Mẫu phi thậm chí còn không được an táng trong hoàng lăng. Người bị chôn ở một ngọn núi hoang vu tại Giang Nam. Không bia mộ, không bóng cây. Chỉ có một gò đất nhỏ làm dấu. Ta ngồi trên giường trong Diêu Hoa cung, thu chân ôm gối, lặng lẽ lắng nghe cung nữ tâm phúc của mẫu phi - Vãn Thu, rưng rưng kể lại hậu sự của người: "Tiểu công chúa, nương nương đi thật oan khuất, thật đau đớn. Nô tỳ nghe nói..." Dưới ánh đèn, bóng rèm lay động, phản chiếu góc áo choàng của ai đó. Lời thì thầm nghẹn ngào của Vãn Thu bị ta lớn tiếng ngắt lời: "Vãn Thu, ngươi chớ khóc nữa. Mẫu phi mắc phải ôn dịch, bệnh tình nguy kịch không cứu chữa được. "Nếu phải oán, chỉ oán mệnh trời." Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng rằng tường có tai. Vãn Thu không phải kẻ ngốc, lập tức im bặt. "Con đúng là thông tuệ, chẳng hổ danh là đồ đệ của Tịnh An sư thái." Phụ hoàng cười lạnh, vén rèm bước vào. Ánh mắt ông dán chặt vào ta, như muốn xuyên thấu tâm can. Ta cố…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...