Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú chó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng. Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.” Cả xe im phăng phắc. Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống chó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…” Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.” Vâng, tôi im miệng.     Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố. Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?” Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao? “Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa. Sếp “ừ” một tiếng. Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp. Sếp ngửi ngửi mùi…

Chương 19: Rượu, lời thú nhận và em bé trên tàu

Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ LýTác giả: Tiết Địch Ngạc Đĩnh MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng  Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú chó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng. Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.” Cả xe im phăng phắc. Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống chó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…” Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.” Vâng, tôi im miệng.     Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố. Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?” Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao? “Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa. Sếp “ừ” một tiếng. Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp. Sếp ngửi ngửi mùi…  Không cẩn thận uống say, sếp bế tôi về.Tôi vừa đặt lưng xuống giường, sếp liền đè lên, ánh mắt long lanh nhìn tôi: “Cô nàng ma men.”Tôi hừ một tiếng: “Em không chỉ là cô nàng ma men, em còn là…”Sáng hôm sau tỉnh dậy, sếp chống tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.“Thì ra em say rượu, anh lại được nhiều phúc lợi như vậy.”Tôi: "..."Hu hu hu, rượu tuy ngon, nhưng đừng tham lam. Kết hôn nửa năm, khi tôi tắm xong đi ra, sếp vẫn đỏ mặt, ngại ngùng.Tôi trêu chọc sếp: “Ơ, chẳng phải có người từng nói, dù em có cởi hết đồ, anh ta chỉ cần quay đầu lại thì anh ta là đồ lưu manh sao?”Sếp nghiêm túc: “Ai nói vậy, chắc chắn không phải anh.”Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, heo nói.” Tôi hỏi sếp, rốt cuộc là thích tôi từ khi nào?Sếp nói: “Nói cụ thể thì không rõ, chắc là tình cảm dần dần nảy sinh.”Tôi ngóng trông hỏi: “Vậy tại sao không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Ít nhất tôi là yêu sếp từ cái nhìn đầu tiên.Sếp rất thành thật: “Cái này phải xem mặt.”Tôi mỉm cười đá sếp bay đi. Có hôm tôi xem phim truyền hình, thấy tình yêu của nam nữ chính cuồng nhiệt, kinh thiên động địa, tôi rất ghen tị.Tôi nói: “Sếp, chuyện tình của chúng ta sao lại nhạt nhẽo như nước ốc vậy.”Sếp trợn trắng mắt nhìn tôi: “Biết nói chuyện không vậy, đó gọi là như nước chảy mây trôi.”Như nước chảy mây trôi, bỗng nhiên lãng mạn hẳn lên. Vì gọi sếp quen rồi, nên ở công ty, tôi toàn gọi sếp là sếp.Sếp rất bất mãn: “Lúc không có ai, em có thể gọi anh là chồng.”Sau đó, tôi lúc thì gọi sếp, lúc thì gọi chồng.Một lần tiễn đối tác của công ty, tôi lỡ miệng, nói với sếp: “Chồng ơi, anh lại đây một chút.”Đối tác nhìn tôi và sếp, ánh mắt thật là… khó tả.

Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ LýTác giả: Tiết Địch Ngạc Đĩnh MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng  Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú chó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng. Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.” Cả xe im phăng phắc. Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống chó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…” Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.” Vâng, tôi im miệng.     Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố. Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?” Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao? “Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa. Sếp “ừ” một tiếng. Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp. Sếp ngửi ngửi mùi…  Không cẩn thận uống say, sếp bế tôi về.Tôi vừa đặt lưng xuống giường, sếp liền đè lên, ánh mắt long lanh nhìn tôi: “Cô nàng ma men.”Tôi hừ một tiếng: “Em không chỉ là cô nàng ma men, em còn là…”Sáng hôm sau tỉnh dậy, sếp chống tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.“Thì ra em say rượu, anh lại được nhiều phúc lợi như vậy.”Tôi: "..."Hu hu hu, rượu tuy ngon, nhưng đừng tham lam. Kết hôn nửa năm, khi tôi tắm xong đi ra, sếp vẫn đỏ mặt, ngại ngùng.Tôi trêu chọc sếp: “Ơ, chẳng phải có người từng nói, dù em có cởi hết đồ, anh ta chỉ cần quay đầu lại thì anh ta là đồ lưu manh sao?”Sếp nghiêm túc: “Ai nói vậy, chắc chắn không phải anh.”Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, heo nói.” Tôi hỏi sếp, rốt cuộc là thích tôi từ khi nào?Sếp nói: “Nói cụ thể thì không rõ, chắc là tình cảm dần dần nảy sinh.”Tôi ngóng trông hỏi: “Vậy tại sao không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Ít nhất tôi là yêu sếp từ cái nhìn đầu tiên.Sếp rất thành thật: “Cái này phải xem mặt.”Tôi mỉm cười đá sếp bay đi. Có hôm tôi xem phim truyền hình, thấy tình yêu của nam nữ chính cuồng nhiệt, kinh thiên động địa, tôi rất ghen tị.Tôi nói: “Sếp, chuyện tình của chúng ta sao lại nhạt nhẽo như nước ốc vậy.”Sếp trợn trắng mắt nhìn tôi: “Biết nói chuyện không vậy, đó gọi là như nước chảy mây trôi.”Như nước chảy mây trôi, bỗng nhiên lãng mạn hẳn lên. Vì gọi sếp quen rồi, nên ở công ty, tôi toàn gọi sếp là sếp.Sếp rất bất mãn: “Lúc không có ai, em có thể gọi anh là chồng.”Sau đó, tôi lúc thì gọi sếp, lúc thì gọi chồng.Một lần tiễn đối tác của công ty, tôi lỡ miệng, nói với sếp: “Chồng ơi, anh lại đây một chút.”Đối tác nhìn tôi và sếp, ánh mắt thật là… khó tả.

Vị Sếp Độc Miệng Của Hứa Trợ LýTác giả: Tiết Địch Ngạc Đĩnh MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng  Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe sếp về nhà. Xe chạy được một đoạn, bỗng một chú chó con lao ra đường. Sếp vội vàng phanh gấp, may mà không đụng trúng. Tôi ôm ngực, thở phào: “Mẹ ơi, may mà con ch.ó biết phanh.” Cả xe im phăng phắc. Tôi bừng tỉnh, vội vàng giải thích với sếp: “Ý em không phải là sếp giống chó, ý em là, con ch.ó lại biết dừng lại, à không, ý em là…” Sếp nhếch mép, mặt hơi giật giật: “Im miệng”. Rồi dọa: “Còn lải nhải nữa là tôi quẳng cô xuống làm bạn với con ch.ó đấy.” Vâng, tôi im miệng.     Giờ nghỉ trưa, tôi ăn bún ốc ở phòng nghỉ, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười hô hố. Không lâu sau, sếp gọi điện: “Cô có ngửi thấy mùi gì giống… phân không? Có phải nhà vệ sinh bị tắc rồi không?” Tôi đang húp bún, thầm nghĩ không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ kín mít rồi mà, cái mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao? “Vậy, để em đi xem thử?” Tôi trả lời qua loa. Sếp “ừ” một tiếng. Mười phút sau, tôi xử lý xong “hung khí” rồi đi báo cáo với sếp. Sếp ngửi ngửi mùi…  Không cẩn thận uống say, sếp bế tôi về.Tôi vừa đặt lưng xuống giường, sếp liền đè lên, ánh mắt long lanh nhìn tôi: “Cô nàng ma men.”Tôi hừ một tiếng: “Em không chỉ là cô nàng ma men, em còn là…”Sáng hôm sau tỉnh dậy, sếp chống tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.“Thì ra em say rượu, anh lại được nhiều phúc lợi như vậy.”Tôi: "..."Hu hu hu, rượu tuy ngon, nhưng đừng tham lam. Kết hôn nửa năm, khi tôi tắm xong đi ra, sếp vẫn đỏ mặt, ngại ngùng.Tôi trêu chọc sếp: “Ơ, chẳng phải có người từng nói, dù em có cởi hết đồ, anh ta chỉ cần quay đầu lại thì anh ta là đồ lưu manh sao?”Sếp nghiêm túc: “Ai nói vậy, chắc chắn không phải anh.”Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, heo nói.” Tôi hỏi sếp, rốt cuộc là thích tôi từ khi nào?Sếp nói: “Nói cụ thể thì không rõ, chắc là tình cảm dần dần nảy sinh.”Tôi ngóng trông hỏi: “Vậy tại sao không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Ít nhất tôi là yêu sếp từ cái nhìn đầu tiên.Sếp rất thành thật: “Cái này phải xem mặt.”Tôi mỉm cười đá sếp bay đi. Có hôm tôi xem phim truyền hình, thấy tình yêu của nam nữ chính cuồng nhiệt, kinh thiên động địa, tôi rất ghen tị.Tôi nói: “Sếp, chuyện tình của chúng ta sao lại nhạt nhẽo như nước ốc vậy.”Sếp trợn trắng mắt nhìn tôi: “Biết nói chuyện không vậy, đó gọi là như nước chảy mây trôi.”Như nước chảy mây trôi, bỗng nhiên lãng mạn hẳn lên. Vì gọi sếp quen rồi, nên ở công ty, tôi toàn gọi sếp là sếp.Sếp rất bất mãn: “Lúc không có ai, em có thể gọi anh là chồng.”Sau đó, tôi lúc thì gọi sếp, lúc thì gọi chồng.Một lần tiễn đối tác của công ty, tôi lỡ miệng, nói với sếp: “Chồng ơi, anh lại đây một chút.”Đối tác nhìn tôi và sếp, ánh mắt thật là… khó tả.

Chương 19: Rượu, lời thú nhận và em bé trên tàu