"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc…
Chương 211: Ai bảo anh ta lại còn mặc đồ màu hồng phấn chứ (1)
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Diệp Ninh Uyển đảo mắt mấy vòng, đáy mắt lóe lên một tia tinh ranh.Cô thuận thế vòng tay qua cổ người đàn ông, đôi môi gần như chạm vào vành tai Bùi Phượng Chi, cả người dường như treo trên người anh."Em á, không phải cố ý đến tìm anh..."Nghe vậy, sắc mặt Bùi Phượng Chi tối sầm lại, cánh tay đột nhiên siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Ninh Uyển, nghiến răng hỏi:"Ồ, bảo bối, vậy nói cho anh biết, em con mẹ nó là đến tìm ai?"Tay anh vuốt ve eo Diệp Ninh Uyển, từng chút từng chút, không nặng không nhẹ, tuy không đến mức làm cô đau nhưng lại khiến cô có cảm giác mình đang bị khống chế, không thể trốn thoát.Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.Cách người đàn ông gọi "bảo bối" khiến Diệp Ninh Uyển cảm thấy quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức có chút mơ hồ.Chẳng lẽ là Bùi Phượng Chi?Nhưng lúc này, Diệp Ninh Uyển đang ở trong một vòng tay xa lạ và nóng bỏng, đầu óc rối bời như vô số sợi dây rối quấn chặt vào nhau, không sao gỡ ra được.Sao có thể là Bùi Phượng Chi được? Anh ấy là người nho nhã ôn hòa như vậy, sao có thể buông lời thô tục với mình chứ? Sao có thể dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi hung dữ nói chuyện với mình như vậy chứ?Ngay khi Diệp Ninh Uyển còn đang do dự, cằm cô đã bị một bàn tay nắm lấy, lớp chai dày trên đầu ngón tay ma sát với làn da mềm mại của cô, khiến làn da vốn đã trắng bệch lại càng thêm ửng hồng."Bảo bối, sao không nói nữa? Vừa rồi chẳng phải còn rất biết cách câu dẫn người khác sao? Giờ hết lửa rồi à?"Bùi Phượng Chi đã nằm liệt giường lâu như vậy, ngón tay anh không thể nào có lớp chai dày như vậy được.Khoảnh khắc này khiến chút nghi ngờ le lói trong lòng Diệp Ninh Uyển cũng tắt ngúm. Cô theo bản năng cảm thấy người này không phải Bùi Phượng Chi.Diệp Ninh Uyển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đối phương thật sự là Bùi Phượng Chi, để anh biết được cô nửa đêm lén lút ra ngoài, còn lên giường với người đàn ông xa lạ... Diệp Ninh Uyển không chút nghi ngờ cho rằng, dù Bùi Phượng Chi có ôn hòa dễ tính đến đâu cũng nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô.Nhưng không sao, dù sao cũng không phải là cô, cô sợ gì chứ.Đôi mắt mèo của Diệp Ninh Uyển khẽ nheo lại, vừa yêu kiều vừa tinh quái. Cô nhẹ nhàng l.i.ế.m lên yết hầu Phí Phượng Chi, cảm nhận được sự khô khốc khi yết hầu anh chuyển động.Cô khẽ cười một tiếng."Tôi nghe nói Lệ Mặc Xuyên, Lệ tiên sinh rất lợi hại, tôi là tên trộm hoa này, đương nhiên là đến để hái bông hoa là anh ấy rồi. Anh đẹp trai, anh có thể cho tôi biết phòng của Lệ tiên sinh ở đâu không?"Bất ngờ nghe thấy cái tên Lệ Mặc Xuyên từ miệng Diệp Ninh Uyển, lông mày Phí Phượng Chi nhíu chặt, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận.Diệp Ninh Uyển, em đúng là giỏi lắm!Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài ăn nem thì thôi đi, vậy mà đối tượng còn có tên có tuổi hẳn hoi, con hồ ly tinh nhỏ này thật sự không sợ anh g.i.ế.c c.h.ế.t tên gian phu kia sao?Đúng lúc Diệp Ninh Uyển còn đang chờ người đàn ông trên người mình cho một câu trả lời, thì Bùi Phượng Chi đã đột ngột ấn cô xuống giường, ghì chặt cô trong vòng tay mình, cười lạnh chất vấn."Dưới thân tôi mà còn nghĩ đến người đàn ông khác, bảo bối, em thật sự cho rằng tôi dễ tính đến mức không nỡ g.i.ế.c em sao?"
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Diệp Ninh Uyển đảo mắt mấy vòng, đáy mắt lóe lên một tia tinh ranh.Cô thuận thế vòng tay qua cổ người đàn ông, đôi môi gần như chạm vào vành tai Bùi Phượng Chi, cả người dường như treo trên người anh."Em á, không phải cố ý đến tìm anh..."Nghe vậy, sắc mặt Bùi Phượng Chi tối sầm lại, cánh tay đột nhiên siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Ninh Uyển, nghiến răng hỏi:"Ồ, bảo bối, vậy nói cho anh biết, em con mẹ nó là đến tìm ai?"Tay anh vuốt ve eo Diệp Ninh Uyển, từng chút từng chút, không nặng không nhẹ, tuy không đến mức làm cô đau nhưng lại khiến cô có cảm giác mình đang bị khống chế, không thể trốn thoát.Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.Cách người đàn ông gọi "bảo bối" khiến Diệp Ninh Uyển cảm thấy quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức có chút mơ hồ.Chẳng lẽ là Bùi Phượng Chi?Nhưng lúc này, Diệp Ninh Uyển đang ở trong một vòng tay xa lạ và nóng bỏng, đầu óc rối bời như vô số sợi dây rối quấn chặt vào nhau, không sao gỡ ra được.Sao có thể là Bùi Phượng Chi được? Anh ấy là người nho nhã ôn hòa như vậy, sao có thể buông lời thô tục với mình chứ? Sao có thể dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi hung dữ nói chuyện với mình như vậy chứ?Ngay khi Diệp Ninh Uyển còn đang do dự, cằm cô đã bị một bàn tay nắm lấy, lớp chai dày trên đầu ngón tay ma sát với làn da mềm mại của cô, khiến làn da vốn đã trắng bệch lại càng thêm ửng hồng."Bảo bối, sao không nói nữa? Vừa rồi chẳng phải còn rất biết cách câu dẫn người khác sao? Giờ hết lửa rồi à?"Bùi Phượng Chi đã nằm liệt giường lâu như vậy, ngón tay anh không thể nào có lớp chai dày như vậy được.Khoảnh khắc này khiến chút nghi ngờ le lói trong lòng Diệp Ninh Uyển cũng tắt ngúm. Cô theo bản năng cảm thấy người này không phải Bùi Phượng Chi.Diệp Ninh Uyển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đối phương thật sự là Bùi Phượng Chi, để anh biết được cô nửa đêm lén lút ra ngoài, còn lên giường với người đàn ông xa lạ... Diệp Ninh Uyển không chút nghi ngờ cho rằng, dù Bùi Phượng Chi có ôn hòa dễ tính đến đâu cũng nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô.Nhưng không sao, dù sao cũng không phải là cô, cô sợ gì chứ.Đôi mắt mèo của Diệp Ninh Uyển khẽ nheo lại, vừa yêu kiều vừa tinh quái. Cô nhẹ nhàng l.i.ế.m lên yết hầu Phí Phượng Chi, cảm nhận được sự khô khốc khi yết hầu anh chuyển động.Cô khẽ cười một tiếng."Tôi nghe nói Lệ Mặc Xuyên, Lệ tiên sinh rất lợi hại, tôi là tên trộm hoa này, đương nhiên là đến để hái bông hoa là anh ấy rồi. Anh đẹp trai, anh có thể cho tôi biết phòng của Lệ tiên sinh ở đâu không?"Bất ngờ nghe thấy cái tên Lệ Mặc Xuyên từ miệng Diệp Ninh Uyển, lông mày Phí Phượng Chi nhíu chặt, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận.Diệp Ninh Uyển, em đúng là giỏi lắm!Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài ăn nem thì thôi đi, vậy mà đối tượng còn có tên có tuổi hẳn hoi, con hồ ly tinh nhỏ này thật sự không sợ anh g.i.ế.c c.h.ế.t tên gian phu kia sao?Đúng lúc Diệp Ninh Uyển còn đang chờ người đàn ông trên người mình cho một câu trả lời, thì Bùi Phượng Chi đã đột ngột ấn cô xuống giường, ghì chặt cô trong vòng tay mình, cười lạnh chất vấn."Dưới thân tôi mà còn nghĩ đến người đàn ông khác, bảo bối, em thật sự cho rằng tôi dễ tính đến mức không nỡ g.i.ế.c em sao?"
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Diệp Ninh Uyển đảo mắt mấy vòng, đáy mắt lóe lên một tia tinh ranh.Cô thuận thế vòng tay qua cổ người đàn ông, đôi môi gần như chạm vào vành tai Bùi Phượng Chi, cả người dường như treo trên người anh."Em á, không phải cố ý đến tìm anh..."Nghe vậy, sắc mặt Bùi Phượng Chi tối sầm lại, cánh tay đột nhiên siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Ninh Uyển, nghiến răng hỏi:"Ồ, bảo bối, vậy nói cho anh biết, em con mẹ nó là đến tìm ai?"Tay anh vuốt ve eo Diệp Ninh Uyển, từng chút từng chút, không nặng không nhẹ, tuy không đến mức làm cô đau nhưng lại khiến cô có cảm giác mình đang bị khống chế, không thể trốn thoát.Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.Cách người đàn ông gọi "bảo bối" khiến Diệp Ninh Uyển cảm thấy quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức có chút mơ hồ.Chẳng lẽ là Bùi Phượng Chi?Nhưng lúc này, Diệp Ninh Uyển đang ở trong một vòng tay xa lạ và nóng bỏng, đầu óc rối bời như vô số sợi dây rối quấn chặt vào nhau, không sao gỡ ra được.Sao có thể là Bùi Phượng Chi được? Anh ấy là người nho nhã ôn hòa như vậy, sao có thể buông lời thô tục với mình chứ? Sao có thể dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi hung dữ nói chuyện với mình như vậy chứ?Ngay khi Diệp Ninh Uyển còn đang do dự, cằm cô đã bị một bàn tay nắm lấy, lớp chai dày trên đầu ngón tay ma sát với làn da mềm mại của cô, khiến làn da vốn đã trắng bệch lại càng thêm ửng hồng."Bảo bối, sao không nói nữa? Vừa rồi chẳng phải còn rất biết cách câu dẫn người khác sao? Giờ hết lửa rồi à?"Bùi Phượng Chi đã nằm liệt giường lâu như vậy, ngón tay anh không thể nào có lớp chai dày như vậy được.Khoảnh khắc này khiến chút nghi ngờ le lói trong lòng Diệp Ninh Uyển cũng tắt ngúm. Cô theo bản năng cảm thấy người này không phải Bùi Phượng Chi.Diệp Ninh Uyển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu đối phương thật sự là Bùi Phượng Chi, để anh biết được cô nửa đêm lén lút ra ngoài, còn lên giường với người đàn ông xa lạ... Diệp Ninh Uyển không chút nghi ngờ cho rằng, dù Bùi Phượng Chi có ôn hòa dễ tính đến đâu cũng nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô.Nhưng không sao, dù sao cũng không phải là cô, cô sợ gì chứ.Đôi mắt mèo của Diệp Ninh Uyển khẽ nheo lại, vừa yêu kiều vừa tinh quái. Cô nhẹ nhàng l.i.ế.m lên yết hầu Phí Phượng Chi, cảm nhận được sự khô khốc khi yết hầu anh chuyển động.Cô khẽ cười một tiếng."Tôi nghe nói Lệ Mặc Xuyên, Lệ tiên sinh rất lợi hại, tôi là tên trộm hoa này, đương nhiên là đến để hái bông hoa là anh ấy rồi. Anh đẹp trai, anh có thể cho tôi biết phòng của Lệ tiên sinh ở đâu không?"Bất ngờ nghe thấy cái tên Lệ Mặc Xuyên từ miệng Diệp Ninh Uyển, lông mày Phí Phượng Chi nhíu chặt, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận.Diệp Ninh Uyển, em đúng là giỏi lắm!Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài ăn nem thì thôi đi, vậy mà đối tượng còn có tên có tuổi hẳn hoi, con hồ ly tinh nhỏ này thật sự không sợ anh g.i.ế.c c.h.ế.t tên gian phu kia sao?Đúng lúc Diệp Ninh Uyển còn đang chờ người đàn ông trên người mình cho một câu trả lời, thì Bùi Phượng Chi đã đột ngột ấn cô xuống giường, ghì chặt cô trong vòng tay mình, cười lạnh chất vấn."Dưới thân tôi mà còn nghĩ đến người đàn ông khác, bảo bối, em thật sự cho rằng tôi dễ tính đến mức không nỡ g.i.ế.c em sao?"