Hứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong…
Chương 209
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Tuy nhiên, sau một hồi, Hứa Khả Nhân cũng hiểu rằng việc có thai và sinh con ở tuổi mười tám là điều rất bình thường. Bản thân không thể từ chối phong tục của thế giới này chỉ vì trước đây chính mình không ở thế giới này.Vì không cùng một tập tục nên phải tìm cách hòa nhập ở nơi này là lựa chọn đúng đắn nhất.“Cha, cha nói Khả Nhân sẽ chịu đau đớn, vậy đau đớn đó sẽ như thế nào?” Trương Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của chú Đổng, dùng hành động để nói với ông ấy là anh muốn nghe sự thật.NguyệtChú Đổng nghe vậy khẽ thở dài, lúc này khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc.“Chuyện này đúng thật là rất khó nói. Nếu tốt thì chỉ là cơ thể yếu ớt, ốm nghén nặng, còn dễ dàng sinh ra bệnh. Nhưng nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chuyện này hai người các con còn cần bàn tính với nhau cho thật kỹ!”Trái tim của Trương Viễn đập lỡ một nhịp, toàn thân lạnh run. Bản thân anh không biết làm thế nào để nói những lời tiếp theo một cách bình tĩnh được.“Được, chúng ta đi học trước đi, sắp muộn học rồi, buổi tối có chuyện gì thì nói sau.”Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Trương Viễn đứng dậy một cách máy móc, đi đến bên cạnh Hứa Khả Nhân, cô gật đầu, liền chào chú Đổng rồi theo Trương Viễn ra khỏi cửa.Ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, Hứa Khả Nhân một tay giữ yên xe, một tay ôm eo Trương Viễn, tâm trạng dần trở nên vui vẻ hơn.Vì biết rằng Hứa Khả Nhân đang mang thai nên Trương Viễn đạp xe rất chậm, trong lúc im lặng Trương Viễn đột nhiên nói: “Vợ à, nếu không chúng ta bỏ đứa nhỏ này đi!”“Anh nói cái gì vậy?” Hứa Khả Nhân đột nhiên nhảy xuống xe đạp, làm Trương Viễn giật mình, anh vội vàng dừng xe lại kiểm tra thân thể của Hứa Khả Nhân.“Em không sao chứ, bụng có đau không. Em có biết đột ngột nhảy xuống xe rất nguy hiểm không!” Trái tim của Trương Viễn suýt chút nữa thì ngừng đập.Hứa Khả Nhân hất bàn tay đang kiểm tra trên người cô của Trương Viễn ra, lạnh lùng nhìn anh nói, “Hiện tại không phải vấn đề về thể chất của em, em hỏi anh, vừa rồi anh nói vậy là có ý gì, có phải là do anh không mang thai nên anh không có cảm tình gì, nên liền cảm thấy không có một chút đau lòng đúng hay không!”Đôi mắt của Hứa Khả Nhân đỏ hoe, cô không ngờ rằng sau khi cô đã chấp nhận sự thật rằng mình có thai, người đầu tiên chính cha ruột của đứa trẻ lại không muốn sinh đứa trẻ ra, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.Thấy Hứa Khả Nhân buồn bã như vậy, trong lòng Trương Viễn cảm thấy khó chịu và hối hận vì mình đã đề cập đến chuyện này vào ngay lúc này.“Vợ à, em không cần phải như vậy đâu, cho dù chúng ta không có đứa con này, sau khi điều trị tốt thân thể của em, chúng ta cũng sẽ có những đứa con khác thôi!”Lúc này Trương Viễn mới hối hận rất nhiều, ngày hôm qua anh chỉ quan tâm đến việc kiểm tra xem Hứa Khả Nhân có mang thai hay không mang thai, mà hoàn toàn quên kiểm tra xem thân thể của cô có thể chịu đựng được hay không.Nếu anh biết sớm hơn...anh cũng không còn cách nào khác!Trương Viễn cảm thấy rất đau lòng khi tự tay đưa ra quyết định g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của mình, nhưng trước hết anh là chồng của Hứa Khả Nhân, anh không thể để cô tiếp tục đi vào tình thế mạo hiểm như vậy được!“Trương Viễn, anh hãy nghe em nói cho rõ này, cho dù có một phần nghìn khả năng, em cũng sẽ không bỏ rơi đứa nhỏ này, đó là sự kết nối tình yêu của chúng ta, là một miếng thịt trong bụng của em, hơn nữa em biết rằng thân thể của bản thân mình cũng đang rất tốt, vì vậy em không nghĩ sẽ có bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn nào bởi vì sinh con!”Nói xong, Hứa Khả Nhân cũng không thèm nhìn đến biểu cảm của Trương Viễn, một mình tức giận chạy đến trường.Trương Viễn thấy vậy liền đẩy xe đạp đuổi theo, mặc kệ có muốn có con hay không, điều quan trọng bây giờ là vợ của mình, tốt nhất là dỗ dành cô ấy trước rồi có gì nói sau!Tuy nhiên, Trương Viễn thực sự đã đánh giá thấp ý chí của một người phụ nữ, kể từ khi cùng Trương Viễn tan rã trong không vui, Hứa Khả Nhân đã không nói một lời nào với Trương Viễn trong nhiều ngày.
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Tuy nhiên, sau một hồi, Hứa Khả Nhân cũng hiểu rằng việc có thai và sinh con ở tuổi mười tám là điều rất bình thường. Bản thân không thể từ chối phong tục của thế giới này chỉ vì trước đây chính mình không ở thế giới này.Vì không cùng một tập tục nên phải tìm cách hòa nhập ở nơi này là lựa chọn đúng đắn nhất.“Cha, cha nói Khả Nhân sẽ chịu đau đớn, vậy đau đớn đó sẽ như thế nào?” Trương Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của chú Đổng, dùng hành động để nói với ông ấy là anh muốn nghe sự thật.NguyệtChú Đổng nghe vậy khẽ thở dài, lúc này khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc.“Chuyện này đúng thật là rất khó nói. Nếu tốt thì chỉ là cơ thể yếu ớt, ốm nghén nặng, còn dễ dàng sinh ra bệnh. Nhưng nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chuyện này hai người các con còn cần bàn tính với nhau cho thật kỹ!”Trái tim của Trương Viễn đập lỡ một nhịp, toàn thân lạnh run. Bản thân anh không biết làm thế nào để nói những lời tiếp theo một cách bình tĩnh được.“Được, chúng ta đi học trước đi, sắp muộn học rồi, buổi tối có chuyện gì thì nói sau.”Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Trương Viễn đứng dậy một cách máy móc, đi đến bên cạnh Hứa Khả Nhân, cô gật đầu, liền chào chú Đổng rồi theo Trương Viễn ra khỏi cửa.Ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, Hứa Khả Nhân một tay giữ yên xe, một tay ôm eo Trương Viễn, tâm trạng dần trở nên vui vẻ hơn.Vì biết rằng Hứa Khả Nhân đang mang thai nên Trương Viễn đạp xe rất chậm, trong lúc im lặng Trương Viễn đột nhiên nói: “Vợ à, nếu không chúng ta bỏ đứa nhỏ này đi!”“Anh nói cái gì vậy?” Hứa Khả Nhân đột nhiên nhảy xuống xe đạp, làm Trương Viễn giật mình, anh vội vàng dừng xe lại kiểm tra thân thể của Hứa Khả Nhân.“Em không sao chứ, bụng có đau không. Em có biết đột ngột nhảy xuống xe rất nguy hiểm không!” Trái tim của Trương Viễn suýt chút nữa thì ngừng đập.Hứa Khả Nhân hất bàn tay đang kiểm tra trên người cô của Trương Viễn ra, lạnh lùng nhìn anh nói, “Hiện tại không phải vấn đề về thể chất của em, em hỏi anh, vừa rồi anh nói vậy là có ý gì, có phải là do anh không mang thai nên anh không có cảm tình gì, nên liền cảm thấy không có một chút đau lòng đúng hay không!”Đôi mắt của Hứa Khả Nhân đỏ hoe, cô không ngờ rằng sau khi cô đã chấp nhận sự thật rằng mình có thai, người đầu tiên chính cha ruột của đứa trẻ lại không muốn sinh đứa trẻ ra, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.Thấy Hứa Khả Nhân buồn bã như vậy, trong lòng Trương Viễn cảm thấy khó chịu và hối hận vì mình đã đề cập đến chuyện này vào ngay lúc này.“Vợ à, em không cần phải như vậy đâu, cho dù chúng ta không có đứa con này, sau khi điều trị tốt thân thể của em, chúng ta cũng sẽ có những đứa con khác thôi!”Lúc này Trương Viễn mới hối hận rất nhiều, ngày hôm qua anh chỉ quan tâm đến việc kiểm tra xem Hứa Khả Nhân có mang thai hay không mang thai, mà hoàn toàn quên kiểm tra xem thân thể của cô có thể chịu đựng được hay không.Nếu anh biết sớm hơn...anh cũng không còn cách nào khác!Trương Viễn cảm thấy rất đau lòng khi tự tay đưa ra quyết định g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của mình, nhưng trước hết anh là chồng của Hứa Khả Nhân, anh không thể để cô tiếp tục đi vào tình thế mạo hiểm như vậy được!“Trương Viễn, anh hãy nghe em nói cho rõ này, cho dù có một phần nghìn khả năng, em cũng sẽ không bỏ rơi đứa nhỏ này, đó là sự kết nối tình yêu của chúng ta, là một miếng thịt trong bụng của em, hơn nữa em biết rằng thân thể của bản thân mình cũng đang rất tốt, vì vậy em không nghĩ sẽ có bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn nào bởi vì sinh con!”Nói xong, Hứa Khả Nhân cũng không thèm nhìn đến biểu cảm của Trương Viễn, một mình tức giận chạy đến trường.Trương Viễn thấy vậy liền đẩy xe đạp đuổi theo, mặc kệ có muốn có con hay không, điều quan trọng bây giờ là vợ của mình, tốt nhất là dỗ dành cô ấy trước rồi có gì nói sau!Tuy nhiên, Trương Viễn thực sự đã đánh giá thấp ý chí của một người phụ nữ, kể từ khi cùng Trương Viễn tan rã trong không vui, Hứa Khả Nhân đã không nói một lời nào với Trương Viễn trong nhiều ngày.
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá KhứTác giả: An Tiểu QuyTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngHứa Khả Nhân mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học. Hôm nay, như thường lệ Hứa Khả Nhân dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới. “Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!"Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa. Khóe miệng của Hứa Khả Nhân giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào. May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua. Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình. Tâm trạng vui vẻ, Hứa Khả Nhân đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Khả Nhân lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong… Tuy nhiên, sau một hồi, Hứa Khả Nhân cũng hiểu rằng việc có thai và sinh con ở tuổi mười tám là điều rất bình thường. Bản thân không thể từ chối phong tục của thế giới này chỉ vì trước đây chính mình không ở thế giới này.Vì không cùng một tập tục nên phải tìm cách hòa nhập ở nơi này là lựa chọn đúng đắn nhất.“Cha, cha nói Khả Nhân sẽ chịu đau đớn, vậy đau đớn đó sẽ như thế nào?” Trương Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của chú Đổng, dùng hành động để nói với ông ấy là anh muốn nghe sự thật.NguyệtChú Đổng nghe vậy khẽ thở dài, lúc này khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc.“Chuyện này đúng thật là rất khó nói. Nếu tốt thì chỉ là cơ thể yếu ớt, ốm nghén nặng, còn dễ dàng sinh ra bệnh. Nhưng nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chuyện này hai người các con còn cần bàn tính với nhau cho thật kỹ!”Trái tim của Trương Viễn đập lỡ một nhịp, toàn thân lạnh run. Bản thân anh không biết làm thế nào để nói những lời tiếp theo một cách bình tĩnh được.“Được, chúng ta đi học trước đi, sắp muộn học rồi, buổi tối có chuyện gì thì nói sau.”Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Trương Viễn đứng dậy một cách máy móc, đi đến bên cạnh Hứa Khả Nhân, cô gật đầu, liền chào chú Đổng rồi theo Trương Viễn ra khỏi cửa.Ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, Hứa Khả Nhân một tay giữ yên xe, một tay ôm eo Trương Viễn, tâm trạng dần trở nên vui vẻ hơn.Vì biết rằng Hứa Khả Nhân đang mang thai nên Trương Viễn đạp xe rất chậm, trong lúc im lặng Trương Viễn đột nhiên nói: “Vợ à, nếu không chúng ta bỏ đứa nhỏ này đi!”“Anh nói cái gì vậy?” Hứa Khả Nhân đột nhiên nhảy xuống xe đạp, làm Trương Viễn giật mình, anh vội vàng dừng xe lại kiểm tra thân thể của Hứa Khả Nhân.“Em không sao chứ, bụng có đau không. Em có biết đột ngột nhảy xuống xe rất nguy hiểm không!” Trái tim của Trương Viễn suýt chút nữa thì ngừng đập.Hứa Khả Nhân hất bàn tay đang kiểm tra trên người cô của Trương Viễn ra, lạnh lùng nhìn anh nói, “Hiện tại không phải vấn đề về thể chất của em, em hỏi anh, vừa rồi anh nói vậy là có ý gì, có phải là do anh không mang thai nên anh không có cảm tình gì, nên liền cảm thấy không có một chút đau lòng đúng hay không!”Đôi mắt của Hứa Khả Nhân đỏ hoe, cô không ngờ rằng sau khi cô đã chấp nhận sự thật rằng mình có thai, người đầu tiên chính cha ruột của đứa trẻ lại không muốn sinh đứa trẻ ra, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.Thấy Hứa Khả Nhân buồn bã như vậy, trong lòng Trương Viễn cảm thấy khó chịu và hối hận vì mình đã đề cập đến chuyện này vào ngay lúc này.“Vợ à, em không cần phải như vậy đâu, cho dù chúng ta không có đứa con này, sau khi điều trị tốt thân thể của em, chúng ta cũng sẽ có những đứa con khác thôi!”Lúc này Trương Viễn mới hối hận rất nhiều, ngày hôm qua anh chỉ quan tâm đến việc kiểm tra xem Hứa Khả Nhân có mang thai hay không mang thai, mà hoàn toàn quên kiểm tra xem thân thể của cô có thể chịu đựng được hay không.Nếu anh biết sớm hơn...anh cũng không còn cách nào khác!Trương Viễn cảm thấy rất đau lòng khi tự tay đưa ra quyết định g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của mình, nhưng trước hết anh là chồng của Hứa Khả Nhân, anh không thể để cô tiếp tục đi vào tình thế mạo hiểm như vậy được!“Trương Viễn, anh hãy nghe em nói cho rõ này, cho dù có một phần nghìn khả năng, em cũng sẽ không bỏ rơi đứa nhỏ này, đó là sự kết nối tình yêu của chúng ta, là một miếng thịt trong bụng của em, hơn nữa em biết rằng thân thể của bản thân mình cũng đang rất tốt, vì vậy em không nghĩ sẽ có bất kỳ tai nạn ngoài ý muốn nào bởi vì sinh con!”Nói xong, Hứa Khả Nhân cũng không thèm nhìn đến biểu cảm của Trương Viễn, một mình tức giận chạy đến trường.Trương Viễn thấy vậy liền đẩy xe đạp đuổi theo, mặc kệ có muốn có con hay không, điều quan trọng bây giờ là vợ của mình, tốt nhất là dỗ dành cô ấy trước rồi có gì nói sau!Tuy nhiên, Trương Viễn thực sự đã đánh giá thấp ý chí của một người phụ nữ, kể từ khi cùng Trương Viễn tan rã trong không vui, Hứa Khả Nhân đã không nói một lời nào với Trương Viễn trong nhiều ngày.