Hai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi…
Chương 27
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Khi bún chín, dùng muôi có rây lọc vớt ra bát, bỏ một nắm rau xanh vào nồi chần khoảng một phút, vớt ra thả lên trên bún, rắc hành lá thái nhỏ, rau thơm và lạc rang, vừng trắng, một bát bún gạo chua cay đã hoàn thành.Bún, bánh bột gạo hấp và bánh gạo làm trước đó đều được bày lên bàn, thơm ngon hấp dẫn!Đặc biệt là bát bún gạo chua cay kia, sợi bún trắng nõn mềm dẻo đã miệng, nước canh trộn dầu ớt và dấm có màu đỏ đen đẹp mắt, hạt vừng rang hơi vàng, còn có hành lá xanh, rau thơm, ngọn rau xanh thái nhỏ, hạt lạc màu nâu đỏ thơm giòn, chỉ cần nhìn qua camera là đã muốn ăn ngay.Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thanh Trúc không có đạo đức lấy từ trong túi ra một đôi đũa lao tới, cúi đầu húp một ngụm canh.Vị chua cay, tươi thơm chỉ có một từ: “Sảng khoái!”Lâm Hoài Hạ không thèm để ý, cầm một cái bánh bột gạo ngọt lên cắn một miếng, mùi thơm của bí đỏ và gạo hòa quyện vào nhau, trong bánh không có đường, chỉ có một chút vị ngọt từ nước bí đỏ, mùi vị rất thơm ngon.“Thử bánh bột gạo ngọt xem.”Từ Thanh Trúc húp mì xì xụp tùy tiện nói: “Đợi ăn mì xong rồi nói tiếp.”“Nhìn dáng vẻ của con kìa, y như heo rừng không ăn được trấu ấy.”Lâm Hoài Hạ nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa: “Bác Vương, bác Từ, hai bác tới rồi.”Bà Vương cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nghe nói cháu muốn mời cơm nên bác phải về nhanh một chút.”“Vậy cháu phải thể hiện tài năng cho các bác xem rồi, hôm nay chúng ta ăn bún gạo chua cay.”“Cho bác Từ cháu một bát tê cay đi, ông ấy thích ăn như thế.”“Dạ.”Nước trong nồi bếp vẫn đang sôi, bún gạo và món ăn kèm, gia vị đều đã chuẩn bị xong, mấy phút sau, ba bát bún gạo đã chín, mọi người bưng một bát canh lớn, vừa ngồi xuống đã vùi đầu vào ăn.Không còn cách nào, ăn quá ngon, không dừng được.Từ Thanh Trúc đã ăn xong, ăn một bát lớn như vậy vẫn chưa đủ, lại chạy vào bếp lấy thêm cho mình nửa bát bún gạo nữa.“Meo~”Từ Thanh Trúc: “Mày ngồi trên bếp làm cái gì, một con mèo như mày không ăn thức ăn cho mèo, chẳng lẽ còn muốn ăn bún gạo?”“Meo~”Mèo con mong đợi nhìn anh ấy, tên ham ăn này hiểu ý mình!Từ Thanh Trúc vội vàng nhúng bún, trợn mắt nhìn nó một cái: “Mơ à, ăn thức ăn cho mèo đi!”“Đừng ngồi trên bếp nữa, kẻo lông của mày lại rơi vào nồi!”“Meo!” Mèo con đứng dậy, cong lưng, dựng đuôi lên, dáng vẻ hung dữ, giống như muốn cào anh ấy một phát!“Không dễ chọc, không dễ chọc.”Từ Thanh Trúc bưng bát bún gạo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lâm Hoài Hạ, con mèo nhà cậu thành tinh rồi!”Mọi người đều thưởng thức tô bún gạo hôm nay, không ai chạm vào bánh bột gạo ngọt và bánh gạo trên bàn, ngoại trừ Lâm Hoài Hạ đang ăn bánh bột gạo ngọt.Buổi chiều Từ Thanh Trúc chỉnh sửa video, buồn miệng tiện tay cầm một chiếc bánh gạo nguội ăn một miếng, kinh ngạc như gặp người trời.Má ơi, trưa nay anh ấy đã bỏ qua cái gì vậy?HinaLâm Hoài Hạ vừa nhận điện thoại, quỷ ham ăn Từ Thanh Trúc liền chui tọt vào bếp bỏ số bánh bột gạo ngọt và bánh gạo còn lại vào chậu mang đi.“Meo!”Gặp phải một con mèo chặn đường, Từ Thanh Trúc lấy từ trong chậu ra mấy cái: “Chiêu Tài ngoan, tao để lại hai cái cho hai người, tối nay một người một mèo đủ ăn rồi.”“Meo!” Vẫn không chịu nhường đường.Anh ấy giải thích thêm: “Lâm Hoài Hạ kén chọn kia không thích ăn đồ ăn thừa, cho mày hết, để đến mai là cậu ấy không thèm ăn nữa.”Nghe cũng hợp lý!Mèo con nhường đường, Từ Thanh Trúc vội vàng bỏ chạy.“Lâm Hoài Hạ, chỉnh xong video rồi, tớ về nhà đây!” Từ Thanh Trúc hét lớn, không đợi Lâm Hoài Hạ trả lời liền chạy ra khỏi cổng.Đầu bên kia điện thoại: “Giọng ai thế?”Lâm Hoài Hạ: “À, hàng xóm của em.”
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Khi bún chín, dùng muôi có rây lọc vớt ra bát, bỏ một nắm rau xanh vào nồi chần khoảng một phút, vớt ra thả lên trên bún, rắc hành lá thái nhỏ, rau thơm và lạc rang, vừng trắng, một bát bún gạo chua cay đã hoàn thành.Bún, bánh bột gạo hấp và bánh gạo làm trước đó đều được bày lên bàn, thơm ngon hấp dẫn!Đặc biệt là bát bún gạo chua cay kia, sợi bún trắng nõn mềm dẻo đã miệng, nước canh trộn dầu ớt và dấm có màu đỏ đen đẹp mắt, hạt vừng rang hơi vàng, còn có hành lá xanh, rau thơm, ngọn rau xanh thái nhỏ, hạt lạc màu nâu đỏ thơm giòn, chỉ cần nhìn qua camera là đã muốn ăn ngay.Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thanh Trúc không có đạo đức lấy từ trong túi ra một đôi đũa lao tới, cúi đầu húp một ngụm canh.Vị chua cay, tươi thơm chỉ có một từ: “Sảng khoái!”Lâm Hoài Hạ không thèm để ý, cầm một cái bánh bột gạo ngọt lên cắn một miếng, mùi thơm của bí đỏ và gạo hòa quyện vào nhau, trong bánh không có đường, chỉ có một chút vị ngọt từ nước bí đỏ, mùi vị rất thơm ngon.“Thử bánh bột gạo ngọt xem.”Từ Thanh Trúc húp mì xì xụp tùy tiện nói: “Đợi ăn mì xong rồi nói tiếp.”“Nhìn dáng vẻ của con kìa, y như heo rừng không ăn được trấu ấy.”Lâm Hoài Hạ nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa: “Bác Vương, bác Từ, hai bác tới rồi.”Bà Vương cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nghe nói cháu muốn mời cơm nên bác phải về nhanh một chút.”“Vậy cháu phải thể hiện tài năng cho các bác xem rồi, hôm nay chúng ta ăn bún gạo chua cay.”“Cho bác Từ cháu một bát tê cay đi, ông ấy thích ăn như thế.”“Dạ.”Nước trong nồi bếp vẫn đang sôi, bún gạo và món ăn kèm, gia vị đều đã chuẩn bị xong, mấy phút sau, ba bát bún gạo đã chín, mọi người bưng một bát canh lớn, vừa ngồi xuống đã vùi đầu vào ăn.Không còn cách nào, ăn quá ngon, không dừng được.Từ Thanh Trúc đã ăn xong, ăn một bát lớn như vậy vẫn chưa đủ, lại chạy vào bếp lấy thêm cho mình nửa bát bún gạo nữa.“Meo~”Từ Thanh Trúc: “Mày ngồi trên bếp làm cái gì, một con mèo như mày không ăn thức ăn cho mèo, chẳng lẽ còn muốn ăn bún gạo?”“Meo~”Mèo con mong đợi nhìn anh ấy, tên ham ăn này hiểu ý mình!Từ Thanh Trúc vội vàng nhúng bún, trợn mắt nhìn nó một cái: “Mơ à, ăn thức ăn cho mèo đi!”“Đừng ngồi trên bếp nữa, kẻo lông của mày lại rơi vào nồi!”“Meo!” Mèo con đứng dậy, cong lưng, dựng đuôi lên, dáng vẻ hung dữ, giống như muốn cào anh ấy một phát!“Không dễ chọc, không dễ chọc.”Từ Thanh Trúc bưng bát bún gạo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lâm Hoài Hạ, con mèo nhà cậu thành tinh rồi!”Mọi người đều thưởng thức tô bún gạo hôm nay, không ai chạm vào bánh bột gạo ngọt và bánh gạo trên bàn, ngoại trừ Lâm Hoài Hạ đang ăn bánh bột gạo ngọt.Buổi chiều Từ Thanh Trúc chỉnh sửa video, buồn miệng tiện tay cầm một chiếc bánh gạo nguội ăn một miếng, kinh ngạc như gặp người trời.Má ơi, trưa nay anh ấy đã bỏ qua cái gì vậy?HinaLâm Hoài Hạ vừa nhận điện thoại, quỷ ham ăn Từ Thanh Trúc liền chui tọt vào bếp bỏ số bánh bột gạo ngọt và bánh gạo còn lại vào chậu mang đi.“Meo!”Gặp phải một con mèo chặn đường, Từ Thanh Trúc lấy từ trong chậu ra mấy cái: “Chiêu Tài ngoan, tao để lại hai cái cho hai người, tối nay một người một mèo đủ ăn rồi.”“Meo!” Vẫn không chịu nhường đường.Anh ấy giải thích thêm: “Lâm Hoài Hạ kén chọn kia không thích ăn đồ ăn thừa, cho mày hết, để đến mai là cậu ấy không thèm ăn nữa.”Nghe cũng hợp lý!Mèo con nhường đường, Từ Thanh Trúc vội vàng bỏ chạy.“Lâm Hoài Hạ, chỉnh xong video rồi, tớ về nhà đây!” Từ Thanh Trúc hét lớn, không đợi Lâm Hoài Hạ trả lời liền chạy ra khỏi cổng.Đầu bên kia điện thoại: “Giọng ai thế?”Lâm Hoài Hạ: “À, hàng xóm của em.”
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Khi bún chín, dùng muôi có rây lọc vớt ra bát, bỏ một nắm rau xanh vào nồi chần khoảng một phút, vớt ra thả lên trên bún, rắc hành lá thái nhỏ, rau thơm và lạc rang, vừng trắng, một bát bún gạo chua cay đã hoàn thành.Bún, bánh bột gạo hấp và bánh gạo làm trước đó đều được bày lên bàn, thơm ngon hấp dẫn!Đặc biệt là bát bún gạo chua cay kia, sợi bún trắng nõn mềm dẻo đã miệng, nước canh trộn dầu ớt và dấm có màu đỏ đen đẹp mắt, hạt vừng rang hơi vàng, còn có hành lá xanh, rau thơm, ngọn rau xanh thái nhỏ, hạt lạc màu nâu đỏ thơm giòn, chỉ cần nhìn qua camera là đã muốn ăn ngay.Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thanh Trúc không có đạo đức lấy từ trong túi ra một đôi đũa lao tới, cúi đầu húp một ngụm canh.Vị chua cay, tươi thơm chỉ có một từ: “Sảng khoái!”Lâm Hoài Hạ không thèm để ý, cầm một cái bánh bột gạo ngọt lên cắn một miếng, mùi thơm của bí đỏ và gạo hòa quyện vào nhau, trong bánh không có đường, chỉ có một chút vị ngọt từ nước bí đỏ, mùi vị rất thơm ngon.“Thử bánh bột gạo ngọt xem.”Từ Thanh Trúc húp mì xì xụp tùy tiện nói: “Đợi ăn mì xong rồi nói tiếp.”“Nhìn dáng vẻ của con kìa, y như heo rừng không ăn được trấu ấy.”Lâm Hoài Hạ nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa: “Bác Vương, bác Từ, hai bác tới rồi.”Bà Vương cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nghe nói cháu muốn mời cơm nên bác phải về nhanh một chút.”“Vậy cháu phải thể hiện tài năng cho các bác xem rồi, hôm nay chúng ta ăn bún gạo chua cay.”“Cho bác Từ cháu một bát tê cay đi, ông ấy thích ăn như thế.”“Dạ.”Nước trong nồi bếp vẫn đang sôi, bún gạo và món ăn kèm, gia vị đều đã chuẩn bị xong, mấy phút sau, ba bát bún gạo đã chín, mọi người bưng một bát canh lớn, vừa ngồi xuống đã vùi đầu vào ăn.Không còn cách nào, ăn quá ngon, không dừng được.Từ Thanh Trúc đã ăn xong, ăn một bát lớn như vậy vẫn chưa đủ, lại chạy vào bếp lấy thêm cho mình nửa bát bún gạo nữa.“Meo~”Từ Thanh Trúc: “Mày ngồi trên bếp làm cái gì, một con mèo như mày không ăn thức ăn cho mèo, chẳng lẽ còn muốn ăn bún gạo?”“Meo~”Mèo con mong đợi nhìn anh ấy, tên ham ăn này hiểu ý mình!Từ Thanh Trúc vội vàng nhúng bún, trợn mắt nhìn nó một cái: “Mơ à, ăn thức ăn cho mèo đi!”“Đừng ngồi trên bếp nữa, kẻo lông của mày lại rơi vào nồi!”“Meo!” Mèo con đứng dậy, cong lưng, dựng đuôi lên, dáng vẻ hung dữ, giống như muốn cào anh ấy một phát!“Không dễ chọc, không dễ chọc.”Từ Thanh Trúc bưng bát bún gạo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lâm Hoài Hạ, con mèo nhà cậu thành tinh rồi!”Mọi người đều thưởng thức tô bún gạo hôm nay, không ai chạm vào bánh bột gạo ngọt và bánh gạo trên bàn, ngoại trừ Lâm Hoài Hạ đang ăn bánh bột gạo ngọt.Buổi chiều Từ Thanh Trúc chỉnh sửa video, buồn miệng tiện tay cầm một chiếc bánh gạo nguội ăn một miếng, kinh ngạc như gặp người trời.Má ơi, trưa nay anh ấy đã bỏ qua cái gì vậy?HinaLâm Hoài Hạ vừa nhận điện thoại, quỷ ham ăn Từ Thanh Trúc liền chui tọt vào bếp bỏ số bánh bột gạo ngọt và bánh gạo còn lại vào chậu mang đi.“Meo!”Gặp phải một con mèo chặn đường, Từ Thanh Trúc lấy từ trong chậu ra mấy cái: “Chiêu Tài ngoan, tao để lại hai cái cho hai người, tối nay một người một mèo đủ ăn rồi.”“Meo!” Vẫn không chịu nhường đường.Anh ấy giải thích thêm: “Lâm Hoài Hạ kén chọn kia không thích ăn đồ ăn thừa, cho mày hết, để đến mai là cậu ấy không thèm ăn nữa.”Nghe cũng hợp lý!Mèo con nhường đường, Từ Thanh Trúc vội vàng bỏ chạy.“Lâm Hoài Hạ, chỉnh xong video rồi, tớ về nhà đây!” Từ Thanh Trúc hét lớn, không đợi Lâm Hoài Hạ trả lời liền chạy ra khỏi cổng.Đầu bên kia điện thoại: “Giọng ai thế?”Lâm Hoài Hạ: “À, hàng xóm của em.”