Tác giả:

14 tuổi đối với một con mèo mà nói thì đã được xem thuộc hội mèo cao tuổi rồi. Nhưng ta thì khác, ta là yêu nhị đại, sinh ra đã là mèo thành tinh, cho dù không tu luyện cũng có thể sống đến một, hai trăm năm. ( Giống như "Phú nhị đại" (富二代), "Quan nhị đại" (官二代) ám chỉ đến con cái của những người giàu có hoặc quyền lực, "Yêu nhị đại" cũng có thể ám chỉ đến việc được sinh ra trong một gia đình yêu quái có pháp lực cường đại, hưởng thụ những đặc ân và lợi ích mà người thường không có.) Tuy nhiên, cũng không phải vừa vào cung ta đã được bạo quân sủng ái đâu. Sáng sớm hôm ấy, phụ mẫu ta – hai kẻ vô lương tâm – lén lút xuống trần gian hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bọn họ còn để lại lời nhắn bảo ta ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, ngồi đợi bọn họ chơi chán sẽ quay về. Thật nực cười! Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời thì thật có lỗi với huyết thống cao quý của mình! Bọn họ vừa đi, ta lập tức bám theo ngay sau. Sau đó… Ừm sau đó ta đã lạc mất bọn họ. Đây là lần đầu tiên ta xuống…

Chương 4

Mèo Con Của Bạo Quân - Nãi Du Bàn PhùTác giả: Nãi Du Bàn PhùTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình14 tuổi đối với một con mèo mà nói thì đã được xem thuộc hội mèo cao tuổi rồi. Nhưng ta thì khác, ta là yêu nhị đại, sinh ra đã là mèo thành tinh, cho dù không tu luyện cũng có thể sống đến một, hai trăm năm. ( Giống như "Phú nhị đại" (富二代), "Quan nhị đại" (官二代) ám chỉ đến con cái của những người giàu có hoặc quyền lực, "Yêu nhị đại" cũng có thể ám chỉ đến việc được sinh ra trong một gia đình yêu quái có pháp lực cường đại, hưởng thụ những đặc ân và lợi ích mà người thường không có.) Tuy nhiên, cũng không phải vừa vào cung ta đã được bạo quân sủng ái đâu. Sáng sớm hôm ấy, phụ mẫu ta – hai kẻ vô lương tâm – lén lút xuống trần gian hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bọn họ còn để lại lời nhắn bảo ta ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, ngồi đợi bọn họ chơi chán sẽ quay về. Thật nực cười! Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời thì thật có lỗi với huyết thống cao quý của mình! Bọn họ vừa đi, ta lập tức bám theo ngay sau. Sau đó… Ừm sau đó ta đã lạc mất bọn họ. Đây là lần đầu tiên ta xuống… "Tiểu tổ tông ơi, đây chính là ngọc tỷ đấy!" Tiểu Thuận Tử sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ đành cẩn thận lấy lòng dỗ dành: "Ngài có muốn ăn cá khô không? Ngự trù phòng mới làm cá khô đấy, nô tài dẫn ngài đi ăn có được không?"Ta giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, duỗi móng vuốt ra thăm dò, nhẹ nhàng đẩy đẩy…Không nhúc nhích.Chậc, thứ này nặng thật đấy.Ta lại cẩn thận đẩy thêm một cái nữa.Cục ngọc rốt cuộc cũng động đậy một chút.Cái đuôi ta hưng phấn ve vẩy, cúi người xuống, tiếp tục cố gắng ——Gáy ta đột nhiên bị túm lấy, cả người ta bị bạo quân xách lên.Ta rụt cổ, ôm đuôi, vẻ mặt vô tội.Khốn kiếp…Ta bị phong ấn rồi!Ta không dám làm càn nữa, sau khi bạo quân buông tay, ta liền rụt rè nhảy xuống bàn.Không còn cách nào khác, bạo quân này thực sự rất nhạy bén, ta rõ ràng đã giả vờ rất giỏi, nhưng vẫn bị bạo quân phát hiện ra ta dường như có thể hiểu được tiếng người.May mà ta kịp thời giả ngu mới không bị hắn phát hiện ra ta là yêu quái, hắn còn khen ta thông minh như chó.… Mẹ kiếp.Ta đường đường là yêu nhị đại thế mà hắn lại dám mắng ta là chó!Ta quen đường quen lối chạy đến chỗ mài móng vuốt, uất ức cào cào tấm ván. Đợi đến khi ta hấp thụ đủ khí vận đế vương, hóa hình thành công, ta sẽ chuồn đi tìm cha mẹ ta!Nhưng không biết tại sao, cho dù đã hấp thụ nhiều khí vận đế vương như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa hình, vẫn luôn kẹt ở giai đoạn đột phá, không lên không xuống.Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta đã ở trong hoàng cung được ba tháng.Ba tháng nay, ta được cho ăn uống no đủ, béo tốt, nhưng việc tìm kiếm người thân lại không có chút tiến triển nào.Bạo quân trông ta rất kỹ, không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy tên ám vệ thần long thấy đầu không thấy đuôi theo dõi ta.Đúng lúc ta đột nhiên nhớ ra cha ta từng nói ông ta là quan, vì vậy ta ngày nào cũng chạy đến ngự thư phòng, ngồi xổm trên bàn len lén nhìn trộm tấu chương, cố gắng tìm kiếm manh mối về ông…Cha ta còn chưa tìm thấy, thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã trở về kinh.Ngày bạch nguyệt quang hồi cung, trận thế rất lớn.Thái hậu thậm chí còn đặc biệt phái loan kiệu đi đón nàng ta. Trận thế lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng người được đón là Hoàng hậu."Lễ ca ca…" Bạch nguyệt quang mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khôi, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót.Ta nằm trên đùi Cố Lễ - bạo quân, vểnh chân chăm chú l.i.ế.m lông, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị Hoàng hậu nương nương tương lai trong truyền thuyết này.Xì.Ta l.i.ế.m xong một cái chân, lại đổi sang chân khác. 

"Tiểu tổ tông ơi, đây chính là ngọc tỷ đấy!" Tiểu Thuận Tử sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ đành cẩn thận lấy lòng dỗ dành: "Ngài có muốn ăn cá khô không? Ngự trù phòng mới làm cá khô đấy, nô tài dẫn ngài đi ăn có được không?"

Ta giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, duỗi móng vuốt ra thăm dò, nhẹ nhàng đẩy đẩy…

Không nhúc nhích.

Chậc, thứ này nặng thật đấy.

Ta lại cẩn thận đẩy thêm một cái nữa.

Cục ngọc rốt cuộc cũng động đậy một chút.

Cái đuôi ta hưng phấn ve vẩy, cúi người xuống, tiếp tục cố gắng ——

Gáy ta đột nhiên bị túm lấy, cả người ta bị bạo quân xách lên.

Ta rụt cổ, ôm đuôi, vẻ mặt vô tội.

Khốn kiếp…

Ta bị phong ấn rồi!

Ta không dám làm càn nữa, sau khi bạo quân buông tay, ta liền rụt rè nhảy xuống bàn.

Không còn cách nào khác, bạo quân này thực sự rất nhạy bén, ta rõ ràng đã giả vờ rất giỏi, nhưng vẫn bị bạo quân phát hiện ra ta dường như có thể hiểu được tiếng người.

May mà ta kịp thời giả ngu mới không bị hắn phát hiện ra ta là yêu quái, hắn còn khen ta thông minh như chó.

… Mẹ kiếp.

Ta đường đường là yêu nhị đại thế mà hắn lại dám mắng ta là chó!

Ta quen đường quen lối chạy đến chỗ mài móng vuốt, uất ức cào cào tấm ván. Đợi đến khi ta hấp thụ đủ khí vận đế vương, hóa hình thành công, ta sẽ chuồn đi tìm cha mẹ ta!

Nhưng không biết tại sao, cho dù đã hấp thụ nhiều khí vận đế vương như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa hình, vẫn luôn kẹt ở giai đoạn đột phá, không lên không xuống.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta đã ở trong hoàng cung được ba tháng.

Ba tháng nay, ta được cho ăn uống no đủ, béo tốt, nhưng việc tìm kiếm người thân lại không có chút tiến triển nào.

Bạo quân trông ta rất kỹ, không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy tên ám vệ thần long thấy đầu không thấy đuôi theo dõi ta.

Đúng lúc ta đột nhiên nhớ ra cha ta từng nói ông ta là quan, vì vậy ta ngày nào cũng chạy đến ngự thư phòng, ngồi xổm trên bàn len lén nhìn trộm tấu chương, cố gắng tìm kiếm manh mối về ông…

Cha ta còn chưa tìm thấy, thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã trở về kinh.

Ngày bạch nguyệt quang hồi cung, trận thế rất lớn.

Thái hậu thậm chí còn đặc biệt phái loan kiệu đi đón nàng ta. Trận thế lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng người được đón là Hoàng hậu.

"Lễ ca ca…" Bạch nguyệt quang mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khôi, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót.

Ta nằm trên đùi Cố Lễ - bạo quân, vểnh chân chăm chú l.i.ế.m lông, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị Hoàng hậu nương nương tương lai trong truyền thuyết này.

Xì.

Ta l.i.ế.m xong một cái chân, lại đổi sang chân khác.

 

Mèo Con Của Bạo Quân - Nãi Du Bàn PhùTác giả: Nãi Du Bàn PhùTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình14 tuổi đối với một con mèo mà nói thì đã được xem thuộc hội mèo cao tuổi rồi. Nhưng ta thì khác, ta là yêu nhị đại, sinh ra đã là mèo thành tinh, cho dù không tu luyện cũng có thể sống đến một, hai trăm năm. ( Giống như "Phú nhị đại" (富二代), "Quan nhị đại" (官二代) ám chỉ đến con cái của những người giàu có hoặc quyền lực, "Yêu nhị đại" cũng có thể ám chỉ đến việc được sinh ra trong một gia đình yêu quái có pháp lực cường đại, hưởng thụ những đặc ân và lợi ích mà người thường không có.) Tuy nhiên, cũng không phải vừa vào cung ta đã được bạo quân sủng ái đâu. Sáng sớm hôm ấy, phụ mẫu ta – hai kẻ vô lương tâm – lén lút xuống trần gian hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bọn họ còn để lại lời nhắn bảo ta ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, ngồi đợi bọn họ chơi chán sẽ quay về. Thật nực cười! Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời thì thật có lỗi với huyết thống cao quý của mình! Bọn họ vừa đi, ta lập tức bám theo ngay sau. Sau đó… Ừm sau đó ta đã lạc mất bọn họ. Đây là lần đầu tiên ta xuống… "Tiểu tổ tông ơi, đây chính là ngọc tỷ đấy!" Tiểu Thuận Tử sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ đành cẩn thận lấy lòng dỗ dành: "Ngài có muốn ăn cá khô không? Ngự trù phòng mới làm cá khô đấy, nô tài dẫn ngài đi ăn có được không?"Ta giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, duỗi móng vuốt ra thăm dò, nhẹ nhàng đẩy đẩy…Không nhúc nhích.Chậc, thứ này nặng thật đấy.Ta lại cẩn thận đẩy thêm một cái nữa.Cục ngọc rốt cuộc cũng động đậy một chút.Cái đuôi ta hưng phấn ve vẩy, cúi người xuống, tiếp tục cố gắng ——Gáy ta đột nhiên bị túm lấy, cả người ta bị bạo quân xách lên.Ta rụt cổ, ôm đuôi, vẻ mặt vô tội.Khốn kiếp…Ta bị phong ấn rồi!Ta không dám làm càn nữa, sau khi bạo quân buông tay, ta liền rụt rè nhảy xuống bàn.Không còn cách nào khác, bạo quân này thực sự rất nhạy bén, ta rõ ràng đã giả vờ rất giỏi, nhưng vẫn bị bạo quân phát hiện ra ta dường như có thể hiểu được tiếng người.May mà ta kịp thời giả ngu mới không bị hắn phát hiện ra ta là yêu quái, hắn còn khen ta thông minh như chó.… Mẹ kiếp.Ta đường đường là yêu nhị đại thế mà hắn lại dám mắng ta là chó!Ta quen đường quen lối chạy đến chỗ mài móng vuốt, uất ức cào cào tấm ván. Đợi đến khi ta hấp thụ đủ khí vận đế vương, hóa hình thành công, ta sẽ chuồn đi tìm cha mẹ ta!Nhưng không biết tại sao, cho dù đã hấp thụ nhiều khí vận đế vương như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa hình, vẫn luôn kẹt ở giai đoạn đột phá, không lên không xuống.Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta đã ở trong hoàng cung được ba tháng.Ba tháng nay, ta được cho ăn uống no đủ, béo tốt, nhưng việc tìm kiếm người thân lại không có chút tiến triển nào.Bạo quân trông ta rất kỹ, không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy tên ám vệ thần long thấy đầu không thấy đuôi theo dõi ta.Đúng lúc ta đột nhiên nhớ ra cha ta từng nói ông ta là quan, vì vậy ta ngày nào cũng chạy đến ngự thư phòng, ngồi xổm trên bàn len lén nhìn trộm tấu chương, cố gắng tìm kiếm manh mối về ông…Cha ta còn chưa tìm thấy, thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã trở về kinh.Ngày bạch nguyệt quang hồi cung, trận thế rất lớn.Thái hậu thậm chí còn đặc biệt phái loan kiệu đi đón nàng ta. Trận thế lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng người được đón là Hoàng hậu."Lễ ca ca…" Bạch nguyệt quang mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khôi, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót.Ta nằm trên đùi Cố Lễ - bạo quân, vểnh chân chăm chú l.i.ế.m lông, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị Hoàng hậu nương nương tương lai trong truyền thuyết này.Xì.Ta l.i.ế.m xong một cái chân, lại đổi sang chân khác. 

Chương 4