Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca…
Chương 52
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho chàng, từ ban đầu còn gượng gạo, chàng dần dần thả lỏng, rồi từ từ nhắm mắt lại.Ta mới bắt đầu quan sát xung quanh, phong cảnh nơi đây rất tuyệt vời, khắp núi đồi là những bông hoa cúc dại, ánh nắng chiếu xuống những khóm hoa, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Ta ngắt một bông hoa, cầm trên tay ngắm nghía, nhớ lại lời Triệu Ứng đã từng nói, ở nước Trần, nữ tử tặng nam tử hoa tươi, đại diện cho việc yêu thích nam tử đó. Chẳng trách mùa thu năm ngoái, khi ta đan một vòng hoa tặng chàng, biểu cảm của chàng rất kỳ lạ. Chỉ là lúc đó, ta còn chưa thích chàng, cứ nghĩ chàng cảm thấy ngại ngùng vì chúng ta không thân thiết.Không tự chủ được, ta lại ngắt thêm nhiều bông hoa nữa, đan thành một vòng hoa, rồi lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như đã ngủ thiếp đi. Ta tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng gọi chàng vài tiếng, nhưng chàng vẫn không có phản ứng.Ta lại ho một tiếng, lần này lớn hơn một chút: “Khụ! Phó Cẩm Vân? Cẩm Vân? Phó công tử?”“Cẩm Vân ca ca? Phó ca ca? Ca ca?”Phát hiện ra chàng thật sự đã ngủ say, ta cũng bạo gan hơn một chút.“Có người đến kìa! Có một con hổ lớn đang ở trước mặt huynh!”“Trời ơi! Là người ngoài hành tinh kìa!”Chàng vẫn không có phản ứng gì. Ta nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua các kẽ lá.Chàng thật đẹp trai.Ta đặt vòng hoa lên đầu chàng, rồi từ từ đưa tay lên mặt chàng, làn da chàng bị gió thổi có chút lạnh. Đang định làm gì đó, lông mi chàng khẽ động đậy, khiến ta giật mình vội rụt tay lại, tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như cũng đã ngủ.Đợi một lúc lâu, không có động tĩnh gì, ta mới mở hé mắt ra, thấy hơi thở của chàng đều đều, không hề tỉnh giấc. Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, suýt nữa thì bị doạ c.h.ế.t khiếp.Ta lại thử gọi chàng vài tiếng, thấy chàng vẫn không phản ứng, ta càng thêm bạo gan.Sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, môi cũng trở lại màu sắc bình thường. Môi chàng mỏng, khi nhắm mắt, cả khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng vòng hoa trên đầu lại phá vỡ cảm giác xa cách vốn có, khiến người ta không nhịn được... ừm... muốn hôn chàng.Trong đầu ta lập tức xuất hiện hai tiểu nhân.Một tiểu nhân nói: “Hôn đi! Sợ gì? Có lợi mà không chiếm thì thật là ngu ngốc!”Tiểu nhân kia nói: “Thừa cơ lúc người ta gặp nạn không phải là hành vi của quân tử, Phó Cẩm Vân coi ngươi là bạn, ngươi lại thèm muốn thân thể hắn, ngươi thật không biết xấu hổ!”Ta không chút do dự chọn tiểu nhân thứ nhất.Được rồi, ta không cần mặt mũi nữa.Ta cúi người, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi chàng một cái. Ta có thể cảm nhận được tiếng “thình thịch” của trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, và tiếng ù tai ngắn ngủi do quá căng thẳng. Nhưng ta lại không nhớ được cảm giác khi môi chạm môi là như thế nào.Quá hồi hộp rồi.
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho chàng, từ ban đầu còn gượng gạo, chàng dần dần thả lỏng, rồi từ từ nhắm mắt lại.Ta mới bắt đầu quan sát xung quanh, phong cảnh nơi đây rất tuyệt vời, khắp núi đồi là những bông hoa cúc dại, ánh nắng chiếu xuống những khóm hoa, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Ta ngắt một bông hoa, cầm trên tay ngắm nghía, nhớ lại lời Triệu Ứng đã từng nói, ở nước Trần, nữ tử tặng nam tử hoa tươi, đại diện cho việc yêu thích nam tử đó. Chẳng trách mùa thu năm ngoái, khi ta đan một vòng hoa tặng chàng, biểu cảm của chàng rất kỳ lạ. Chỉ là lúc đó, ta còn chưa thích chàng, cứ nghĩ chàng cảm thấy ngại ngùng vì chúng ta không thân thiết.Không tự chủ được, ta lại ngắt thêm nhiều bông hoa nữa, đan thành một vòng hoa, rồi lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như đã ngủ thiếp đi. Ta tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng gọi chàng vài tiếng, nhưng chàng vẫn không có phản ứng.Ta lại ho một tiếng, lần này lớn hơn một chút: “Khụ! Phó Cẩm Vân? Cẩm Vân? Phó công tử?”“Cẩm Vân ca ca? Phó ca ca? Ca ca?”Phát hiện ra chàng thật sự đã ngủ say, ta cũng bạo gan hơn một chút.“Có người đến kìa! Có một con hổ lớn đang ở trước mặt huynh!”“Trời ơi! Là người ngoài hành tinh kìa!”Chàng vẫn không có phản ứng gì. Ta nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua các kẽ lá.Chàng thật đẹp trai.Ta đặt vòng hoa lên đầu chàng, rồi từ từ đưa tay lên mặt chàng, làn da chàng bị gió thổi có chút lạnh. Đang định làm gì đó, lông mi chàng khẽ động đậy, khiến ta giật mình vội rụt tay lại, tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như cũng đã ngủ.Đợi một lúc lâu, không có động tĩnh gì, ta mới mở hé mắt ra, thấy hơi thở của chàng đều đều, không hề tỉnh giấc. Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, suýt nữa thì bị doạ c.h.ế.t khiếp.Ta lại thử gọi chàng vài tiếng, thấy chàng vẫn không phản ứng, ta càng thêm bạo gan.Sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, môi cũng trở lại màu sắc bình thường. Môi chàng mỏng, khi nhắm mắt, cả khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng vòng hoa trên đầu lại phá vỡ cảm giác xa cách vốn có, khiến người ta không nhịn được... ừm... muốn hôn chàng.Trong đầu ta lập tức xuất hiện hai tiểu nhân.Một tiểu nhân nói: “Hôn đi! Sợ gì? Có lợi mà không chiếm thì thật là ngu ngốc!”Tiểu nhân kia nói: “Thừa cơ lúc người ta gặp nạn không phải là hành vi của quân tử, Phó Cẩm Vân coi ngươi là bạn, ngươi lại thèm muốn thân thể hắn, ngươi thật không biết xấu hổ!”Ta không chút do dự chọn tiểu nhân thứ nhất.Được rồi, ta không cần mặt mũi nữa.Ta cúi người, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi chàng một cái. Ta có thể cảm nhận được tiếng “thình thịch” của trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, và tiếng ù tai ngắn ngủi do quá căng thẳng. Nhưng ta lại không nhớ được cảm giác khi môi chạm môi là như thế nào.Quá hồi hộp rồi.
Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Ta nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho chàng, từ ban đầu còn gượng gạo, chàng dần dần thả lỏng, rồi từ từ nhắm mắt lại.Ta mới bắt đầu quan sát xung quanh, phong cảnh nơi đây rất tuyệt vời, khắp núi đồi là những bông hoa cúc dại, ánh nắng chiếu xuống những khóm hoa, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Ta ngắt một bông hoa, cầm trên tay ngắm nghía, nhớ lại lời Triệu Ứng đã từng nói, ở nước Trần, nữ tử tặng nam tử hoa tươi, đại diện cho việc yêu thích nam tử đó. Chẳng trách mùa thu năm ngoái, khi ta đan một vòng hoa tặng chàng, biểu cảm của chàng rất kỳ lạ. Chỉ là lúc đó, ta còn chưa thích chàng, cứ nghĩ chàng cảm thấy ngại ngùng vì chúng ta không thân thiết.Không tự chủ được, ta lại ngắt thêm nhiều bông hoa nữa, đan thành một vòng hoa, rồi lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như đã ngủ thiếp đi. Ta tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng gọi chàng vài tiếng, nhưng chàng vẫn không có phản ứng.Ta lại ho một tiếng, lần này lớn hơn một chút: “Khụ! Phó Cẩm Vân? Cẩm Vân? Phó công tử?”“Cẩm Vân ca ca? Phó ca ca? Ca ca?”Phát hiện ra chàng thật sự đã ngủ say, ta cũng bạo gan hơn một chút.“Có người đến kìa! Có một con hổ lớn đang ở trước mặt huynh!”“Trời ơi! Là người ngoài hành tinh kìa!”Chàng vẫn không có phản ứng gì. Ta nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua các kẽ lá.Chàng thật đẹp trai.Ta đặt vòng hoa lên đầu chàng, rồi từ từ đưa tay lên mặt chàng, làn da chàng bị gió thổi có chút lạnh. Đang định làm gì đó, lông mi chàng khẽ động đậy, khiến ta giật mình vội rụt tay lại, tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như cũng đã ngủ.Đợi một lúc lâu, không có động tĩnh gì, ta mới mở hé mắt ra, thấy hơi thở của chàng đều đều, không hề tỉnh giấc. Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, suýt nữa thì bị doạ c.h.ế.t khiếp.Ta lại thử gọi chàng vài tiếng, thấy chàng vẫn không phản ứng, ta càng thêm bạo gan.Sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, môi cũng trở lại màu sắc bình thường. Môi chàng mỏng, khi nhắm mắt, cả khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng vòng hoa trên đầu lại phá vỡ cảm giác xa cách vốn có, khiến người ta không nhịn được... ừm... muốn hôn chàng.Trong đầu ta lập tức xuất hiện hai tiểu nhân.Một tiểu nhân nói: “Hôn đi! Sợ gì? Có lợi mà không chiếm thì thật là ngu ngốc!”Tiểu nhân kia nói: “Thừa cơ lúc người ta gặp nạn không phải là hành vi của quân tử, Phó Cẩm Vân coi ngươi là bạn, ngươi lại thèm muốn thân thể hắn, ngươi thật không biết xấu hổ!”Ta không chút do dự chọn tiểu nhân thứ nhất.Được rồi, ta không cần mặt mũi nữa.Ta cúi người, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi chàng một cái. Ta có thể cảm nhận được tiếng “thình thịch” của trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, và tiếng ù tai ngắn ngủi do quá căng thẳng. Nhưng ta lại không nhớ được cảm giác khi môi chạm môi là như thế nào.Quá hồi hộp rồi.