Tác giả:

Hứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong…

Chương 132

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Chú Đổng cho Hứa Khả Nhân một ánh mắt con hiểu mà, cũng không nói mấy câu sau, Hứa Khả Nhân liền lập tức hiểu ngay!“Cha, cha quả là có mắt nhìn xa trông rộng, chuyện hôm nay thật sự không thể cứ như vậy mà kết thúc!”Nói xong, Hứa Khả Nhân vội vàng chạy vào phòng, tìm một cuốn vở và một cây bút, cô ngồi một lúc viết gì đó, viết xong còn kiểm tra kỹ lại, sau khi thấy không có gì cần thay đổi, lúc này mới mang đến nhà chính.“Anh xem này, em viết thế này có được không?” Hứa Khả Nhân đưa cuốn sổ cho Trương Viễn, anh xem kỹ một hồi, không chút do dự nhìn Hứa Khả Nhân một cái rồi khen ngợi cô.Anh cầm một cuốn sổ và một cây bút đến trước mặt Tiểu Dương, “Tôi có thể để cho cô đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, để sau này cô không thể tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi, cô hãy ký vào cái này đi!”Trương Viễn đã chỉ nội dung được viết bởi Hứa Khả Nhân cho Tiểu Dương để cô ta có thể đọc nó cẩn thận hơn một chút.Sau khi đọc xong, Tiểu Dương im lặng, bên trong viết cô ta đã kể việc chủ của mình và Đại Lưu âm mưu tráo đổi con cái, sắp xếp cô đến để đối phó giải quyết Trương Viễn, đều viết rõ ràng rành mạch ra hết.Đây rõ ràng là một bản thú nhận tội hoàn chỉnh, nếu cô ta thực sự ký tên và ấn dấu tay của mình vào tờ giấy này, vậy sẽ không còn đường lui nữa!“Như thế nào, không muốn ký cũng không sao. Bây giờ trời tối như vậy ném cô vào trong núi thì sao. Chính là không biết cô có thể giống như tôi hay không thôi, có thể thoát ra từ trong núi sâu mà nguyên vẹn như vậy mà đi ra ngoài.”Bị ánh mắt u ám của Trương Viễn nhìn chằm chằm, lời anh nói ra như băng giá lạnh, phá tan tia hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng!Vì đã không còn đường trốn thoát, còn không bằng trực tiếp ký tên thú tội, có thể tạm sống sót thì như thế nào đều được!“Tôi ký!”Tiểu Dương nghiến răng nói ra hai chữ này, Trương Viễn trực tiếp cởi trói cho cô ta, ở dưới đôi mắt của anh, anh cũng không sợ cô ta sẽ chạy thoát.Tiểu Dương lấy cuốn sổ và cây bút từ trong tay Trương Viễn, rồi gian nan ký tên của cô ta vào đó, không biết Hứa Khả Nhân lấy hộp lăn vân tay ở đâu, kêu cô ta in dấu vân tay.Làm xong tất cả những điều này, Tiểu Dương lại ngồi phịch xuống đất, bây giờ cô ta giống như một con châu chấu trong tay Trương Viễn, nhảy lên cũng không được!Trương Viễn thổi vào chỗ dấu vân tay, sau đó đóng sách lại và giao cho Hứa Khả Nhân, đây là chứng cứ quan trọng nhất không thể để mất, Hứa Khả Nhân rất giỏi trong việc giấu đồ, anh biết điều đó, anh cũng mơ hồ cảm thấy rằng Hứa Khả Nhân có thể có tay áo càn khôn giống như thứ được viết trong một cuốn sách.NguyệtTrương Viễn không ngạc nhiên về điều này, dù sao thì yêu quái có bản lĩnh đó không phải đều là chuyện bình thường sao.Nếu Hứa Khả Nhân biết Trương Viễn vẫn luôn coi cô như yêu quái, cũng không biết cô cảm thấy như thế nào.Vì bản nhận tội đã được Tiểu Dương ký, có bắt giam Tiểu Dương ở đây cũng vô ích, vì vậy Trương Viễn đã để cô ta rời đi.Thấy trời cũng còn sớm, mấy người trở lại phòng ngủ thêm một lúc, ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, cả ba người đã dậy, vội vàng ăn một bữa sáng đơn giản, ba người ngồi trên xe bò đi lên huyện.Cũng may khi bọn họ lên đến huyện, xe của Hứa Bưu cũng vừa chất hàng lên, thấy người đến rồi vẻ mặt liền tươi cười chào hỏi.“Chú Đổng, Hứa Khả Nhân, Tiểu Viễn mọi người tời rồi sao, các người đã ăn sáng chưa?”“Đúng vậy, may mắn, chúng tôi không đến muộn, chúng tôi đã ăn ở nhà rồi!” Trương Viễn đưa cho Hứa Bưu một túi giấy thấm dầu, biết Hứa Bưu nhất định không có thời gian ăn sáng, đây là buổi sáng Hứa Khả Nhân làm bánh trứng, đặc biệt dành cho Hứa Bưu.Hứa Bưu vươn tay cầm lấy túi giấy thấm dầu mở ra, món trứng ốp la vàng hai mặt được bọc bởi những miếng khoai tây cay. Tuy rằng không bằng hương vị lúc mới ra lò nhưng ăn cũng rất ngon, mùi hương cũng rất nồng đậm.

Chú Đổng cho Hứa Khả Nhân một ánh mắt con hiểu mà, cũng không nói mấy câu sau, Hứa Khả Nhân liền lập tức hiểu ngay!

“Cha, cha quả là có mắt nhìn xa trông rộng, chuyện hôm nay thật sự không thể cứ như vậy mà kết thúc!”

Nói xong, Hứa Khả Nhân vội vàng chạy vào phòng, tìm một cuốn vở và một cây bút, cô ngồi một lúc viết gì đó, viết xong còn kiểm tra kỹ lại, sau khi thấy không có gì cần thay đổi, lúc này mới mang đến nhà chính.

“Anh xem này, em viết thế này có được không?” Hứa Khả Nhân đưa cuốn sổ cho Trương Viễn, anh xem kỹ một hồi, không chút do dự nhìn Hứa Khả Nhân một cái rồi khen ngợi cô.

Anh cầm một cuốn sổ và một cây bút đến trước mặt Tiểu Dương, “Tôi có thể để cho cô đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, để sau này cô không thể tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi, cô hãy ký vào cái này đi!”

Trương Viễn đã chỉ nội dung được viết bởi Hứa Khả Nhân cho Tiểu Dương để cô ta có thể đọc nó cẩn thận hơn một chút.

Sau khi đọc xong, Tiểu Dương im lặng, bên trong viết cô ta đã kể việc chủ của mình và Đại Lưu âm mưu tráo đổi con cái, sắp xếp cô đến để đối phó giải quyết Trương Viễn, đều viết rõ ràng rành mạch ra hết.

Đây rõ ràng là một bản thú nhận tội hoàn chỉnh, nếu cô ta thực sự ký tên và ấn dấu tay của mình vào tờ giấy này, vậy sẽ không còn đường lui nữa!

“Như thế nào, không muốn ký cũng không sao. Bây giờ trời tối như vậy ném cô vào trong núi thì sao. Chính là không biết cô có thể giống như tôi hay không thôi, có thể thoát ra từ trong núi sâu mà nguyên vẹn như vậy mà đi ra ngoài.”

Bị ánh mắt u ám của Trương Viễn nhìn chằm chằm, lời anh nói ra như băng giá lạnh, phá tan tia hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng!

Vì đã không còn đường trốn thoát, còn không bằng trực tiếp ký tên thú tội, có thể tạm sống sót thì như thế nào đều được!

“Tôi ký!”

Tiểu Dương nghiến răng nói ra hai chữ này, Trương Viễn trực tiếp cởi trói cho cô ta, ở dưới đôi mắt của anh, anh cũng không sợ cô ta sẽ chạy thoát.

Tiểu Dương lấy cuốn sổ và cây bút từ trong tay Trương Viễn, rồi gian nan ký tên của cô ta vào đó, không biết Hứa Khả Nhân lấy hộp lăn vân tay ở đâu, kêu cô ta in dấu vân tay.

Làm xong tất cả những điều này, Tiểu Dương lại ngồi phịch xuống đất, bây giờ cô ta giống như một con châu chấu trong tay Trương Viễn, nhảy lên cũng không được!

Trương Viễn thổi vào chỗ dấu vân tay, sau đó đóng sách lại và giao cho Hứa Khả Nhân, đây là chứng cứ quan trọng nhất không thể để mất, Hứa Khả Nhân rất giỏi trong việc giấu đồ, anh biết điều đó, anh cũng mơ hồ cảm thấy rằng Hứa Khả Nhân có thể có tay áo càn khôn giống như thứ được viết trong một cuốn sách.

Nguyệt

Trương Viễn không ngạc nhiên về điều này, dù sao thì yêu quái có bản lĩnh đó không phải đều là chuyện bình thường sao.

Nếu Hứa Khả Nhân biết Trương Viễn vẫn luôn coi cô như yêu quái, cũng không biết cô cảm thấy như thế nào.

Vì bản nhận tội đã được Tiểu Dương ký, có bắt giam Tiểu Dương ở đây cũng vô ích, vì vậy Trương Viễn đã để cô ta rời đi.

Thấy trời cũng còn sớm, mấy người trở lại phòng ngủ thêm một lúc, ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, cả ba người đã dậy, vội vàng ăn một bữa sáng đơn giản, ba người ngồi trên xe bò đi lên huyện.

Cũng may khi bọn họ lên đến huyện, xe của Hứa Bưu cũng vừa chất hàng lên, thấy người đến rồi vẻ mặt liền tươi cười chào hỏi.

“Chú Đổng, Hứa Khả Nhân, Tiểu Viễn mọi người tời rồi sao, các người đã ăn sáng chưa?”

“Đúng vậy, may mắn, chúng tôi không đến muộn, chúng tôi đã ăn ở nhà rồi!” Trương Viễn đưa cho Hứa Bưu một túi giấy thấm dầu, biết Hứa Bưu nhất định không có thời gian ăn sáng, đây là buổi sáng Hứa Khả Nhân làm bánh trứng, đặc biệt dành cho Hứa Bưu.

Hứa Bưu vươn tay cầm lấy túi giấy thấm dầu mở ra, món trứng ốp la vàng hai mặt được bọc bởi những miếng khoai tây cay. Tuy rằng không bằng hương vị lúc mới ra lò nhưng ăn cũng rất ngon, mùi hương cũng rất nồng đậm.

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Chú Đổng cho Hứa Khả Nhân một ánh mắt con hiểu mà, cũng không nói mấy câu sau, Hứa Khả Nhân liền lập tức hiểu ngay!“Cha, cha quả là có mắt nhìn xa trông rộng, chuyện hôm nay thật sự không thể cứ như vậy mà kết thúc!”Nói xong, Hứa Khả Nhân vội vàng chạy vào phòng, tìm một cuốn vở và một cây bút, cô ngồi một lúc viết gì đó, viết xong còn kiểm tra kỹ lại, sau khi thấy không có gì cần thay đổi, lúc này mới mang đến nhà chính.“Anh xem này, em viết thế này có được không?” Hứa Khả Nhân đưa cuốn sổ cho Trương Viễn, anh xem kỹ một hồi, không chút do dự nhìn Hứa Khả Nhân một cái rồi khen ngợi cô.Anh cầm một cuốn sổ và một cây bút đến trước mặt Tiểu Dương, “Tôi có thể để cho cô đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, để sau này cô không thể tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi, cô hãy ký vào cái này đi!”Trương Viễn đã chỉ nội dung được viết bởi Hứa Khả Nhân cho Tiểu Dương để cô ta có thể đọc nó cẩn thận hơn một chút.Sau khi đọc xong, Tiểu Dương im lặng, bên trong viết cô ta đã kể việc chủ của mình và Đại Lưu âm mưu tráo đổi con cái, sắp xếp cô đến để đối phó giải quyết Trương Viễn, đều viết rõ ràng rành mạch ra hết.Đây rõ ràng là một bản thú nhận tội hoàn chỉnh, nếu cô ta thực sự ký tên và ấn dấu tay của mình vào tờ giấy này, vậy sẽ không còn đường lui nữa!“Như thế nào, không muốn ký cũng không sao. Bây giờ trời tối như vậy ném cô vào trong núi thì sao. Chính là không biết cô có thể giống như tôi hay không thôi, có thể thoát ra từ trong núi sâu mà nguyên vẹn như vậy mà đi ra ngoài.”Bị ánh mắt u ám của Trương Viễn nhìn chằm chằm, lời anh nói ra như băng giá lạnh, phá tan tia hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng!Vì đã không còn đường trốn thoát, còn không bằng trực tiếp ký tên thú tội, có thể tạm sống sót thì như thế nào đều được!“Tôi ký!”Tiểu Dương nghiến răng nói ra hai chữ này, Trương Viễn trực tiếp cởi trói cho cô ta, ở dưới đôi mắt của anh, anh cũng không sợ cô ta sẽ chạy thoát.Tiểu Dương lấy cuốn sổ và cây bút từ trong tay Trương Viễn, rồi gian nan ký tên của cô ta vào đó, không biết Hứa Khả Nhân lấy hộp lăn vân tay ở đâu, kêu cô ta in dấu vân tay.Làm xong tất cả những điều này, Tiểu Dương lại ngồi phịch xuống đất, bây giờ cô ta giống như một con châu chấu trong tay Trương Viễn, nhảy lên cũng không được!Trương Viễn thổi vào chỗ dấu vân tay, sau đó đóng sách lại và giao cho Hứa Khả Nhân, đây là chứng cứ quan trọng nhất không thể để mất, Hứa Khả Nhân rất giỏi trong việc giấu đồ, anh biết điều đó, anh cũng mơ hồ cảm thấy rằng Hứa Khả Nhân có thể có tay áo càn khôn giống như thứ được viết trong một cuốn sách.NguyệtTrương Viễn không ngạc nhiên về điều này, dù sao thì yêu quái có bản lĩnh đó không phải đều là chuyện bình thường sao.Nếu Hứa Khả Nhân biết Trương Viễn vẫn luôn coi cô như yêu quái, cũng không biết cô cảm thấy như thế nào.Vì bản nhận tội đã được Tiểu Dương ký, có bắt giam Tiểu Dương ở đây cũng vô ích, vì vậy Trương Viễn đã để cô ta rời đi.Thấy trời cũng còn sớm, mấy người trở lại phòng ngủ thêm một lúc, ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, cả ba người đã dậy, vội vàng ăn một bữa sáng đơn giản, ba người ngồi trên xe bò đi lên huyện.Cũng may khi bọn họ lên đến huyện, xe của Hứa Bưu cũng vừa chất hàng lên, thấy người đến rồi vẻ mặt liền tươi cười chào hỏi.“Chú Đổng, Hứa Khả Nhân, Tiểu Viễn mọi người tời rồi sao, các người đã ăn sáng chưa?”“Đúng vậy, may mắn, chúng tôi không đến muộn, chúng tôi đã ăn ở nhà rồi!” Trương Viễn đưa cho Hứa Bưu một túi giấy thấm dầu, biết Hứa Bưu nhất định không có thời gian ăn sáng, đây là buổi sáng Hứa Khả Nhân làm bánh trứng, đặc biệt dành cho Hứa Bưu.Hứa Bưu vươn tay cầm lấy túi giấy thấm dầu mở ra, món trứng ốp la vàng hai mặt được bọc bởi những miếng khoai tây cay. Tuy rằng không bằng hương vị lúc mới ra lò nhưng ăn cũng rất ngon, mùi hương cũng rất nồng đậm.

Chương 132