tiểu thư kiều diễm ẻo lả, vô cùng kiêu ngạo, nhưng ta lại cảm thấy tiểu thư nên như vậy. Nàng cho ta ăn, cho ta mặc, cho ta một mái nhà, để ta không còn phải chịu đói, không còn phải chịu rét, để ta không còn bị đánh đập, không còn phải sống như cánh bèo trôi nổi. Tiểu thư chính là mặt trời trên trời, vốn nên rực rỡ kiêu sa như thế, tiểu thư vốn nên khinh thường người khác, tiểu thư vốn nên kiêu hãnh như phượng hoàng. Trên trời dưới đất, tiểu thư là lớn nhất. Nếu tiểu thư muốn đánh ta, cũng chỉ có thể là ta làm việc không tốt, nếu tiểu thư mắng ta, chắc chắn là ta đã chọc giận tiểu thư.Nhưng tiểu thư chưa từng đánh ta, cũng chưa từng hà khắc với ta, tiểu thư không có những thủ đoạn hành hạ người khác. Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời. Trong lòng ta khó chịu vô cùng, oa một tiếng khóc òa lên.Tiểu thư rất bất ngờ: "Thúy Thúy, ngươi..." Ta trực tiếp ôm lấy nàng, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, người chính là tờ giấy tiểu nô tỳ nhất định phải dùng khi đi vệ sinh, tiểu thư là quan trọng nhất, tiểu thư là đệ nhất thiên hạ." "... Cút!" Tiểu thư cười lạnh một tiếng, đẩy ta ra, chỉ vào cửa bảo ta cút đi. Ta rất tủi thân, nhưng cũng rất nghe lời, thế là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại: "Vâng ạ." "Quay lại đây!" Ta nghe vậy vui mừng khôn xiết, vừa nhảy chân sáo vừa đáp: "Vâng ạ!"Thôi Bảo Trân là một kẻ vô cùng mặt dày. Lần trước đắc tội tiểu thư nhà ta như vậy, vừa mới được nghỉ phép, vậy mà lại dám bước chân vào Trục Xuân viện.Ta đứng ở ngoài chặn Thôi Bảo Trân lại, hắn ta lại liếc nhìn ta một cái, mắng ta: "Đồ ngu ngốc, ta là Nhị công tử đấy." Ta đương nhiên biết là Nhị công tử, nhưng ta ghét nhất là người khác ức h.i.ế.p tiểu thư. Vì vậy ta khẽ hừ một tiếng, chắn càng kỹ càng hơn, bày ra dáng vẻ liều c.h.ế.t với hắn ta. Bình ma ma mắt tinh, phát hiện ra Thôi Bảo Trân, vội vàng chạy tới, không hỏi đúng sai mắng ta một trận. Lại nịnh nọt cười với Thôi Bảo Trân: "Con bé này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Nhị công tử rộng lượng." Quay sang ta thì lại là bộ dạng hung dữ: "Còn không mau tránh đường cho Nhị công tử vào!" Ta là con lừa cứng đầu trong miệng tiểu thư, sao có thể dễ dàng nhường đường cho hắn ta, vì vậy ta kéo dài giọng để bày tỏ sự phản kháng: "Ta... không!" Thôi Bảo Trân tức giận vô cùng, làm bộ muốn lấy quạt gõ ta, ta cứng cổ ra vẻ không sợ chết. Tiểu thư lại ở bên trong nghe thấy động tĩnh: "Thúy Thúy, làm sao vậy?" Ta lạnh lùng đáp: "Tiểu thư, là kẻ đã đi mách lẻo với lão gia đến rồi." Tiểu thư sững người một lúc, có chút do dự: "... Thôi Bảo Trân?" "Vâng ạ."Tiểu thư im lặng một hồi, lại nói: "Để hắn ta vào đi.""Ồ."Ta ỉu xìu, không cam lòng nhường đường cho Thôi Bảo Trân. Lại thấy hắn ta cười rạng rỡ, đắc ý hừ hừ về phía ta. Bộ dạng hệt như kẻ tiểu nhân đắc chí. Ta thầm khinh bỉ trong lòng, phì, đúng là con công xòe đuôi! Cũng không biết Thôi Bảo Trân nói gì với tiểu thư, vậy mà lại khiến tiểu thư vui vẻ lại với hắn ta.
Năm ta sinh ra tuyết lớn như lông ngỗng, lại thêm mưa tuyết các loại thiên tai, năm sau mùa màng thất bát, nhà nhà đều không có lương thực.
Ta vừa tròn một tuổi, cha mẹ liền bàn nhau bán ta cho mụ mối lái Trương bà tử.
Mạng người rẻ mạt, Trương bà tử bịt mũi không chịu nhận đứa bé chỉ biết bập bẹ học nói như ta, cha mẹ lại mặt dày mày dạn, quỳ trên mặt đất khẩn cầu mãi không thôi.
Trương bà tử thấy mẹ ta dung mạo xinh đẹp, lại thấy ta da dẻ trắng trẻo, răng đều tăm tắp, cũng động lòng, bèn lấy một đấu gạo đổi lấy ta.
Những chuyện không ra gì này Trương bà tử cứ lải nhải mãi cho đến khi ta lớn.
Bởi vì ta giống cha, càng lớn càng xấu xí, Trương bà tử tức giận mỗi ngày đều mắng ta là đồ lỗ vốn.
Một ngày nọ, bà ta giữa đường dùng roi mây quất ta, ta đau không chịu được, oa oa khóc lớn, còn thảm thiết hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết.
Có lẽ là tiểu thư phủ Thái phó chưa từng nghe thấy tiếng khóc như vậy, có lẽ là cảm thấy việc ta giữa đường khóc lóc om sòm rất mới lạ, cũng có lẽ là nàng thấy ta quá ồn ào, muốn xuống xe dẹp bớt khí thế của ta.
Tóm lại tiểu thư khi nhìn thấy ta lại động lòng trắc ẩn, bỏ ra hẳn một thỏi bạc mua ta về.
Trương bà tử cười toe toét đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.
Tiểu thư kiều diễm ẻo lả, vô cùng kiêu ngạo, nhưng ta lại cảm thấy tiểu thư nên như vậy.
Nàng cho ta ăn, cho ta mặc, cho ta một mái nhà, để ta không còn phải chịu đói, không còn phải chịu rét, để ta không còn bị đánh đập, không còn phải sống như cánh bèo trôi nổi.
Tiểu thư chính là mặt trời trên trời, vốn nên rực rỡ kiêu sa như thế, tiểu thư vốn nên khinh thường người khác, tiểu thư vốn nên kiêu hãnh như phượng hoàng.
Trên trời dưới đất, tiểu thư là lớn nhất.
Nếu tiểu thư muốn đánh ta, cũng chỉ có thể là ta làm việc không tốt, nếu tiểu thư mắng ta, chắc chắn là ta đã chọc giận tiểu thư.
Nhưng tiểu thư chưa từng đánh ta, cũng chưa từng hà khắc với ta, tiểu thư không có những thủ đoạn hành hạ người khác.
Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời.
Trong lòng ta khó chịu vô cùng, oa một tiếng khóc òa lên.
Tiểu thư rất bất ngờ: "Thúy Thúy, ngươi..."
Ta trực tiếp ôm lấy nàng, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, người chính là tờ giấy tiểu nô tỳ nhất định phải dùng khi đi vệ sinh, tiểu thư là quan trọng nhất, tiểu thư là đệ nhất thiên hạ."
"... Cút!"
Tiểu thư cười lạnh một tiếng, đẩy ta ra, chỉ vào cửa bảo ta cút đi.
Ta rất tủi thân, nhưng cũng rất nghe lời, thế là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại: "Vâng ạ."
"Quay lại đây!" Ta nghe vậy vui mừng khôn xiết, vừa nhảy chân sáo vừa đáp: "Vâng ạ!"
Thôi Bảo Trân là một kẻ vô cùng mặt dày. Lần trước đắc tội tiểu thư nhà ta như vậy, vừa mới được nghỉ phép, vậy mà lại dám bước chân vào Trục Xuân viện.
Ta đứng ở ngoài chặn Thôi Bảo Trân lại, hắn ta lại liếc nhìn ta một cái, mắng ta: "Đồ ngu ngốc, ta là Nhị công tử đấy."
Ta đương nhiên biết là Nhị công tử, nhưng ta ghét nhất là người khác ức h.i.ế.p tiểu thư.
Vì vậy ta khẽ hừ một tiếng, chắn càng kỹ càng hơn, bày ra dáng vẻ liều c.h.ế.t với hắn ta.
Bình ma ma mắt tinh, phát hiện ra Thôi Bảo Trân, vội vàng chạy tới, không hỏi đúng sai mắng ta một trận.
Lại nịnh nọt cười với Thôi Bảo Trân: "Con bé này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Nhị công tử rộng lượng."
Quay sang ta thì lại là bộ dạng hung dữ: "Còn không mau tránh đường cho Nhị công tử vào!"
Ta là con lừa cứng đầu trong miệng tiểu thư, sao có thể dễ dàng nhường đường cho hắn ta, vì vậy ta kéo dài giọng để bày tỏ sự phản kháng: "Ta... không!"
Thôi Bảo Trân tức giận vô cùng, làm bộ muốn lấy quạt gõ ta, ta cứng cổ ra vẻ không sợ chết.
Tiểu thư lại ở bên trong nghe thấy động tĩnh: "Thúy Thúy, làm sao vậy?"
Ta lạnh lùng đáp: "Tiểu thư, là kẻ đã đi mách lẻo với lão gia đến rồi."
Tiểu thư sững người một lúc, có chút do dự: "... Thôi Bảo Trân?"
"Vâng ạ."
Tiểu thư im lặng một hồi, lại nói: "Để hắn ta vào đi."
"Ồ."
Ta ỉu xìu, không cam lòng nhường đường cho Thôi Bảo Trân.
Lại thấy hắn ta cười rạng rỡ, đắc ý hừ hừ về phía ta.
Bộ dạng hệt như kẻ tiểu nhân đắc chí.
Ta thầm khinh bỉ trong lòng, phì, đúng là con công xòe đuôi!
Cũng không biết Thôi Bảo Trân nói gì với tiểu thư, vậy mà lại khiến tiểu thư vui vẻ lại với hắn ta.
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục NữTác giả: Yểu Điệu Thục NữTruyện Cổ ĐạiTa tên là Thôi Thúy Thúy, là đại nha hoàn nhất đẳng của Thôi Bảo Nghi - đích nữ của nhà Thái phó. Thái phó là đế sư ba triều, tuổi già mới có được nàng, nên hết mực cưng chiều, lâu dần dưỡng thành tính cách ngang ngược cho tiểu thư. Tiểu thư ngày thường nhìn người đều ngẩng mặt lên trời, khí thế bức người, có thể dùng mắt liếc nhìn người ta một cái đã là ban ơn lắm rồi. Ta cũng nhờ sự sủng ái của tiểu thư mà ở phủ Thái phó tác oai tác quái, ngang ngược hống hách. Chỉ cần là người tiểu thư không vừa mắt, một chữ thôi, tát. Hai chữ, cuồng tát. Ta không cảm thấy có gì không đúng cả. Dù sao tiểu thư là tiểu thư tốt nhất thiên hạ, kẻ nào chọc tiểu thư tức giận đều đáng đánh. Nô tài có đường của nô tài, tiểu thư tất nhiên cũng phải có dáng vẻ của tiểu thư. Nếu cứ rụt rè sợ sệt, bó tay bó chân, thì sao xứng gọi là tiểu thư! Tiểu thư rất hài lòng với sự trung thành của ta, nhưng vì giữ thể diện, chỉ có thể khẽ hất cằm lên, mắt liếc xuống nhìn ta, kiêu ngạo đáp: "Ừ." Ta cũng rất hài lòng… Năm ta sinh ra tuyết lớn như lông ngỗng, lại thêm mưa tuyết các loại thiên tai, năm sau mùa màng thất bát, nhà nhà đều không có lương thực.Ta vừa tròn một tuổi, cha mẹ liền bàn nhau bán ta cho mụ mối lái Trương bà tử.Mạng người rẻ mạt, Trương bà tử bịt mũi không chịu nhận đứa bé chỉ biết bập bẹ học nói như ta, cha mẹ lại mặt dày mày dạn, quỳ trên mặt đất khẩn cầu mãi không thôi. Trương bà tử thấy mẹ ta dung mạo xinh đẹp, lại thấy ta da dẻ trắng trẻo, răng đều tăm tắp, cũng động lòng, bèn lấy một đấu gạo đổi lấy ta. Những chuyện không ra gì này Trương bà tử cứ lải nhải mãi cho đến khi ta lớn. Bởi vì ta giống cha, càng lớn càng xấu xí, Trương bà tử tức giận mỗi ngày đều mắng ta là đồ lỗ vốn. Một ngày nọ, bà ta giữa đường dùng roi mây quất ta, ta đau không chịu được, oa oa khóc lớn, còn thảm thiết hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết. Có lẽ là tiểu thư phủ Thái phó chưa từng nghe thấy tiếng khóc như vậy, có lẽ là cảm thấy việc ta giữa đường khóc lóc om sòm rất mới lạ, cũng có lẽ là nàng thấy ta quá ồn ào, muốn xuống xe dẹp bớt khí thế của ta. Tóm lại tiểu thư khi nhìn thấy ta lại động lòng trắc ẩn, bỏ ra hẳn một thỏi bạc mua ta về. Trương bà tử cười toe toét đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.Tiểu thư kiều diễm ẻo lả, vô cùng kiêu ngạo, nhưng ta lại cảm thấy tiểu thư nên như vậy. Nàng cho ta ăn, cho ta mặc, cho ta một mái nhà, để ta không còn phải chịu đói, không còn phải chịu rét, để ta không còn bị đánh đập, không còn phải sống như cánh bèo trôi nổi. Tiểu thư chính là mặt trời trên trời, vốn nên rực rỡ kiêu sa như thế, tiểu thư vốn nên khinh thường người khác, tiểu thư vốn nên kiêu hãnh như phượng hoàng. Trên trời dưới đất, tiểu thư là lớn nhất. Nếu tiểu thư muốn đánh ta, cũng chỉ có thể là ta làm việc không tốt, nếu tiểu thư mắng ta, chắc chắn là ta đã chọc giận tiểu thư.Nhưng tiểu thư chưa từng đánh ta, cũng chưa từng hà khắc với ta, tiểu thư không có những thủ đoạn hành hạ người khác. Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời. Trong lòng ta khó chịu vô cùng, oa một tiếng khóc òa lên.Tiểu thư rất bất ngờ: "Thúy Thúy, ngươi..." Ta trực tiếp ôm lấy nàng, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, người chính là tờ giấy tiểu nô tỳ nhất định phải dùng khi đi vệ sinh, tiểu thư là quan trọng nhất, tiểu thư là đệ nhất thiên hạ." "... Cút!" Tiểu thư cười lạnh một tiếng, đẩy ta ra, chỉ vào cửa bảo ta cút đi. Ta rất tủi thân, nhưng cũng rất nghe lời, thế là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại: "Vâng ạ." "Quay lại đây!" Ta nghe vậy vui mừng khôn xiết, vừa nhảy chân sáo vừa đáp: "Vâng ạ!"Thôi Bảo Trân là một kẻ vô cùng mặt dày. Lần trước đắc tội tiểu thư nhà ta như vậy, vừa mới được nghỉ phép, vậy mà lại dám bước chân vào Trục Xuân viện.Ta đứng ở ngoài chặn Thôi Bảo Trân lại, hắn ta lại liếc nhìn ta một cái, mắng ta: "Đồ ngu ngốc, ta là Nhị công tử đấy." Ta đương nhiên biết là Nhị công tử, nhưng ta ghét nhất là người khác ức h.i.ế.p tiểu thư. Vì vậy ta khẽ hừ một tiếng, chắn càng kỹ càng hơn, bày ra dáng vẻ liều c.h.ế.t với hắn ta. Bình ma ma mắt tinh, phát hiện ra Thôi Bảo Trân, vội vàng chạy tới, không hỏi đúng sai mắng ta một trận. Lại nịnh nọt cười với Thôi Bảo Trân: "Con bé này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Nhị công tử rộng lượng." Quay sang ta thì lại là bộ dạng hung dữ: "Còn không mau tránh đường cho Nhị công tử vào!" Ta là con lừa cứng đầu trong miệng tiểu thư, sao có thể dễ dàng nhường đường cho hắn ta, vì vậy ta kéo dài giọng để bày tỏ sự phản kháng: "Ta... không!" Thôi Bảo Trân tức giận vô cùng, làm bộ muốn lấy quạt gõ ta, ta cứng cổ ra vẻ không sợ chết. Tiểu thư lại ở bên trong nghe thấy động tĩnh: "Thúy Thúy, làm sao vậy?" Ta lạnh lùng đáp: "Tiểu thư, là kẻ đã đi mách lẻo với lão gia đến rồi." Tiểu thư sững người một lúc, có chút do dự: "... Thôi Bảo Trân?" "Vâng ạ."Tiểu thư im lặng một hồi, lại nói: "Để hắn ta vào đi.""Ồ."Ta ỉu xìu, không cam lòng nhường đường cho Thôi Bảo Trân. Lại thấy hắn ta cười rạng rỡ, đắc ý hừ hừ về phía ta. Bộ dạng hệt như kẻ tiểu nhân đắc chí. Ta thầm khinh bỉ trong lòng, phì, đúng là con công xòe đuôi! Cũng không biết Thôi Bảo Trân nói gì với tiểu thư, vậy mà lại khiến tiểu thư vui vẻ lại với hắn ta.