"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc…
Chương 421: Nhóc con thật đáng yêu (3)
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… "Mẹ cũng thích Tiểu Tinh lắm!"Văn bá mỉm cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.Bùi Phượng Chi nhìn thấy hai mẹ con thân thiết như vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Diệp Ninh Uyển và Tiểu Tinh.Hai khuôn mặt lớn nhỏ áp sát vào nhau, Bùi Phượng Chi luôn cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt mèo, quả thực giống nhau như đúc.Có lẽ là ánh mắt của Bùi Phượng Chi quá sắc bén, gần như có thể hóa thành thực chất, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng nhận ra, nhưng lại không thèm nhìn Bùi Phượng Chi một cái, mà lặng lẽ véo vào m.ô.n.g Tiểu Tinh một cái.Tiểu Tinh ú ớ một tiếng, nghi ngờ nhìn Diệp Ninh Uyển, lại thấy Diệp Ninh Uyển lén nháy mắt với cậu.Nhóc con thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ra, buông tay đang ôm cổ Diệp Ninh Uyển ra, xoay người nhào vào lòng Bùi Phượng Chi."Ba ơi!"Giọng nói trẻ con của nhóc con vang lên bên tai Bùi Phượng Chi, khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn.Anh đưa tay nhận lấy Tiểu Tinh từ tay Diệp Ninh Uyển, xoa xoa đầu nhóc con, hôn lên trán cậu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu."Ngoan, đi thôi, vào nhà nào."Vừa nói, Bùi Phượng Chi một tay bế Tiểu Tinh, để cậu ngồi trong lòng mình, đưa tay nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, kéo hai người đi vào trong.Văn bá nhìn thấy nụ cười trên môi Bùi Phượng Chi vẫn luôn nở rộ, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không nhịn được lẩm bẩm:"Bao nhiêu năm rồi không thấy Cửu gia cười như vậy!"...Tối hôm đó, Bùi Phượng Chi đứng trên ban công, đón gió đêm mát mẻ thổi từ sườn núi, bên tai là giọng nói của ông cụ Bùi."Lần này may mà có Uyển Uyển phối hợp, nếu không có con bé, con cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy."Bùi Phượng Chi gật đầu, vừa nhắc đến Diệp Ninh Uyển, khóe môi anh liền không tự chủ được nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng cũng dần trở nên dịu dàng, khẽ đáp một tiếng:"Cô ấy vẫn luôn là một người vợ tốt."Nghe thấy con trai nói như vậy, đầu dây bên kia im lặng một lúc.Mãi một lúc sau, mới nghe thấy ông cụ Bùi khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:"Nếu con thích thì cứ giữ con bé lại bên cạnh đi, cũng không phải là chuyện gì to tát."Chỉ là giọng điệu của ông cụ Bùi khi nhắc đến chuyện này dường như hoàn toàn khác với ý của Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi không trả lời, dường như có chút không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện này với ông cụ Bùi, chỉ thản nhiên nói:"Không có việc gì thì con cúp máy trước đây, buồn ngủ rồi."Ông cụ Bùi cũng không nỡ để đứa con trai vừa mới ra khỏi cục cảnh sát này quá mệt mỏi, nói với Bùi Phượng Chi:"Chờ đã, ba chỉ nói câu cuối cùng này thôi, nghe ba nói xong."Bùi Phượng Chi không cúp máy, yên lặng nghe ông cụ Bùi nói tiếp."Hôm nay và ngày mai con nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia dẫn Uyển Uyển và Tiểu Tinh đến nhà cũ một chuyến, tuy rằng Tiểu Tinh không được ghi vào gia phả, nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho đúng trình tự, những gì cần làm vẫn phải làm, không thể để đứa bé chịu thiệt thòi."
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… "Mẹ cũng thích Tiểu Tinh lắm!"Văn bá mỉm cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.Bùi Phượng Chi nhìn thấy hai mẹ con thân thiết như vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Diệp Ninh Uyển và Tiểu Tinh.Hai khuôn mặt lớn nhỏ áp sát vào nhau, Bùi Phượng Chi luôn cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt mèo, quả thực giống nhau như đúc.Có lẽ là ánh mắt của Bùi Phượng Chi quá sắc bén, gần như có thể hóa thành thực chất, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng nhận ra, nhưng lại không thèm nhìn Bùi Phượng Chi một cái, mà lặng lẽ véo vào m.ô.n.g Tiểu Tinh một cái.Tiểu Tinh ú ớ một tiếng, nghi ngờ nhìn Diệp Ninh Uyển, lại thấy Diệp Ninh Uyển lén nháy mắt với cậu.Nhóc con thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ra, buông tay đang ôm cổ Diệp Ninh Uyển ra, xoay người nhào vào lòng Bùi Phượng Chi."Ba ơi!"Giọng nói trẻ con của nhóc con vang lên bên tai Bùi Phượng Chi, khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn.Anh đưa tay nhận lấy Tiểu Tinh từ tay Diệp Ninh Uyển, xoa xoa đầu nhóc con, hôn lên trán cậu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu."Ngoan, đi thôi, vào nhà nào."Vừa nói, Bùi Phượng Chi một tay bế Tiểu Tinh, để cậu ngồi trong lòng mình, đưa tay nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, kéo hai người đi vào trong.Văn bá nhìn thấy nụ cười trên môi Bùi Phượng Chi vẫn luôn nở rộ, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không nhịn được lẩm bẩm:"Bao nhiêu năm rồi không thấy Cửu gia cười như vậy!"...Tối hôm đó, Bùi Phượng Chi đứng trên ban công, đón gió đêm mát mẻ thổi từ sườn núi, bên tai là giọng nói của ông cụ Bùi."Lần này may mà có Uyển Uyển phối hợp, nếu không có con bé, con cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy."Bùi Phượng Chi gật đầu, vừa nhắc đến Diệp Ninh Uyển, khóe môi anh liền không tự chủ được nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng cũng dần trở nên dịu dàng, khẽ đáp một tiếng:"Cô ấy vẫn luôn là một người vợ tốt."Nghe thấy con trai nói như vậy, đầu dây bên kia im lặng một lúc.Mãi một lúc sau, mới nghe thấy ông cụ Bùi khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:"Nếu con thích thì cứ giữ con bé lại bên cạnh đi, cũng không phải là chuyện gì to tát."Chỉ là giọng điệu của ông cụ Bùi khi nhắc đến chuyện này dường như hoàn toàn khác với ý của Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi không trả lời, dường như có chút không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện này với ông cụ Bùi, chỉ thản nhiên nói:"Không có việc gì thì con cúp máy trước đây, buồn ngủ rồi."Ông cụ Bùi cũng không nỡ để đứa con trai vừa mới ra khỏi cục cảnh sát này quá mệt mỏi, nói với Bùi Phượng Chi:"Chờ đã, ba chỉ nói câu cuối cùng này thôi, nghe ba nói xong."Bùi Phượng Chi không cúp máy, yên lặng nghe ông cụ Bùi nói tiếp."Hôm nay và ngày mai con nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia dẫn Uyển Uyển và Tiểu Tinh đến nhà cũ một chuyến, tuy rằng Tiểu Tinh không được ghi vào gia phả, nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho đúng trình tự, những gì cần làm vẫn phải làm, không thể để đứa bé chịu thiệt thòi."
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… "Mẹ cũng thích Tiểu Tinh lắm!"Văn bá mỉm cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.Bùi Phượng Chi nhìn thấy hai mẹ con thân thiết như vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Diệp Ninh Uyển và Tiểu Tinh.Hai khuôn mặt lớn nhỏ áp sát vào nhau, Bùi Phượng Chi luôn cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt mèo, quả thực giống nhau như đúc.Có lẽ là ánh mắt của Bùi Phượng Chi quá sắc bén, gần như có thể hóa thành thực chất, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng nhận ra, nhưng lại không thèm nhìn Bùi Phượng Chi một cái, mà lặng lẽ véo vào m.ô.n.g Tiểu Tinh một cái.Tiểu Tinh ú ớ một tiếng, nghi ngờ nhìn Diệp Ninh Uyển, lại thấy Diệp Ninh Uyển lén nháy mắt với cậu.Nhóc con thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ra, buông tay đang ôm cổ Diệp Ninh Uyển ra, xoay người nhào vào lòng Bùi Phượng Chi."Ba ơi!"Giọng nói trẻ con của nhóc con vang lên bên tai Bùi Phượng Chi, khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn.Anh đưa tay nhận lấy Tiểu Tinh từ tay Diệp Ninh Uyển, xoa xoa đầu nhóc con, hôn lên trán cậu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu."Ngoan, đi thôi, vào nhà nào."Vừa nói, Bùi Phượng Chi một tay bế Tiểu Tinh, để cậu ngồi trong lòng mình, đưa tay nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, kéo hai người đi vào trong.Văn bá nhìn thấy nụ cười trên môi Bùi Phượng Chi vẫn luôn nở rộ, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không nhịn được lẩm bẩm:"Bao nhiêu năm rồi không thấy Cửu gia cười như vậy!"...Tối hôm đó, Bùi Phượng Chi đứng trên ban công, đón gió đêm mát mẻ thổi từ sườn núi, bên tai là giọng nói của ông cụ Bùi."Lần này may mà có Uyển Uyển phối hợp, nếu không có con bé, con cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy."Bùi Phượng Chi gật đầu, vừa nhắc đến Diệp Ninh Uyển, khóe môi anh liền không tự chủ được nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng cũng dần trở nên dịu dàng, khẽ đáp một tiếng:"Cô ấy vẫn luôn là một người vợ tốt."Nghe thấy con trai nói như vậy, đầu dây bên kia im lặng một lúc.Mãi một lúc sau, mới nghe thấy ông cụ Bùi khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:"Nếu con thích thì cứ giữ con bé lại bên cạnh đi, cũng không phải là chuyện gì to tát."Chỉ là giọng điệu của ông cụ Bùi khi nhắc đến chuyện này dường như hoàn toàn khác với ý của Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi không trả lời, dường như có chút không kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện này với ông cụ Bùi, chỉ thản nhiên nói:"Không có việc gì thì con cúp máy trước đây, buồn ngủ rồi."Ông cụ Bùi cũng không nỡ để đứa con trai vừa mới ra khỏi cục cảnh sát này quá mệt mỏi, nói với Bùi Phượng Chi:"Chờ đã, ba chỉ nói câu cuối cùng này thôi, nghe ba nói xong."Bùi Phượng Chi không cúp máy, yên lặng nghe ông cụ Bùi nói tiếp."Hôm nay và ngày mai con nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia dẫn Uyển Uyển và Tiểu Tinh đến nhà cũ một chuyến, tuy rằng Tiểu Tinh không được ghi vào gia phả, nhưng bề ngoài vẫn phải làm cho đúng trình tự, những gì cần làm vẫn phải làm, không thể để đứa bé chịu thiệt thòi."