"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc…
Chương 119: Bùi Phượng Chi, người đàn ông thâm sâu khó lường (3)
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Bùi Phượng Chi, người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, bề ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng thực chất lại làm ra những chuyện không ra gì, vậy mà lại thôi miên cô!Cô đã mất hết hứng thú, có chút mất kiên nhẫn quay mặt đi, thản nhiên đáp lại một câu."Đã gả rồi thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"Bùi Phượng Chi khẽ thở dài, có chút bất lực và thất vọng.Anh nhìn Diệp Ninh Uyển rời khỏi người mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa xe, lòng trống rỗng, khoảng cách giữa hai người xa như cách trở bởi sông Thiên Trạch.Anh đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay nhô lên của cô.Xe lao vun vút trên đường, ánh nắng xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu từng đốm nhỏ vào cửa sổ xe, lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt thanh tú gầy gò của Diệp Ninh Uyển.Cả hai đều im lặng.Cho đến khi Diệp Ninh Uyển đột nhiên phát hiện con đường xe đang đi có chút không đúng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tài xế."Đây không phải là đường về bệnh viện."Tài xế đương nhiên không dám trả lời, im lặng không nói.Vì vậy, cơ hội mở lời này rơi vào tay Bùi Phượng Chi."Anh đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, cũng nên về nhà thôi."Diệp Ninh Uyển khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm....Trong thư phòng, Bùi Phượng Chi ngồi một mình, trên bàn trước mặt là cuốn sổ ghi chép mà anh đã để lại trước khi mất trí nhớ.Đột nhiên."Cốc cốc cốc."Tiếng gõ cửa thư phòng vang lên."Vào đi."Sau tiếng nói của Bùi Phượng Chi, cánh cửa được đẩy ra, Giang Ứng Lân bước vào, rồi đóng cửa lại."Cửu gia."Bùi Phượng Chi gập cuốn sổ trước mặt lại, cất vào ngăn kéo có khóa bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi."Cậu đến đây làm gì?"Giang Ứng Lân sờ sờ mũi, đặt một túi hồ sơ bằng giấy kraft lên bàn trước mặt Bùi Phượng Chi."Đây là tất cả tư liệu về Diệp Ninh Uyển mà tôi đã cho người điều tra, ngài tốt nhất nên xem qua."Bùi Phượng Chi cụp mắt xuống, nhìn túi hồ sơ bằng giấy kraft trên bàn, hàng mi dày rậm phủ xuống tạo thành một bóng râm đậm dưới mí mắt.
Bùi Phượng Chi, người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, bề ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng thực chất lại làm ra những chuyện không ra gì, vậy mà lại thôi miên cô!
Cô đã mất hết hứng thú, có chút mất kiên nhẫn quay mặt đi, thản nhiên đáp lại một câu.
"Đã gả rồi thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Bùi Phượng Chi khẽ thở dài, có chút bất lực và thất vọng.
Anh nhìn Diệp Ninh Uyển rời khỏi người mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa xe, lòng trống rỗng, khoảng cách giữa hai người xa như cách trở bởi sông Thiên Trạch.
Anh đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay nhô lên của cô.
Xe lao vun vút trên đường, ánh nắng xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu từng đốm nhỏ vào cửa sổ xe, lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt thanh tú gầy gò của Diệp Ninh Uyển.
Cả hai đều im lặng.
Cho đến khi Diệp Ninh Uyển đột nhiên phát hiện con đường xe đang đi có chút không đúng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tài xế.
"Đây không phải là đường về bệnh viện."
Tài xế đương nhiên không dám trả lời, im lặng không nói.
Vì vậy, cơ hội mở lời này rơi vào tay Bùi Phượng Chi.
"Anh đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, cũng nên về nhà thôi."
Diệp Ninh Uyển khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
...
Trong thư phòng, Bùi Phượng Chi ngồi một mình, trên bàn trước mặt là cuốn sổ ghi chép mà anh đã để lại trước khi mất trí nhớ.
Đột nhiên.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.
"Vào đi."
Sau tiếng nói của Bùi Phượng Chi, cánh cửa được đẩy ra, Giang Ứng Lân bước vào, rồi đóng cửa lại.
"Cửu gia."
Bùi Phượng Chi gập cuốn sổ trước mặt lại, cất vào ngăn kéo có khóa bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi.
"Cậu đến đây làm gì?"
Giang Ứng Lân sờ sờ mũi, đặt một túi hồ sơ bằng giấy kraft lên bàn trước mặt Bùi Phượng Chi.
"Đây là tất cả tư liệu về Diệp Ninh Uyển mà tôi đã cho người điều tra, ngài tốt nhất nên xem qua."
Bùi Phượng Chi cụp mắt xuống, nhìn túi hồ sơ bằng giấy kraft trên bàn, hàng mi dày rậm phủ xuống tạo thành một bóng râm đậm dưới mí mắt.
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Bùi Phượng Chi, người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, bề ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng thực chất lại làm ra những chuyện không ra gì, vậy mà lại thôi miên cô!Cô đã mất hết hứng thú, có chút mất kiên nhẫn quay mặt đi, thản nhiên đáp lại một câu."Đã gả rồi thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì?"Bùi Phượng Chi khẽ thở dài, có chút bất lực và thất vọng.Anh nhìn Diệp Ninh Uyển rời khỏi người mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa xe, lòng trống rỗng, khoảng cách giữa hai người xa như cách trở bởi sông Thiên Trạch.Anh đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay nhô lên của cô.Xe lao vun vút trên đường, ánh nắng xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu từng đốm nhỏ vào cửa sổ xe, lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt thanh tú gầy gò của Diệp Ninh Uyển.Cả hai đều im lặng.Cho đến khi Diệp Ninh Uyển đột nhiên phát hiện con đường xe đang đi có chút không đúng, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tài xế."Đây không phải là đường về bệnh viện."Tài xế đương nhiên không dám trả lời, im lặng không nói.Vì vậy, cơ hội mở lời này rơi vào tay Bùi Phượng Chi."Anh đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, cũng nên về nhà thôi."Diệp Ninh Uyển khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm....Trong thư phòng, Bùi Phượng Chi ngồi một mình, trên bàn trước mặt là cuốn sổ ghi chép mà anh đã để lại trước khi mất trí nhớ.Đột nhiên."Cốc cốc cốc."Tiếng gõ cửa thư phòng vang lên."Vào đi."Sau tiếng nói của Bùi Phượng Chi, cánh cửa được đẩy ra, Giang Ứng Lân bước vào, rồi đóng cửa lại."Cửu gia."Bùi Phượng Chi gập cuốn sổ trước mặt lại, cất vào ngăn kéo có khóa bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi."Cậu đến đây làm gì?"Giang Ứng Lân sờ sờ mũi, đặt một túi hồ sơ bằng giấy kraft lên bàn trước mặt Bùi Phượng Chi."Đây là tất cả tư liệu về Diệp Ninh Uyển mà tôi đã cho người điều tra, ngài tốt nhất nên xem qua."Bùi Phượng Chi cụp mắt xuống, nhìn túi hồ sơ bằng giấy kraft trên bàn, hàng mi dày rậm phủ xuống tạo thành một bóng râm đậm dưới mí mắt.