Khi Thẩm Nhược Kiều khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên chính là— hừ, sau gáy đau quá! “Nhược Kiều, Nhược Kiều, cô không sao chứ?” Một giọng nữ trẻ tuổi bên cạnh cô lo lắng hỏi. Một giọng nam trẻ tuổi khác tức giận nói: “Anh chỉ đẩy cô ta một cái, làm cô ta ngã một cú, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chắc chắn Thẩm Nhược Kiều đang cố tình giả vờ ngất.” “Dù cô ta có ngất thật, thì chuyện này cũng không thể trách anh Minh Đông. Ai bảo vừa nãy Nhược Kiều đột nhiên chạy ra, mắng em không biết xấu hổ quyến rũ anh, còn muốn đánh em… Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh Minh Đông quá ưu tú, quá giỏi, em không thể kiềm chế bản thân, em thực sự thích anh mà, hu hu hu…” “Tư Tư, không phải lỗi của em! Thẩm Nhược Kiều ngang ngược bướng bỉnh, hung dữ vô cùng, vốn dĩ anh không thích cô ta. Bây giờ, bác của anh đã trở thành chủ nhiệm uỷ ban G, anh không cần phải nhịn cô ta nữa! Việc hủy hôn với Thẩm Nhược Kiều là quyết định của anh, không liên quan đến em!” “Anh Minh Đông! Anh thật tốt!” Thẩm…

Chương 63

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ PhụTác giả: Hắc Miêu Bạch BạchTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi Thẩm Nhược Kiều khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên chính là— hừ, sau gáy đau quá! “Nhược Kiều, Nhược Kiều, cô không sao chứ?” Một giọng nữ trẻ tuổi bên cạnh cô lo lắng hỏi. Một giọng nam trẻ tuổi khác tức giận nói: “Anh chỉ đẩy cô ta một cái, làm cô ta ngã một cú, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chắc chắn Thẩm Nhược Kiều đang cố tình giả vờ ngất.” “Dù cô ta có ngất thật, thì chuyện này cũng không thể trách anh Minh Đông. Ai bảo vừa nãy Nhược Kiều đột nhiên chạy ra, mắng em không biết xấu hổ quyến rũ anh, còn muốn đánh em… Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh Minh Đông quá ưu tú, quá giỏi, em không thể kiềm chế bản thân, em thực sự thích anh mà, hu hu hu…” “Tư Tư, không phải lỗi của em! Thẩm Nhược Kiều ngang ngược bướng bỉnh, hung dữ vô cùng, vốn dĩ anh không thích cô ta. Bây giờ, bác của anh đã trở thành chủ nhiệm uỷ ban G, anh không cần phải nhịn cô ta nữa! Việc hủy hôn với Thẩm Nhược Kiều là quyết định của anh, không liên quan đến em!” “Anh Minh Đông! Anh thật tốt!” Thẩm… Một ông lão dẫn đầu đám đông giận dữ nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà các cậu dám cướp con của người khác! Thật là mất hết lương tâm!”Một bà lão phía sau cũng nói: “Hai chàng trai trẻ trông bảnh bao thế này, sao lại làm những việc không ra người vậy!”“Mau, mau đi tìm tiếp viên, bảo vệ tàu, có kẻ xấu đánh người cướp trẻ!”“Kẻ buôn người, không bằng loài cầm thú!”“Đồ tồi! Cẩn thận sau này sinh con không có hậu môn!”Thẩm Nhược Kiều mang theo một túi vải, bên trong có hai gói bánh đậu xanh, hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ, hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, bốn hộp trái cây đóng hộp, hai quả táo, đi đến toa số 7, vừa đến đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.Ở lối đi giữa toa số 7 và toa số 6, Hạ Dữ cao lớn đang ôm một cậu bé, gương mặt lạnh lùng khó chịu.Trong tay Cố Huy vẫn còn nắm chặt một người, cố gắng giải thích với các ông bà lão phía trước: “Chúng tôi thực sự không phải kẻ buôn người, người phụ nữ này mới là kẻ buôn người, chúng tôi đang giúp dân trừ hại…”“Này này, cái người mắng tôi sinh con không có hậu môn kia quá đáng rồi đấy!”Không biết ai đó ném một vỏ chuối trúng ngay mặt Cố Huy.Khuôn mặt của Cố Huy ngay lập tức đen như đáy nồi, tình huống này thật là khó xử.Ở cuối đám đông, Thẩm Nhược Kiều kiễng chân lên, quan sát toàn bộ cảnh náo nhiệt trước mắt.Bất chợt, khi cô lại kiễng chân, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Dữ đang nhìn sang.Hạ Dữ:...Thẩm Nhược Kiều:...Khụ khụ, bị chính chủ phát hiện đang hóng hớt thì phải làm sao đây?Chỉ cần cô không thấy ngại, thì sẽ không thấy ngại.Thẩm Nhược Kiều tự an ủi mình bằng mấy câu vô nghĩa.May mắn thay, tiếp viên tàu và bảo vệ đã nhận được thông báo từ hai đồng chí công an đường sắt đang cải trang thành hành khách bình thường để theo dõi một nhóm buôn người khác, nên đã kịp thời có mặt.Hành khách tụ tập xem náo nhiệt dần dần tản ra, Hạ Dữ và Cố Huy lấy ra giấy tờ chứng minh quân nhân xuất ngũ có dấu của đơn vị từ túi áo.Thực ra, họ chưa thực sự xuất ngũ mà chỉ mượn danh nghĩa này để thực hiện nhiệm vụ.Trước đó, vì phải ôm đứa trẻ và giữ người phụ nữ, nên họ không tiện lấy giấy tờ chứng minh, nhưng cũng vì biết rằng bảo vệ sẽ nhanh chóng đến.Cậu bé và người phụ nữ buôn người bị ngất đều được tiếp viên tàu và bảo vệ đưa đi.Những hành khách đã mắng Hạ Dữ và Cố Huy trước đó vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm, hóa ra các cậu thật sự không phải là bọn buôn người, mà là những đồng chí tốt bụng bắt kẻ buôn người.”“Tôi đã nói rồi mà, hai chàng trai trẻ này trông bảnh bao thế, không giống người xấu.”“Các cậu này, kết hôn chưa? Có muốn thím giới thiệu không. Thím có cô cháu gái...”Một bé gái khoảng mười tuổi hỏi: “Anh ơi, làm sao anh biết thím kia là kẻ buôn người vậy?”Hạ Dữ không có phản ứng với những lời xin lỗi, khen ngợi từ những người xung quanh, càng không để ý đến những bà cô nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mà chỉ lẳng lặng lùi ra xa một chút.Nhưng với câu hỏi của cô bé, anh lại trả lời rất nghiêm túc: “Người phụ nữ đó mặc quần áo có nhiều mảnh vá, điều kiện sống hẳn là khó khăn, nhưng quần áo của cậu bé lại không có vết vá nào, chất liệu cũng rất tốt. Hai người họ không có nét nào giống nhau, không giống mẹ con, nhưng bà ta lại nhận đó là con mình. Ngoài ra, bà ta nói tên đứa bé là ‘Cẩu Oa’, nhưng trên cổ áo của cậu bé lại thêu hai chữ ‘Phúc Bảo’.”

Một ông lão dẫn đầu đám đông giận dữ nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà các cậu dám cướp con của người khác! Thật là mất hết lương tâm!”

Một bà lão phía sau cũng nói: “Hai chàng trai trẻ trông bảnh bao thế này, sao lại làm những việc không ra người vậy!”

“Mau, mau đi tìm tiếp viên, bảo vệ tàu, có kẻ xấu đánh người cướp trẻ!”

“Kẻ buôn người, không bằng loài cầm thú!”

“Đồ tồi! Cẩn thận sau này sinh con không có hậu môn!”

Thẩm Nhược Kiều mang theo một túi vải, bên trong có hai gói bánh đậu xanh, hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ, hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, bốn hộp trái cây đóng hộp, hai quả táo, đi đến toa số 7, vừa đến đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Ở lối đi giữa toa số 7 và toa số 6, Hạ Dữ cao lớn đang ôm một cậu bé, gương mặt lạnh lùng khó chịu.

Trong tay Cố Huy vẫn còn nắm chặt một người, cố gắng giải thích với các ông bà lão phía trước: “Chúng tôi thực sự không phải kẻ buôn người, người phụ nữ này mới là kẻ buôn người, chúng tôi đang giúp dân trừ hại…”

“Này này, cái người mắng tôi sinh con không có hậu môn kia quá đáng rồi đấy!”

Không biết ai đó ném một vỏ chuối trúng ngay mặt Cố Huy.

Khuôn mặt của Cố Huy ngay lập tức đen như đáy nồi, tình huống này thật là khó xử.

Ở cuối đám đông, Thẩm Nhược Kiều kiễng chân lên, quan sát toàn bộ cảnh náo nhiệt trước mắt.

Bất chợt, khi cô lại kiễng chân, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Dữ đang nhìn sang.

Hạ Dữ:...

Thẩm Nhược Kiều:...

Khụ khụ, bị chính chủ phát hiện đang hóng hớt thì phải làm sao đây?

Chỉ cần cô không thấy ngại, thì sẽ không thấy ngại.

Thẩm Nhược Kiều tự an ủi mình bằng mấy câu vô nghĩa.

May mắn thay, tiếp viên tàu và bảo vệ đã nhận được thông báo từ hai đồng chí công an đường sắt đang cải trang thành hành khách bình thường để theo dõi một nhóm buôn người khác, nên đã kịp thời có mặt.

Hành khách tụ tập xem náo nhiệt dần dần tản ra, Hạ Dữ và Cố Huy lấy ra giấy tờ chứng minh quân nhân xuất ngũ có dấu của đơn vị từ túi áo.

Thực ra, họ chưa thực sự xuất ngũ mà chỉ mượn danh nghĩa này để thực hiện nhiệm vụ.

Trước đó, vì phải ôm đứa trẻ và giữ người phụ nữ, nên họ không tiện lấy giấy tờ chứng minh, nhưng cũng vì biết rằng bảo vệ sẽ nhanh chóng đến.

Cậu bé và người phụ nữ buôn người bị ngất đều được tiếp viên tàu và bảo vệ đưa đi.

Những hành khách đã mắng Hạ Dữ và Cố Huy trước đó vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm, hóa ra các cậu thật sự không phải là bọn buôn người, mà là những đồng chí tốt bụng bắt kẻ buôn người.”

“Tôi đã nói rồi mà, hai chàng trai trẻ này trông bảnh bao thế, không giống người xấu.”

“Các cậu này, kết hôn chưa? Có muốn thím giới thiệu không. Thím có cô cháu gái...”

Một bé gái khoảng mười tuổi hỏi: “Anh ơi, làm sao anh biết thím kia là kẻ buôn người vậy?”

Hạ Dữ không có phản ứng với những lời xin lỗi, khen ngợi từ những người xung quanh, càng không để ý đến những bà cô nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mà chỉ lẳng lặng lùi ra xa một chút.

Nhưng với câu hỏi của cô bé, anh lại trả lời rất nghiêm túc: “Người phụ nữ đó mặc quần áo có nhiều mảnh vá, điều kiện sống hẳn là khó khăn, nhưng quần áo của cậu bé lại không có vết vá nào, chất liệu cũng rất tốt. Hai người họ không có nét nào giống nhau, không giống mẹ con, nhưng bà ta lại nhận đó là con mình. Ngoài ra, bà ta nói tên đứa bé là ‘Cẩu Oa’, nhưng trên cổ áo của cậu bé lại thêu hai chữ ‘Phúc Bảo’.”

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ PhụTác giả: Hắc Miêu Bạch BạchTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi Thẩm Nhược Kiều khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên chính là— hừ, sau gáy đau quá! “Nhược Kiều, Nhược Kiều, cô không sao chứ?” Một giọng nữ trẻ tuổi bên cạnh cô lo lắng hỏi. Một giọng nam trẻ tuổi khác tức giận nói: “Anh chỉ đẩy cô ta một cái, làm cô ta ngã một cú, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chắc chắn Thẩm Nhược Kiều đang cố tình giả vờ ngất.” “Dù cô ta có ngất thật, thì chuyện này cũng không thể trách anh Minh Đông. Ai bảo vừa nãy Nhược Kiều đột nhiên chạy ra, mắng em không biết xấu hổ quyến rũ anh, còn muốn đánh em… Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh Minh Đông quá ưu tú, quá giỏi, em không thể kiềm chế bản thân, em thực sự thích anh mà, hu hu hu…” “Tư Tư, không phải lỗi của em! Thẩm Nhược Kiều ngang ngược bướng bỉnh, hung dữ vô cùng, vốn dĩ anh không thích cô ta. Bây giờ, bác của anh đã trở thành chủ nhiệm uỷ ban G, anh không cần phải nhịn cô ta nữa! Việc hủy hôn với Thẩm Nhược Kiều là quyết định của anh, không liên quan đến em!” “Anh Minh Đông! Anh thật tốt!” Thẩm… Một ông lão dẫn đầu đám đông giận dữ nói: “Các cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà các cậu dám cướp con của người khác! Thật là mất hết lương tâm!”Một bà lão phía sau cũng nói: “Hai chàng trai trẻ trông bảnh bao thế này, sao lại làm những việc không ra người vậy!”“Mau, mau đi tìm tiếp viên, bảo vệ tàu, có kẻ xấu đánh người cướp trẻ!”“Kẻ buôn người, không bằng loài cầm thú!”“Đồ tồi! Cẩn thận sau này sinh con không có hậu môn!”Thẩm Nhược Kiều mang theo một túi vải, bên trong có hai gói bánh đậu xanh, hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ, hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, bốn hộp trái cây đóng hộp, hai quả táo, đi đến toa số 7, vừa đến đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.Ở lối đi giữa toa số 7 và toa số 6, Hạ Dữ cao lớn đang ôm một cậu bé, gương mặt lạnh lùng khó chịu.Trong tay Cố Huy vẫn còn nắm chặt một người, cố gắng giải thích với các ông bà lão phía trước: “Chúng tôi thực sự không phải kẻ buôn người, người phụ nữ này mới là kẻ buôn người, chúng tôi đang giúp dân trừ hại…”“Này này, cái người mắng tôi sinh con không có hậu môn kia quá đáng rồi đấy!”Không biết ai đó ném một vỏ chuối trúng ngay mặt Cố Huy.Khuôn mặt của Cố Huy ngay lập tức đen như đáy nồi, tình huống này thật là khó xử.Ở cuối đám đông, Thẩm Nhược Kiều kiễng chân lên, quan sát toàn bộ cảnh náo nhiệt trước mắt.Bất chợt, khi cô lại kiễng chân, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Dữ đang nhìn sang.Hạ Dữ:...Thẩm Nhược Kiều:...Khụ khụ, bị chính chủ phát hiện đang hóng hớt thì phải làm sao đây?Chỉ cần cô không thấy ngại, thì sẽ không thấy ngại.Thẩm Nhược Kiều tự an ủi mình bằng mấy câu vô nghĩa.May mắn thay, tiếp viên tàu và bảo vệ đã nhận được thông báo từ hai đồng chí công an đường sắt đang cải trang thành hành khách bình thường để theo dõi một nhóm buôn người khác, nên đã kịp thời có mặt.Hành khách tụ tập xem náo nhiệt dần dần tản ra, Hạ Dữ và Cố Huy lấy ra giấy tờ chứng minh quân nhân xuất ngũ có dấu của đơn vị từ túi áo.Thực ra, họ chưa thực sự xuất ngũ mà chỉ mượn danh nghĩa này để thực hiện nhiệm vụ.Trước đó, vì phải ôm đứa trẻ và giữ người phụ nữ, nên họ không tiện lấy giấy tờ chứng minh, nhưng cũng vì biết rằng bảo vệ sẽ nhanh chóng đến.Cậu bé và người phụ nữ buôn người bị ngất đều được tiếp viên tàu và bảo vệ đưa đi.Những hành khách đã mắng Hạ Dữ và Cố Huy trước đó vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm, hóa ra các cậu thật sự không phải là bọn buôn người, mà là những đồng chí tốt bụng bắt kẻ buôn người.”“Tôi đã nói rồi mà, hai chàng trai trẻ này trông bảnh bao thế, không giống người xấu.”“Các cậu này, kết hôn chưa? Có muốn thím giới thiệu không. Thím có cô cháu gái...”Một bé gái khoảng mười tuổi hỏi: “Anh ơi, làm sao anh biết thím kia là kẻ buôn người vậy?”Hạ Dữ không có phản ứng với những lời xin lỗi, khen ngợi từ những người xung quanh, càng không để ý đến những bà cô nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mà chỉ lẳng lặng lùi ra xa một chút.Nhưng với câu hỏi của cô bé, anh lại trả lời rất nghiêm túc: “Người phụ nữ đó mặc quần áo có nhiều mảnh vá, điều kiện sống hẳn là khó khăn, nhưng quần áo của cậu bé lại không có vết vá nào, chất liệu cũng rất tốt. Hai người họ không có nét nào giống nhau, không giống mẹ con, nhưng bà ta lại nhận đó là con mình. Ngoài ra, bà ta nói tên đứa bé là ‘Cẩu Oa’, nhưng trên cổ áo của cậu bé lại thêu hai chữ ‘Phúc Bảo’.”

Chương 63