Ta ngồi dưới gốc cây lựu đáng giá ngàn vàng, lặng lẽ nhìn Mạnh Lương Châu với ánh mắt kiên định. "Thái tử điện hạ thực sự muốn từ hôn? Chỉ vì tì nữ đó?" Hắn trừng mắt giận dữ nhìn ta: "Cô đã nói rồi, nàng là nữ sử, biết chữ hiểu lễ, không phải tì nữ." "Ồ." Thấy ta không nói thêm gì mà chỉ chăm chú ăn lựu, Mạnh Lương Châu lại mở miệng: "Cô dĩ nhiên sẽ bù đắp cho nàng. Dù sao cũng có tình nghĩa cùng lớn lên bên nhau, nàng muốn gì cô cũng sẽ thành toàn. "Huống chi, nàng chẳng thiệt thòi gì, còn được phong làm Quận chúa. Với gia thế nhà họ Chương, số nam nhân muốn cưới nàng nhiều không kể xiết, cần gì phải lo lắng." "Ồ." Lần này, ngay cả mí mắt ta cũng lười nhấc lên. Có thể nhẫn nhịn hắn đến giờ, là ta đã rộng lượng lắm rồi. Mạnh Lương Châu bị thái độ của ta chọc giận: “Cô biết, nàng đau lòng khó chịu, nhưng thái độ này của nàng đối với cô, quả thật là thất lễ." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười thật ôn hòa: "Người đâu, đuổi ra ngoài." … Từ nhỏ, ta đã trưởng thành trong sự yêu chiều của…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...