Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca…
Chương 28
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta đứng trong hố, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tố. Nàng bước tới, đưa tay về phía ta. Thấy ta ngây người nhìn nàng, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều, nàng nói: “Công chúa, đưa tay cho ta, ta kéo người lên.”“Ồ.” Ta hoàn hồn lại, đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay nàng khô ráo và ấm áp.Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cảm thấy trước mắt tối sầm, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trên mặt đất. Chân ta mềm nhũn, ngã vào lòng Lâm Tố, mặt ta chạm vào một nơi mềm mại, thật dễ chịu, ta cảm thấy mình sắp chảy m.á.u mũi rồi. Nàng có chút không thoải mái lùi lại một bước.Nàng cao hơn ta một chút, nên trâm cài trên đầu ta chạm vào mặt nàng. Nàng hơi cúi đầu nhìn sắc mặt ta, do dự một lúc rồi vẫn đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Có bị doạ sợ không?”“Không có.” Ta lắc đầu, rời khỏi vòng tay nàng.Nàng lại hỏi: “Có bị thương không?” Nàng suy nghĩ một chút: “Trên người có chỗ nào đau không?” Giọng nói dịu dàng hơn, nàng kéo ta qua lại xem xét, như đang đối xử với một cô bé chưa lớn.Ta lại lắc đầu, nàng không yên tâm kéo tay ta đi về phía chùa, ta ngồi xổm xuống đất níu lấy nàng, không cho nàng đi. Cuối cùng nàng không còn cách nào khác, đành chiều theo ta. Nhìn nàng dẫn ta đi trên con đường nhỏ không có lá rụng về phía tảng đá lớn đó, ta mới nhận ra mình vừa đi nhầm đường.Lâm Tố không thích nói chuyện lắm, chúng ta cứ thế ngồi đó, xung quanh có chút quá yên tĩnh.Ta bắt đầu tìm chuyện để nói: “Lâm Tố, ngươi biết võ công à?”Lâm Tố lắc đầu, thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, nàng giải thích: “Chỉ là sức lực có hơi lớn một chút thôi.”Ta nhớ đến bàn tay nàng có một lớp chai mỏng, không mấy tin lời nàng nói. Lại nghĩ đến việc sau này nàng sẽ cùng Phó Cẩm Thư ra chiến trường, ta càng không tin hơn. Người này ngoài lạnh trong nóng, lại còn bọc mình trong một lớp vỏ dày. Ngươi tưởng đã đến gần nàng, nhưng thật ra nàng đã sớm vạch một ranh giới giữa hai người. Ngươi phải không ngừng thăm dò, nhưng lại không thể thăm dò quá mức, nếu không nàng sẽ trực tiếp phủ định, tránh xa ngươi. Đối mặt với nàng, ngươi còn phải có tinh thần càng gặp khó khăn càng hăng hái tiến lên. Ngươi xem Phó Cẩm Thư đã thấu hiểu đạo lý này, biết không thể dùng sức mạnh, mặt dày hơn tường thành, hành động lớn nhất cũng chỉ dám cưỡng hôn nàng, rồi nhận lại một cái tát. Nhưng ta cảm thấy hành động này đã là quá lớn rồi, nếu đổi lại là Tam ca của ta, chắc còn chưa kịp hôn mỹ nhân đã xấu hổ không chịu nổi, tự cho mình một cái tát để tỉnh táo lại. Ta thầm thắp một nén nhang cho Tam ca, huynh ấy da mặt quá mỏng, chắc chắn không thể ôm mỹ nhân về nhà được.Sắp phải trở về rồi, ta và Tứ tỷ dự định xuống chợ dưới chân núi dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ mang về.
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta đứng trong hố, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tố. Nàng bước tới, đưa tay về phía ta. Thấy ta ngây người nhìn nàng, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều, nàng nói: “Công chúa, đưa tay cho ta, ta kéo người lên.”“Ồ.” Ta hoàn hồn lại, đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay nàng khô ráo và ấm áp.Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cảm thấy trước mắt tối sầm, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trên mặt đất. Chân ta mềm nhũn, ngã vào lòng Lâm Tố, mặt ta chạm vào một nơi mềm mại, thật dễ chịu, ta cảm thấy mình sắp chảy m.á.u mũi rồi. Nàng có chút không thoải mái lùi lại một bước.Nàng cao hơn ta một chút, nên trâm cài trên đầu ta chạm vào mặt nàng. Nàng hơi cúi đầu nhìn sắc mặt ta, do dự một lúc rồi vẫn đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Có bị doạ sợ không?”“Không có.” Ta lắc đầu, rời khỏi vòng tay nàng.Nàng lại hỏi: “Có bị thương không?” Nàng suy nghĩ một chút: “Trên người có chỗ nào đau không?” Giọng nói dịu dàng hơn, nàng kéo ta qua lại xem xét, như đang đối xử với một cô bé chưa lớn.Ta lại lắc đầu, nàng không yên tâm kéo tay ta đi về phía chùa, ta ngồi xổm xuống đất níu lấy nàng, không cho nàng đi. Cuối cùng nàng không còn cách nào khác, đành chiều theo ta. Nhìn nàng dẫn ta đi trên con đường nhỏ không có lá rụng về phía tảng đá lớn đó, ta mới nhận ra mình vừa đi nhầm đường.Lâm Tố không thích nói chuyện lắm, chúng ta cứ thế ngồi đó, xung quanh có chút quá yên tĩnh.Ta bắt đầu tìm chuyện để nói: “Lâm Tố, ngươi biết võ công à?”Lâm Tố lắc đầu, thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, nàng giải thích: “Chỉ là sức lực có hơi lớn một chút thôi.”Ta nhớ đến bàn tay nàng có một lớp chai mỏng, không mấy tin lời nàng nói. Lại nghĩ đến việc sau này nàng sẽ cùng Phó Cẩm Thư ra chiến trường, ta càng không tin hơn. Người này ngoài lạnh trong nóng, lại còn bọc mình trong một lớp vỏ dày. Ngươi tưởng đã đến gần nàng, nhưng thật ra nàng đã sớm vạch một ranh giới giữa hai người. Ngươi phải không ngừng thăm dò, nhưng lại không thể thăm dò quá mức, nếu không nàng sẽ trực tiếp phủ định, tránh xa ngươi. Đối mặt với nàng, ngươi còn phải có tinh thần càng gặp khó khăn càng hăng hái tiến lên. Ngươi xem Phó Cẩm Thư đã thấu hiểu đạo lý này, biết không thể dùng sức mạnh, mặt dày hơn tường thành, hành động lớn nhất cũng chỉ dám cưỡng hôn nàng, rồi nhận lại một cái tát. Nhưng ta cảm thấy hành động này đã là quá lớn rồi, nếu đổi lại là Tam ca của ta, chắc còn chưa kịp hôn mỹ nhân đã xấu hổ không chịu nổi, tự cho mình một cái tát để tỉnh táo lại. Ta thầm thắp một nén nhang cho Tam ca, huynh ấy da mặt quá mỏng, chắc chắn không thể ôm mỹ nhân về nhà được.Sắp phải trở về rồi, ta và Tứ tỷ dự định xuống chợ dưới chân núi dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ mang về.
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta đứng trong hố, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tố. Nàng bước tới, đưa tay về phía ta. Thấy ta ngây người nhìn nàng, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều, nàng nói: “Công chúa, đưa tay cho ta, ta kéo người lên.”“Ồ.” Ta hoàn hồn lại, đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay nàng khô ráo và ấm áp.Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cảm thấy trước mắt tối sầm, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trên mặt đất. Chân ta mềm nhũn, ngã vào lòng Lâm Tố, mặt ta chạm vào một nơi mềm mại, thật dễ chịu, ta cảm thấy mình sắp chảy m.á.u mũi rồi. Nàng có chút không thoải mái lùi lại một bước.Nàng cao hơn ta một chút, nên trâm cài trên đầu ta chạm vào mặt nàng. Nàng hơi cúi đầu nhìn sắc mặt ta, do dự một lúc rồi vẫn đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Có bị doạ sợ không?”“Không có.” Ta lắc đầu, rời khỏi vòng tay nàng.Nàng lại hỏi: “Có bị thương không?” Nàng suy nghĩ một chút: “Trên người có chỗ nào đau không?” Giọng nói dịu dàng hơn, nàng kéo ta qua lại xem xét, như đang đối xử với một cô bé chưa lớn.Ta lại lắc đầu, nàng không yên tâm kéo tay ta đi về phía chùa, ta ngồi xổm xuống đất níu lấy nàng, không cho nàng đi. Cuối cùng nàng không còn cách nào khác, đành chiều theo ta. Nhìn nàng dẫn ta đi trên con đường nhỏ không có lá rụng về phía tảng đá lớn đó, ta mới nhận ra mình vừa đi nhầm đường.Lâm Tố không thích nói chuyện lắm, chúng ta cứ thế ngồi đó, xung quanh có chút quá yên tĩnh.Ta bắt đầu tìm chuyện để nói: “Lâm Tố, ngươi biết võ công à?”Lâm Tố lắc đầu, thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, nàng giải thích: “Chỉ là sức lực có hơi lớn một chút thôi.”Ta nhớ đến bàn tay nàng có một lớp chai mỏng, không mấy tin lời nàng nói. Lại nghĩ đến việc sau này nàng sẽ cùng Phó Cẩm Thư ra chiến trường, ta càng không tin hơn. Người này ngoài lạnh trong nóng, lại còn bọc mình trong một lớp vỏ dày. Ngươi tưởng đã đến gần nàng, nhưng thật ra nàng đã sớm vạch một ranh giới giữa hai người. Ngươi phải không ngừng thăm dò, nhưng lại không thể thăm dò quá mức, nếu không nàng sẽ trực tiếp phủ định, tránh xa ngươi. Đối mặt với nàng, ngươi còn phải có tinh thần càng gặp khó khăn càng hăng hái tiến lên. Ngươi xem Phó Cẩm Thư đã thấu hiểu đạo lý này, biết không thể dùng sức mạnh, mặt dày hơn tường thành, hành động lớn nhất cũng chỉ dám cưỡng hôn nàng, rồi nhận lại một cái tát. Nhưng ta cảm thấy hành động này đã là quá lớn rồi, nếu đổi lại là Tam ca của ta, chắc còn chưa kịp hôn mỹ nhân đã xấu hổ không chịu nổi, tự cho mình một cái tát để tỉnh táo lại. Ta thầm thắp một nén nhang cho Tam ca, huynh ấy da mặt quá mỏng, chắc chắn không thể ôm mỹ nhân về nhà được.Sắp phải trở về rồi, ta và Tứ tỷ dự định xuống chợ dưới chân núi dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ mang về.