Tác giả:

Hứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong…

Chương 150

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Dương Quế Hoa đang nắm tay Trương Ái Quốc, nhìn anh ta với vẻ mặt đau lòng. Hứa Khả Nhân chỉ lặng lẽ đứng sang một bên bồi bà ấy, cô biết rằng tốt nhất là cô nên lặng lẽ đứng bên cạnh bà ấy mà không nói gì.Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho mọi người bừng tỉnh, Hứa Khả Nhân nhìn ra ngoài cửa xem tình hình, liền thấy Trương Viễn bưng theo hộp thuốc, bước chân chạy nhanh đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của Trương Viễn tràn đầy lo lắng.Khi nhìn thấy Hứa Khả Nhân đứng trong sân, lúc này trút bỏ được nỗi lo lắng mang theo từ nãy tới giờ, hầu hết nét lo lắng trên gương mặt của anh đã biến mất! Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trương Ái Quốc đang chật vật nằm trên mặt đất, lông mày của anh lại cau lại.“Sao lại thế này?” Thanh âm trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc gì, nhưng Hứa Khả Nhân đã sống cùng Trương Viễn lâu như vậy, lập tức có thể nghe ra được lửa giận bị đè nén trong giọng nói của anh.NguyệtHứa Khả Nhân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.Trương Viễn mím môi, đi đến trước mặt Trương Ái Quốc, ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận kiểm tra trên đùi và cơ thể anh ta, sau đó mở hộp thuốc giúp Trương Ái Quốc khử trùng và băng bó lại.May mắn thay, vết thương của Trương Ái Quốcnhìn qua có chút đáng sợ, nhưng nó không đặc biệt sâu, mắt cũng không chớp, đ.â.m hai kim châm lên đầu Trương Ái Quốc, kim châm làm cho đau đớn, nguyên bản còn đang hôn mê nguòi từ từ chuyển tỉnh.“A, đau quá!” Trương Ái Quốc vừa mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, trên trán đau đến mức chảy nước mắt! Anh ta theo bản năng đưa tay lên chạm vào nó, đã bị một tiếng quát lạnh lùng chặn lại động tác đó!“Đừng nhúc nhích, nếu không muốn chết!” Đôi tay của Trương Viễn khéo léo xử lý miệng vết thương của Trương Ái Quốc, sau khi nói miệng vết thương cần chú ý những gì cho Dương Quế Hoa, bây giờ anh mới có thời gian để hỏi Dương Quế Hoa chuyện gì đã xảy ra ở đây!“Dì cả, các người đã đắc tội với ai vậy? Không chỉ làm Trương Ái Quốc bị thương mà còn biến cả nhà thành một đống hỗn độn như vậy!” Trương Viễn một bên đỡ Trương Ái Quốc đứng dậy từ dưới đất và đưa anh ta trở lại giường để nghỉ ngơi, vừa dò hỏi tình huống.Dương Quế Hoa thậm chí không dám thở mạnh hơn trong suốt quá trình, vì sợ phát ra tiếng động sẽ làm phiền Trương Viễn điều trị cho Trương Ái Quốc, bà ấy mới dám mở miệng thở dốc khi Trương Viễn băng bó xong. Phía trước lúc Trương Viễn đang kiểm tra cho Trương Ái Quốc, bà ấy cũng không dám cử động, sợ rằng nếu phát ra tiếng động, con trai mình sẽ xảy ra chuyện.Bây giờ biết con trai mình không sao, lúc này bà ấy mới có thời gian trả lời câu hỏi của Trương Viễn.Đúng lúc này, chú cả Trương Quốc Hưng và chú Đổng từ bên ngoài vội vã chạy vào, phía sau có hai bóng người nhỏ bé, đang ở thở hổn hển!“Quế Hoa, em thế nào, có bị thương ở đâu hay không, Ái Quốc đâu rồi?”Điều đầu tiên Trương Quốc Hưng nhìn thấy khi bước vào nhà chính là cả sân đầy hỗn độn, khi nhìn thấy Dương Quế Hoa ông ấy nhịn không được mà nói ra một loạt câu hỏi!Hôm nay vốn dĩ ông đang kiểm tra lúa mì trên ruộng đã phát triển thế nào, đồng thời tính toán xem còn bao lâu nữa sẽ thu hoạch, ai ngờ đúng lúc đó, có một đứa trẻ chạy đến kéo vạt áo của ông ra hướng bờ ruộng.Trương Quốc Hưng cũng không để trong lòng, cho rằng đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm, trong lòng còn nghĩ đứa nhỏ này rất gan dạ, thậm chí còn dám kéo quần áo của ông.Thấy đứa nhỏ trẻ này trạc tuổi cháu gái mình, liền không nhịn được yêu thích hơn một chút!

Dương Quế Hoa đang nắm tay Trương Ái Quốc, nhìn anh ta với vẻ mặt đau lòng. Hứa Khả Nhân chỉ lặng lẽ đứng sang một bên bồi bà ấy, cô biết rằng tốt nhất là cô nên lặng lẽ đứng bên cạnh bà ấy mà không nói gì.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho mọi người bừng tỉnh, Hứa Khả Nhân nhìn ra ngoài cửa xem tình hình, liền thấy Trương Viễn bưng theo hộp thuốc, bước chân chạy nhanh đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của Trương Viễn tràn đầy lo lắng.

Khi nhìn thấy Hứa Khả Nhân đứng trong sân, lúc này trút bỏ được nỗi lo lắng mang theo từ nãy tới giờ, hầu hết nét lo lắng trên gương mặt của anh đã biến mất! Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trương Ái Quốc đang chật vật nằm trên mặt đất, lông mày của anh lại cau lại.

“Sao lại thế này?” Thanh âm trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc gì, nhưng Hứa Khả Nhân đã sống cùng Trương Viễn lâu như vậy, lập tức có thể nghe ra được lửa giận bị đè nén trong giọng nói của anh.

Nguyệt

Hứa Khả Nhân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Trương Viễn mím môi, đi đến trước mặt Trương Ái Quốc, ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận kiểm tra trên đùi và cơ thể anh ta, sau đó mở hộp thuốc giúp Trương Ái Quốc khử trùng và băng bó lại.

May mắn thay, vết thương của Trương Ái Quốc

nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng nó không đặc biệt sâu, mắt cũng không chớp, đ.â.m hai kim châm lên đầu Trương Ái Quốc, kim châm làm cho đau đớn, nguyên bản còn đang hôn mê nguòi từ từ chuyển tỉnh.

“A, đau quá!” Trương Ái Quốc vừa mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, trên trán đau đến mức chảy nước mắt! Anh ta theo bản năng đưa tay lên chạm vào nó, đã bị một tiếng quát lạnh lùng chặn lại động tác đó!

“Đừng nhúc nhích, nếu không muốn chết!” Đôi tay của Trương Viễn khéo léo xử lý miệng vết thương của Trương Ái Quốc, sau khi nói miệng vết thương cần chú ý những gì cho Dương Quế Hoa, bây giờ anh mới có thời gian để hỏi Dương Quế Hoa chuyện gì đã xảy ra ở đây!

“Dì cả, các người đã đắc tội với ai vậy? Không chỉ làm Trương Ái Quốc bị thương mà còn biến cả nhà thành một đống hỗn độn như vậy!” Trương Viễn một bên đỡ Trương Ái Quốc đứng dậy từ dưới đất và đưa anh ta trở lại giường để nghỉ ngơi, vừa dò hỏi tình huống.

Dương Quế Hoa thậm chí không dám thở mạnh hơn trong suốt quá trình, vì sợ phát ra tiếng động sẽ làm phiền Trương Viễn điều trị cho Trương Ái Quốc, bà ấy mới dám mở miệng thở dốc khi Trương Viễn băng bó xong. Phía trước lúc Trương Viễn đang kiểm tra cho Trương Ái Quốc, bà ấy cũng không dám cử động, sợ rằng nếu phát ra tiếng động, con trai mình sẽ xảy ra chuyện.

Bây giờ biết con trai mình không sao, lúc này bà ấy mới có thời gian trả lời câu hỏi của Trương Viễn.

Đúng lúc này, chú cả Trương Quốc Hưng và chú Đổng từ bên ngoài vội vã chạy vào, phía sau có hai bóng người nhỏ bé, đang ở thở hổn hển!

“Quế Hoa, em thế nào, có bị thương ở đâu hay không, Ái Quốc đâu rồi?”

Điều đầu tiên Trương Quốc Hưng nhìn thấy khi bước vào nhà chính là cả sân đầy hỗn độn, khi nhìn thấy Dương Quế Hoa ông ấy nhịn không được mà nói ra một loạt câu hỏi!

Hôm nay vốn dĩ ông đang kiểm tra lúa mì trên ruộng đã phát triển thế nào, đồng thời tính toán xem còn bao lâu nữa sẽ thu hoạch, ai ngờ đúng lúc đó, có một đứa trẻ chạy đến kéo vạt áo của ông ra hướng bờ ruộng.

Trương Quốc Hưng cũng không để trong lòng, cho rằng đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm, trong lòng còn nghĩ đứa nhỏ này rất gan dạ, thậm chí còn dám kéo quần áo của ông.

Thấy đứa nhỏ trẻ này trạc tuổi cháu gái mình, liền không nhịn được yêu thích hơn một chút!

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Dương Quế Hoa đang nắm tay Trương Ái Quốc, nhìn anh ta với vẻ mặt đau lòng. Hứa Khả Nhân chỉ lặng lẽ đứng sang một bên bồi bà ấy, cô biết rằng tốt nhất là cô nên lặng lẽ đứng bên cạnh bà ấy mà không nói gì.Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho mọi người bừng tỉnh, Hứa Khả Nhân nhìn ra ngoài cửa xem tình hình, liền thấy Trương Viễn bưng theo hộp thuốc, bước chân chạy nhanh đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của Trương Viễn tràn đầy lo lắng.Khi nhìn thấy Hứa Khả Nhân đứng trong sân, lúc này trút bỏ được nỗi lo lắng mang theo từ nãy tới giờ, hầu hết nét lo lắng trên gương mặt của anh đã biến mất! Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Trương Ái Quốc đang chật vật nằm trên mặt đất, lông mày của anh lại cau lại.“Sao lại thế này?” Thanh âm trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc gì, nhưng Hứa Khả Nhân đã sống cùng Trương Viễn lâu như vậy, lập tức có thể nghe ra được lửa giận bị đè nén trong giọng nói của anh.NguyệtHứa Khả Nhân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.Trương Viễn mím môi, đi đến trước mặt Trương Ái Quốc, ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận kiểm tra trên đùi và cơ thể anh ta, sau đó mở hộp thuốc giúp Trương Ái Quốc khử trùng và băng bó lại.May mắn thay, vết thương của Trương Ái Quốcnhìn qua có chút đáng sợ, nhưng nó không đặc biệt sâu, mắt cũng không chớp, đ.â.m hai kim châm lên đầu Trương Ái Quốc, kim châm làm cho đau đớn, nguyên bản còn đang hôn mê nguòi từ từ chuyển tỉnh.“A, đau quá!” Trương Ái Quốc vừa mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, trên trán đau đến mức chảy nước mắt! Anh ta theo bản năng đưa tay lên chạm vào nó, đã bị một tiếng quát lạnh lùng chặn lại động tác đó!“Đừng nhúc nhích, nếu không muốn chết!” Đôi tay của Trương Viễn khéo léo xử lý miệng vết thương của Trương Ái Quốc, sau khi nói miệng vết thương cần chú ý những gì cho Dương Quế Hoa, bây giờ anh mới có thời gian để hỏi Dương Quế Hoa chuyện gì đã xảy ra ở đây!“Dì cả, các người đã đắc tội với ai vậy? Không chỉ làm Trương Ái Quốc bị thương mà còn biến cả nhà thành một đống hỗn độn như vậy!” Trương Viễn một bên đỡ Trương Ái Quốc đứng dậy từ dưới đất và đưa anh ta trở lại giường để nghỉ ngơi, vừa dò hỏi tình huống.Dương Quế Hoa thậm chí không dám thở mạnh hơn trong suốt quá trình, vì sợ phát ra tiếng động sẽ làm phiền Trương Viễn điều trị cho Trương Ái Quốc, bà ấy mới dám mở miệng thở dốc khi Trương Viễn băng bó xong. Phía trước lúc Trương Viễn đang kiểm tra cho Trương Ái Quốc, bà ấy cũng không dám cử động, sợ rằng nếu phát ra tiếng động, con trai mình sẽ xảy ra chuyện.Bây giờ biết con trai mình không sao, lúc này bà ấy mới có thời gian trả lời câu hỏi của Trương Viễn.Đúng lúc này, chú cả Trương Quốc Hưng và chú Đổng từ bên ngoài vội vã chạy vào, phía sau có hai bóng người nhỏ bé, đang ở thở hổn hển!“Quế Hoa, em thế nào, có bị thương ở đâu hay không, Ái Quốc đâu rồi?”Điều đầu tiên Trương Quốc Hưng nhìn thấy khi bước vào nhà chính là cả sân đầy hỗn độn, khi nhìn thấy Dương Quế Hoa ông ấy nhịn không được mà nói ra một loạt câu hỏi!Hôm nay vốn dĩ ông đang kiểm tra lúa mì trên ruộng đã phát triển thế nào, đồng thời tính toán xem còn bao lâu nữa sẽ thu hoạch, ai ngờ đúng lúc đó, có một đứa trẻ chạy đến kéo vạt áo của ông ra hướng bờ ruộng.Trương Quốc Hưng cũng không để trong lòng, cho rằng đứa nhỏ nhà ai nghịch ngợm, trong lòng còn nghĩ đứa nhỏ này rất gan dạ, thậm chí còn dám kéo quần áo của ông.Thấy đứa nhỏ trẻ này trạc tuổi cháu gái mình, liền không nhịn được yêu thích hơn một chút!

Chương 150