Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca…
Chương 37
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta gật đầu, cúi nhìn y phục vải thô trên người, mái tóc tết hai b.í.m đơn sơ, đúng là hình ảnh một thôn nữ giản dị, gần gũi biết bao. Thấy chàng muốn đứng dậy, ta vội bước tới đỡ, cẩn thận kê gối sau lưng chàng, rồi vào bếp bưng bát cháo ra. Ta múc một thìa cháo táo đỏ, thổi nguội rồi định đút cho chàng, nhưng chàng khẽ nghiêng đầu tránh đi: “Bẩm công chúa, tay thần không bị thương.”“Vậy được.” Ta đưa bát cho chàng. Chàng ăn rất chậm rãi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, cao quý.Ăn xong, ta dặn chàng về cái tên mới cùng câu chuyện ta bịa ra, nhắc chàng đừng để lộ sơ hở.Ta nói: “Từ nay huynh đừng xưng hô kiểu "bề ta bề ta" nữa. Giờ ta là muội muội của huynh, cứ gọi ta là Tiểu Đồng. Còn ta sẽ gọi huynh là Tiểu Kim.”21Vết thương Phó Cẩm Vân vừa lành lại, chàng đã nhận làm hầu hết việc nhà: Nấu cơm, rửa bát, quét dọn, giặt giũ. Nếu không phải còn e ngại vết thương, có lẽ chàng đã ra sân chẻ củi rồi. Thật đấy, Phó Cẩm Vân đúng là tài năng hơn người!Ngươi hỏi ta thì làm gì ư? Khụ khụ! Đương nhiên là ta đang phụ tá chàng rồi.Phó Cẩm Vân đang giặt quần áo bên sông, ta thấy buồn chán nên buộc dây vào cổ con gà mái già, vừa dắt gà đi dạo vừa xem có thể giúp chàng việc gì không, ví dụ như cùng vắt áo hay khiêng thau quần áo chẳng hạn.Vượt qua một mảnh vườn rau, men theo mấy con dốc nhỏ, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng Phó Cẩm Vân đang ngồi giặt bên bờ sông. Nhưng bên cạnh chàng còn có một cô nương, hai người hình như đang giằng co điều gì đó.Ta nhận ra ngay, đó là Ngô Phong Phong, con gái của vị lang trung đã chữa trị cho Phó Cẩm Vân.Ta kéo lê con gà mái già đang mải mê ăn hạt cỏ, tiến đến phía sau họ.“Cục ta cục tác!” Con gà bị ta kéo giật liên tục, khiến họ phải ngừng tay, quay đầu lại nhìn.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong nhìn ta với ánh mắt không đồng tình: “Vết thương của Phương đại ca còn chưa lành, sao muội lại để huynh ấy giặt đồ trong nước lạnh thế này?”Phó Cẩm Vân liếc nhìn ta, đáp lời Ngô Phong Phong: “Đa tạ Ngô cô nương quan tâm, tại hạ đã gần như bình phục rồi.”Ngô Phong Phong e thẹn cúi đầu, ấp úng: “Nhưng... nhưng mà...”Ta lôi con gà mái già quay đầu bước đi, trong lòng bực bội vô cùng. Ta tốt bụng đến giúp, ai ngờ chàng lại trò chuyện vui vẻ với cô nương khác!“Công... Tiểu Đồng!” Phó Cẩm Vân gọi với theo ta.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong cũng gọi.“Cục ta cục tác!” Ta càng kéo con gà đi nhanh hơn.Trên đường về lại gặp Dương Chiếu ở đầu làng. Dương Chiếu có lẽ là người mới đến, cách ăn mặc của hắn khác hẳn mọi người trong làng, áo gấm thắt lưng ngọc, tóc buộc dải lụa xanh, trông như một con rùa xanh. Hắn gọi ta lại.“Tiểu Đồng cô nương!” Hắn sải bước đến bên cạnh ta, nụ cười gian xảo nở trên môi: “Thật là trùng hợp, lại gặp nàng ở đây.”
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta gật đầu, cúi nhìn y phục vải thô trên người, mái tóc tết hai b.í.m đơn sơ, đúng là hình ảnh một thôn nữ giản dị, gần gũi biết bao. Thấy chàng muốn đứng dậy, ta vội bước tới đỡ, cẩn thận kê gối sau lưng chàng, rồi vào bếp bưng bát cháo ra. Ta múc một thìa cháo táo đỏ, thổi nguội rồi định đút cho chàng, nhưng chàng khẽ nghiêng đầu tránh đi: “Bẩm công chúa, tay thần không bị thương.”“Vậy được.” Ta đưa bát cho chàng. Chàng ăn rất chậm rãi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, cao quý.Ăn xong, ta dặn chàng về cái tên mới cùng câu chuyện ta bịa ra, nhắc chàng đừng để lộ sơ hở.Ta nói: “Từ nay huynh đừng xưng hô kiểu "bề ta bề ta" nữa. Giờ ta là muội muội của huynh, cứ gọi ta là Tiểu Đồng. Còn ta sẽ gọi huynh là Tiểu Kim.”21Vết thương Phó Cẩm Vân vừa lành lại, chàng đã nhận làm hầu hết việc nhà: Nấu cơm, rửa bát, quét dọn, giặt giũ. Nếu không phải còn e ngại vết thương, có lẽ chàng đã ra sân chẻ củi rồi. Thật đấy, Phó Cẩm Vân đúng là tài năng hơn người!Ngươi hỏi ta thì làm gì ư? Khụ khụ! Đương nhiên là ta đang phụ tá chàng rồi.Phó Cẩm Vân đang giặt quần áo bên sông, ta thấy buồn chán nên buộc dây vào cổ con gà mái già, vừa dắt gà đi dạo vừa xem có thể giúp chàng việc gì không, ví dụ như cùng vắt áo hay khiêng thau quần áo chẳng hạn.Vượt qua một mảnh vườn rau, men theo mấy con dốc nhỏ, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng Phó Cẩm Vân đang ngồi giặt bên bờ sông. Nhưng bên cạnh chàng còn có một cô nương, hai người hình như đang giằng co điều gì đó.Ta nhận ra ngay, đó là Ngô Phong Phong, con gái của vị lang trung đã chữa trị cho Phó Cẩm Vân.Ta kéo lê con gà mái già đang mải mê ăn hạt cỏ, tiến đến phía sau họ.“Cục ta cục tác!” Con gà bị ta kéo giật liên tục, khiến họ phải ngừng tay, quay đầu lại nhìn.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong nhìn ta với ánh mắt không đồng tình: “Vết thương của Phương đại ca còn chưa lành, sao muội lại để huynh ấy giặt đồ trong nước lạnh thế này?”Phó Cẩm Vân liếc nhìn ta, đáp lời Ngô Phong Phong: “Đa tạ Ngô cô nương quan tâm, tại hạ đã gần như bình phục rồi.”Ngô Phong Phong e thẹn cúi đầu, ấp úng: “Nhưng... nhưng mà...”Ta lôi con gà mái già quay đầu bước đi, trong lòng bực bội vô cùng. Ta tốt bụng đến giúp, ai ngờ chàng lại trò chuyện vui vẻ với cô nương khác!“Công... Tiểu Đồng!” Phó Cẩm Vân gọi với theo ta.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong cũng gọi.“Cục ta cục tác!” Ta càng kéo con gà đi nhanh hơn.Trên đường về lại gặp Dương Chiếu ở đầu làng. Dương Chiếu có lẽ là người mới đến, cách ăn mặc của hắn khác hẳn mọi người trong làng, áo gấm thắt lưng ngọc, tóc buộc dải lụa xanh, trông như một con rùa xanh. Hắn gọi ta lại.“Tiểu Đồng cô nương!” Hắn sải bước đến bên cạnh ta, nụ cười gian xảo nở trên môi: “Thật là trùng hợp, lại gặp nàng ở đây.”
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta gật đầu, cúi nhìn y phục vải thô trên người, mái tóc tết hai b.í.m đơn sơ, đúng là hình ảnh một thôn nữ giản dị, gần gũi biết bao. Thấy chàng muốn đứng dậy, ta vội bước tới đỡ, cẩn thận kê gối sau lưng chàng, rồi vào bếp bưng bát cháo ra. Ta múc một thìa cháo táo đỏ, thổi nguội rồi định đút cho chàng, nhưng chàng khẽ nghiêng đầu tránh đi: “Bẩm công chúa, tay thần không bị thương.”“Vậy được.” Ta đưa bát cho chàng. Chàng ăn rất chậm rãi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, cao quý.Ăn xong, ta dặn chàng về cái tên mới cùng câu chuyện ta bịa ra, nhắc chàng đừng để lộ sơ hở.Ta nói: “Từ nay huynh đừng xưng hô kiểu "bề ta bề ta" nữa. Giờ ta là muội muội của huynh, cứ gọi ta là Tiểu Đồng. Còn ta sẽ gọi huynh là Tiểu Kim.”21Vết thương Phó Cẩm Vân vừa lành lại, chàng đã nhận làm hầu hết việc nhà: Nấu cơm, rửa bát, quét dọn, giặt giũ. Nếu không phải còn e ngại vết thương, có lẽ chàng đã ra sân chẻ củi rồi. Thật đấy, Phó Cẩm Vân đúng là tài năng hơn người!Ngươi hỏi ta thì làm gì ư? Khụ khụ! Đương nhiên là ta đang phụ tá chàng rồi.Phó Cẩm Vân đang giặt quần áo bên sông, ta thấy buồn chán nên buộc dây vào cổ con gà mái già, vừa dắt gà đi dạo vừa xem có thể giúp chàng việc gì không, ví dụ như cùng vắt áo hay khiêng thau quần áo chẳng hạn.Vượt qua một mảnh vườn rau, men theo mấy con dốc nhỏ, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng Phó Cẩm Vân đang ngồi giặt bên bờ sông. Nhưng bên cạnh chàng còn có một cô nương, hai người hình như đang giằng co điều gì đó.Ta nhận ra ngay, đó là Ngô Phong Phong, con gái của vị lang trung đã chữa trị cho Phó Cẩm Vân.Ta kéo lê con gà mái già đang mải mê ăn hạt cỏ, tiến đến phía sau họ.“Cục ta cục tác!” Con gà bị ta kéo giật liên tục, khiến họ phải ngừng tay, quay đầu lại nhìn.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong nhìn ta với ánh mắt không đồng tình: “Vết thương của Phương đại ca còn chưa lành, sao muội lại để huynh ấy giặt đồ trong nước lạnh thế này?”Phó Cẩm Vân liếc nhìn ta, đáp lời Ngô Phong Phong: “Đa tạ Ngô cô nương quan tâm, tại hạ đã gần như bình phục rồi.”Ngô Phong Phong e thẹn cúi đầu, ấp úng: “Nhưng... nhưng mà...”Ta lôi con gà mái già quay đầu bước đi, trong lòng bực bội vô cùng. Ta tốt bụng đến giúp, ai ngờ chàng lại trò chuyện vui vẻ với cô nương khác!“Công... Tiểu Đồng!” Phó Cẩm Vân gọi với theo ta.“Tiểu Đồng cô nương!” Ngô Phong Phong cũng gọi.“Cục ta cục tác!” Ta càng kéo con gà đi nhanh hơn.Trên đường về lại gặp Dương Chiếu ở đầu làng. Dương Chiếu có lẽ là người mới đến, cách ăn mặc của hắn khác hẳn mọi người trong làng, áo gấm thắt lưng ngọc, tóc buộc dải lụa xanh, trông như một con rùa xanh. Hắn gọi ta lại.“Tiểu Đồng cô nương!” Hắn sải bước đến bên cạnh ta, nụ cười gian xảo nở trên môi: “Thật là trùng hợp, lại gặp nàng ở đây.”