Hứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong…
Chương 168
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Người xưa có nói một câu rất đúng, sẽ không đau khi thương con trai, sẽ đau khi thương con dâu. Khi chúng ta dần dần già đi theo năm tháng, người nuôi chúng ta chính là con trai và con dâu. Con trai là một người đàn ôn, đối với việc lặt vặt trong nhà đều tùy ý vợ mình quyết định, chẳng hạn như hôm nay ăn gì, mặc cái gì.Nếu trước đây con dâu đã chịu thiệt thòi từ mẹ chồng, thì đây là thời điểm tốt nhất để cô ấy có thể trả thù!Nhưng những bà mẹ chồng thông minh thì khác, bà sẽ thương con trai như con gái, mà con dâu dưới sự dạy dỗ tinh tế của mẹ chồng, cũng sẽ chia sẻ tình mẹ con với mẹ chồng.Nhưng mà, những bà mẹ chồng và con dâu cực phẩm kia có dùng loại cách này cũng vô ích, gặp phải tình huống như vậy chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo!Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Hứa Khả Nhân, từ trước đến nay cô chưa ăn chung bữa cơm nào dưới một mái nhà với bà mẹ chồng khốn nạn kia cả, thậm chí từ khi biết Đại Lưu kia không phải mẹ ruột của Trương Viễn, cô càng không thèm để bà ta ở trong lòng mình.Theo như cô nghĩ, chỉ cần cả đời này cô không ly hôn với Trương Viễn, có lẽ cô sẽ không bao giờ chứng kiện được cảnh mẹ chồng không thích con dâu, hay là mẹ chồng coi con dâu như con gái, giống như ở kiếp trước trên TV hay nói!Nhưng cô không nghĩ tới, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể hiểu được cảm xúc của những người trên TV đó! Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.Một bên nói chuyện một bên đi đường, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa nhà của bà lão.Ở đây những dãy nhà nằm đan xen vào nhau, bên trong còn có rất nhiều con ngõ nhỏ khác nữa, nếu là người không thông thuộc địa hình đến nơi này, nhất định sẽ bị lạc đường.Nhưng nhà của bà lão này rất dễ nhận ra, vì bên trái cổng nhà bà ta có một cây bàng lớn, hai người mới ôm hết nó.Ngôi nhà của bà lão trông rất giống nơi họ đang ở, đều thuộc loại hình tứ hợp viện ở Kinh Thành.“Đồng chí đổ gạo vào đây đi, cảm ơn cô, cô đã vất vả rồi!” Bà lão chỉ tay vào cửa, từ cái rổ lấy ra một bao đựng đồ, mở miệng bao ra, ra hiệu cho Hứa Khả Nhân có thể đổ vào trong đó.NguyệtHứa Khả Nhân thấy vậy cũng không nói gì nhiều, rất hợp tác đổ hết gạo trong túi nhỏ vào bao tải.Bốn mươi lăm ký gạo đổ ra hơn nửa bao, Hứa Khả Nhân nhìn mái tóc bạc phơ của bà lão có chút không đành lòng, vì thế khi bà ta mở cửa muốn kéo bao tải vào nhà, Hứa Khả Nhân liền giúp đỡ một tay, di chuyển bao tải đặt ở phía sau cửa, như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, chờ người đàn ông của nhà bà ta trở về lại xách vô nhà sau!Bà lão thấy vậy, nụ cười trong mắt càng sâu, bà ta mời Hứa Khả Nhân vào nhà uống ly nước, nhưng cô lại từ chối, cô nói rằng mình có việc phải làm nên phải đi ngay bây giờ. Lúc này, bà lão giống như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên gọi Hứa Khả Nhân lại.“Này, đợi một chút, đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, đồng chí có thể lấy được nhiều trứng như vậy, vậy đồng chí có thể có giúp tôi tìm mấy con gà mái già được không.”Bà lão đi đến bên cạnh người Hứa Khả Nhân, nhỏ giọng hỏi.Hứa Khả Nhân nghe vậy hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong không gian đang có hơn hai mươi con gà mái già, bán vài con đi cũng không sao.Thấy cô do dự, bà lão biết cô có thể giúp mình được, sợ cô không đồng ý nên vội cam đoan: “Cô đừng lo, chỉ cần cô có thể giúp tôi mua được gà, thì tiền bạc không thành vấn đề!”Hứa Khả Nhân vốn dĩ chính là đến để làm ăn, cho nên không có lý do gì lại không đồng ý, vì thế liền không bối rối nữa, cô nói với bà lão, “Thật ra là có gà, nhưng đều là gà mái già đang đẻ trứng, thịt chắc nịch và rất tươi ngon, nhưng giá cả quả thực không rẻ, một đồng năm một ký, nếu muốn, tôi sẽ bắt một con cho chị trước, sau khi nếm thử mùi vị rồi có mua tiếp hay không thì nói sau.”
Người xưa có nói một câu rất đúng, sẽ không đau khi thương con trai, sẽ đau khi thương con dâu. Khi chúng ta dần dần già đi theo năm tháng, người nuôi chúng ta chính là con trai và con dâu. Con trai là một người đàn ôn, đối với việc lặt vặt trong nhà đều tùy ý vợ mình quyết định, chẳng hạn như hôm nay ăn gì, mặc cái gì.
Nếu trước đây con dâu đã chịu thiệt thòi từ mẹ chồng, thì đây là thời điểm tốt nhất để cô ấy có thể trả thù!
Nhưng những bà mẹ chồng thông minh thì khác, bà sẽ thương con trai như con gái, mà con dâu dưới sự dạy dỗ tinh tế của mẹ chồng, cũng sẽ chia sẻ tình mẹ con với mẹ chồng.
Nhưng mà, những bà mẹ chồng và con dâu cực phẩm kia có dùng loại cách này cũng vô ích, gặp phải tình huống như vậy chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Hứa Khả Nhân, từ trước đến nay cô chưa ăn chung bữa cơm nào dưới một mái nhà với bà mẹ chồng khốn nạn kia cả, thậm chí từ khi biết Đại Lưu kia không phải mẹ ruột của Trương Viễn, cô càng không thèm để bà ta ở trong lòng mình.
Theo như cô nghĩ, chỉ cần cả đời này cô không ly hôn với Trương Viễn, có lẽ cô sẽ không bao giờ chứng kiện được cảnh mẹ chồng không thích con dâu, hay là mẹ chồng coi con dâu như con gái, giống như ở kiếp trước trên TV hay nói!
Nhưng cô không nghĩ tới, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể hiểu được cảm xúc của những người trên TV đó! Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.
Một bên nói chuyện một bên đi đường, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa nhà của bà lão.
Ở đây những dãy nhà nằm đan xen vào nhau, bên trong còn có rất nhiều con ngõ nhỏ khác nữa, nếu là người không thông thuộc địa hình đến nơi này, nhất định sẽ bị lạc đường.
Nhưng nhà của bà lão này rất dễ nhận ra, vì bên trái cổng nhà bà ta có một cây bàng lớn, hai người mới ôm hết nó.
Ngôi nhà của bà lão trông rất giống nơi họ đang ở, đều thuộc loại hình tứ hợp viện ở Kinh Thành.
“Đồng chí đổ gạo vào đây đi, cảm ơn cô, cô đã vất vả rồi!” Bà lão chỉ tay vào cửa, từ cái rổ lấy ra một bao đựng đồ, mở miệng bao ra, ra hiệu cho Hứa Khả Nhân có thể đổ vào trong đó.
Nguyệt
Hứa Khả Nhân thấy vậy cũng không nói gì nhiều, rất hợp tác đổ hết gạo trong túi nhỏ vào bao tải.
Bốn mươi lăm ký gạo đổ ra hơn nửa bao, Hứa Khả Nhân nhìn mái tóc bạc phơ của bà lão có chút không đành lòng, vì thế khi bà ta mở cửa muốn kéo bao tải vào nhà, Hứa Khả Nhân liền giúp đỡ một tay, di chuyển bao tải đặt ở phía sau cửa, như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, chờ người đàn ông của nhà bà ta trở về lại xách vô nhà sau!
Bà lão thấy vậy, nụ cười trong mắt càng sâu, bà ta mời Hứa Khả Nhân vào nhà uống ly nước, nhưng cô lại từ chối, cô nói rằng mình có việc phải làm nên phải đi ngay bây giờ. Lúc này, bà lão giống như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên gọi Hứa Khả Nhân lại.
“Này, đợi một chút, đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, đồng chí có thể lấy được nhiều trứng như vậy, vậy đồng chí có thể có giúp tôi tìm mấy con gà mái già được không.”
Bà lão đi đến bên cạnh người Hứa Khả Nhân, nhỏ giọng hỏi.
Hứa Khả Nhân nghe vậy hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong không gian đang có hơn hai mươi con gà mái già, bán vài con đi cũng không sao.
Thấy cô do dự, bà lão biết cô có thể giúp mình được, sợ cô không đồng ý nên vội cam đoan: “Cô đừng lo, chỉ cần cô có thể giúp tôi mua được gà, thì tiền bạc không thành vấn đề!”
Hứa Khả Nhân vốn dĩ chính là đến để làm ăn, cho nên không có lý do gì lại không đồng ý, vì thế liền không bối rối nữa, cô nói với bà lão, “Thật ra là có gà, nhưng đều là gà mái già đang đẻ trứng, thịt chắc nịch và rất tươi ngon, nhưng giá cả quả thực không rẻ, một đồng năm một ký, nếu muốn, tôi sẽ bắt một con cho chị trước, sau khi nếm thử mùi vị rồi có mua tiếp hay không thì nói sau.”
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Người xưa có nói một câu rất đúng, sẽ không đau khi thương con trai, sẽ đau khi thương con dâu. Khi chúng ta dần dần già đi theo năm tháng, người nuôi chúng ta chính là con trai và con dâu. Con trai là một người đàn ôn, đối với việc lặt vặt trong nhà đều tùy ý vợ mình quyết định, chẳng hạn như hôm nay ăn gì, mặc cái gì.Nếu trước đây con dâu đã chịu thiệt thòi từ mẹ chồng, thì đây là thời điểm tốt nhất để cô ấy có thể trả thù!Nhưng những bà mẹ chồng thông minh thì khác, bà sẽ thương con trai như con gái, mà con dâu dưới sự dạy dỗ tinh tế của mẹ chồng, cũng sẽ chia sẻ tình mẹ con với mẹ chồng.Nhưng mà, những bà mẹ chồng và con dâu cực phẩm kia có dùng loại cách này cũng vô ích, gặp phải tình huống như vậy chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo!Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Hứa Khả Nhân, từ trước đến nay cô chưa ăn chung bữa cơm nào dưới một mái nhà với bà mẹ chồng khốn nạn kia cả, thậm chí từ khi biết Đại Lưu kia không phải mẹ ruột của Trương Viễn, cô càng không thèm để bà ta ở trong lòng mình.Theo như cô nghĩ, chỉ cần cả đời này cô không ly hôn với Trương Viễn, có lẽ cô sẽ không bao giờ chứng kiện được cảnh mẹ chồng không thích con dâu, hay là mẹ chồng coi con dâu như con gái, giống như ở kiếp trước trên TV hay nói!Nhưng cô không nghĩ tới, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể hiểu được cảm xúc của những người trên TV đó! Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.Một bên nói chuyện một bên đi đường, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa nhà của bà lão.Ở đây những dãy nhà nằm đan xen vào nhau, bên trong còn có rất nhiều con ngõ nhỏ khác nữa, nếu là người không thông thuộc địa hình đến nơi này, nhất định sẽ bị lạc đường.Nhưng nhà của bà lão này rất dễ nhận ra, vì bên trái cổng nhà bà ta có một cây bàng lớn, hai người mới ôm hết nó.Ngôi nhà của bà lão trông rất giống nơi họ đang ở, đều thuộc loại hình tứ hợp viện ở Kinh Thành.“Đồng chí đổ gạo vào đây đi, cảm ơn cô, cô đã vất vả rồi!” Bà lão chỉ tay vào cửa, từ cái rổ lấy ra một bao đựng đồ, mở miệng bao ra, ra hiệu cho Hứa Khả Nhân có thể đổ vào trong đó.NguyệtHứa Khả Nhân thấy vậy cũng không nói gì nhiều, rất hợp tác đổ hết gạo trong túi nhỏ vào bao tải.Bốn mươi lăm ký gạo đổ ra hơn nửa bao, Hứa Khả Nhân nhìn mái tóc bạc phơ của bà lão có chút không đành lòng, vì thế khi bà ta mở cửa muốn kéo bao tải vào nhà, Hứa Khả Nhân liền giúp đỡ một tay, di chuyển bao tải đặt ở phía sau cửa, như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, chờ người đàn ông của nhà bà ta trở về lại xách vô nhà sau!Bà lão thấy vậy, nụ cười trong mắt càng sâu, bà ta mời Hứa Khả Nhân vào nhà uống ly nước, nhưng cô lại từ chối, cô nói rằng mình có việc phải làm nên phải đi ngay bây giờ. Lúc này, bà lão giống như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên gọi Hứa Khả Nhân lại.“Này, đợi một chút, đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, đồng chí có thể lấy được nhiều trứng như vậy, vậy đồng chí có thể có giúp tôi tìm mấy con gà mái già được không.”Bà lão đi đến bên cạnh người Hứa Khả Nhân, nhỏ giọng hỏi.Hứa Khả Nhân nghe vậy hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong không gian đang có hơn hai mươi con gà mái già, bán vài con đi cũng không sao.Thấy cô do dự, bà lão biết cô có thể giúp mình được, sợ cô không đồng ý nên vội cam đoan: “Cô đừng lo, chỉ cần cô có thể giúp tôi mua được gà, thì tiền bạc không thành vấn đề!”Hứa Khả Nhân vốn dĩ chính là đến để làm ăn, cho nên không có lý do gì lại không đồng ý, vì thế liền không bối rối nữa, cô nói với bà lão, “Thật ra là có gà, nhưng đều là gà mái già đang đẻ trứng, thịt chắc nịch và rất tươi ngon, nhưng giá cả quả thực không rẻ, một đồng năm một ký, nếu muốn, tôi sẽ bắt một con cho chị trước, sau khi nếm thử mùi vị rồi có mua tiếp hay không thì nói sau.”