Editor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung…

Chương 166: Rút Kiếm Đi !

Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!Tác giả: Bán Đạo Thanh PhongTruyện Hài Hước, Truyện Huyền HuyễnEditor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung… Editor: KingofbattleTâm tình của Hàn Ánh Mộng thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Ứng KiếmKhông ra mặt giúp mình, trong lòng đã dễ chịu hơn một ít.Bản thân mình vẫn được nhiều người quan tâm.Nhìn xem, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu của Cửu Kiếm Sơn, cũng ra mặt vìmình.Đinh Việt khinh bỉ liếc xéo Ứng Kiếm Không, giễu cợt nói: “Ứng KiếmKhông, kiếm đạo của ngươi cũng chỉ có như thế. ““Vì một nữ nhân xa lạ mà đứng ra nịnh hót, còn tu kiếm đạo làm gì? ““Ứng Kiếm Không, ta vốn tưởng rằng cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũngkhông tệ, hiện tại nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. ““Vậy mà nguyện ý ra mặt vì một nữ nhân dụ dỗ ta, Đinh Việt ta rất xấu hổvì từng là đồng môn của ngươi! ““Sư tôn nói rất chuẩn, kiếm tu thế gian có ngàn vạn, người có thể bước lênvô thượng kiếm đạo, vô cùng ít ỏi! “Thần sắc Đinh Việt lộ vẻ cao ngạo, dường như vì thế gian này không còn trikỷ mà đau buồn.Hàn Ánh Mộng tức giận tới mức run rẩy, ngón tay trắng mịn chỉ thẳng vàoĐinh Việt, tức giận quát: “Giết chết hắn cho ta, giết chết hắn, đúng là khinhngười quá đáng! “Tên hỗn đản này, không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại nói Hàn Ánh Mộng tacâu dẫn ngươi?“Đinh Việt! “Ứng Kiếm Không liền rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang vọng cả hư không.Khí thế trên người hắn liền trở nên lăng lệ ác liệt, dường như cả người hắnđã biến thành một thanh kiếm sắc bén.Trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ứng Kiếm Không không hổdanh là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong mấy ngàn năm của Cửu Kiếm Sơn.Cảm ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ bực này.Tuy tu vi chỉ là Chân cảnh tầng chín, nhưng mà cường giả bán Đế bìnhthường cũng chưa chắc đánh lại hắn.Lần này đi vào di tích Bạch Thắng Sơn, người chiếm lợi nhiều nhất, chỉ sợsẽ là Cửu Kiếm Sơn.Những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của hắn.Cho dù là thánh nữ Phiêu Hoa Các, Hàn Ánh Mộng.Sắc mặt Hàn Ánh Mộng hơi đổi, nàng cũng không ngờ thực lực Ứng KiếmKhông lại mạnh như thế.Lão giả râu đỏ trên Thiên Đỉnh Sơn, rất vui mừng, đây chính là cháu rể củamình.“Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn lãnh giáo một chút, kiếm đạo của ĐinhViệt ngươi có gì hơn người! ““Rút kiếm đi! “Thân hình Hàn Ánh Mộng lui về sau, một khi bắt đầu chiến đấu, đứng ở quágần sẽ bị ngộ thương.Đinh Việt vẫn ôm kiếm trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Kiếm Không.Chính là kẻ này, trước kia đã từng bỡn cợt mình, mất hết mặt mũi, nhận đủloại trào phúng nhục nhã, thanh mai trúc mã cũng bởi vì hắn mà thay lòng đổidạ.Hiện tại, chính là thời điểm trả lại thù mới hận cũ, giẫm đạp thiên kiêu CửuKiếm Sơn dưới chân, cho hắn mất sạch thể diện.Khiến cho đám người Cửu Kiếm Sơn sáng mắt ra, ai mới là thiên kiêu, kiếmđạo vô song!Đinh Việt ta, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần!Cuối cùng cũng có một ngày, bản thân ta dùng một kiếm sát thần, vấn đỉnhkiếm đạo.Trong lòng Ứng Kiếm Không tràn ngập phẫn nộ, vừa nhìn thấy thái độkhinh miệt của Đinh Việt, đã khiến cho hắn tức điên lên.Thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn trong mấy ngàn năm qua,từ trước tới nay, hắn luôn vô địch cùng cảnh giới.Chưa có người nào cùng cảnh giới có thể đánh bại hắn.Vượt cấp khiêu chiến giết địch, cũng không phải chỉ một hai lần.Đinh Việt thì sao?Thật không ngờ lại khinh miệt hắn, ngay cả kiếm cũng không thèm rút.“Cuồng vọng! “Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi, áp chế bản thân bình tĩnh lại.Kiếm trong tay hắn đang rung động.Bắt đầu lộ ra tia sáng sắc lạnh.Khí thế lăng lệ ác liệt, khiến cho cỏ cây xung quanh trăm dặm đều hoá thànhbụi phấn.Một đạo kiếm quang xuất hiên ở giữa thiên địa.Tất cả cường giả ở đây đều tập trung cao độ, ánh mắt gắt gao chằm chằmvào một kiếm của Ứng Kiếm Không.Quá mạnh mẽ!Sắc mặt Liễu Bình Phong trầm trọng, thực lực Cửu Kiếm Sơn quá mạnh mẽ,nếu họ liên thủ cùng Tần quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho Đế Quốc Đại Càn, phải lùimột bước.Nếu không, chỉ có mỗi Nữ Đế Đại Tần, còn chưa đủ sức nặng để khiến choĐế Quốc Đại Càn nhượng bộ.Tần quốc cũng không thể nào ổn định lãnh thổ lớn như vậy.Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục trước một kiếm này của Ứng KiếmKhông, không hổ danh là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu, thiên kiêutuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn suốt mấy ngàn năm qua.Bằng vào một kiếm này, cho dù là cường giả bán Đế ở đây, cũng không dámkhinh thường.Đinh Việt chết chắc rồi!Đều là tu vi Chân cảnh tầng chín, thực lực đã chênh lệch một trời một vực.Cho dù kiếm đạo của Đinh Việt có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại có thể vượtqua Cửu Kiếm Sơn?Đây chính là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu.Được truyền thừa từ thời thượng cổ đến hiện tại.Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy, có một đạo kiếm quang không tính làsắc bén, chỉ nhoáng lên rồi biến mất.Lại trố mắt nhìn thấy, đạo kiếm quang của Ứng Kiếm Không đã nứt vỡ, mộtkiếm bá đạo, đã bị chém nát vụn.Một cơn gió nhẹ lướt qua, đám người cường giả, chỉ cảm thấy trong gió cómột tia sắc bén, giống như muốn phân thây người khác thành hai nửa.Đúng là một tia Kiếm Ý đã lộ ra ngoài!

Editor: Kingofbattle

Tâm tình của Hàn Ánh Mộng thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Ứng Kiếm

Không ra mặt giúp mình, trong lòng đã dễ chịu hơn một ít.

Bản thân mình vẫn được nhiều người quan tâm.

Nhìn xem, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu của Cửu Kiếm Sơn, cũng ra mặt vì

mình.

Đinh Việt khinh bỉ liếc xéo Ứng Kiếm Không, giễu cợt nói: “Ứng Kiếm

Không, kiếm đạo của ngươi cũng chỉ có như thế. “

“Vì một nữ nhân xa lạ mà đứng ra nịnh hót, còn tu kiếm đạo làm gì? “

“Ứng Kiếm Không, ta vốn tưởng rằng cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũng

không tệ, hiện tại nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. “

“Vậy mà nguyện ý ra mặt vì một nữ nhân dụ dỗ ta, Đinh Việt ta rất xấu hổ

vì từng là đồng môn của ngươi! “

“Sư tôn nói rất chuẩn, kiếm tu thế gian có ngàn vạn, người có thể bước lên

vô thượng kiếm đạo, vô cùng ít ỏi! “

Thần sắc Đinh Việt lộ vẻ cao ngạo, dường như vì thế gian này không còn tri

kỷ mà đau buồn.

Hàn Ánh Mộng tức giận tới mức run rẩy, ngón tay trắng mịn chỉ thẳng vào

Đinh Việt, tức giận quát: “Giết chết hắn cho ta, giết chết hắn, đúng là khinh

người quá đáng! “

Tên hỗn đản này, không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại nói Hàn Ánh Mộng ta

câu dẫn ngươi?

“Đinh Việt! “

Ứng Kiếm Không liền rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang vọng cả hư không.

Khí thế trên người hắn liền trở nên lăng lệ ác liệt, dường như cả người hắn

đã biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ứng Kiếm Không không hổ

danh là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong mấy ngàn năm của Cửu Kiếm Sơn.

Cảm ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ bực này.

Tuy tu vi chỉ là Chân cảnh tầng chín, nhưng mà cường giả bán Đế bình

thường cũng chưa chắc đánh lại hắn.

Lần này đi vào di tích Bạch Thắng Sơn, người chiếm lợi nhiều nhất, chỉ sợ

sẽ là Cửu Kiếm Sơn.

Những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của hắn.

Cho dù là thánh nữ Phiêu Hoa Các, Hàn Ánh Mộng.

Sắc mặt Hàn Ánh Mộng hơi đổi, nàng cũng không ngờ thực lực Ứng Kiếm

Không lại mạnh như thế.

Lão giả râu đỏ trên Thiên Đỉnh Sơn, rất vui mừng, đây chính là cháu rể của

mình.

“Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn lãnh giáo một chút, kiếm đạo của Đinh

Việt ngươi có gì hơn người! “

“Rút kiếm đi! “

Thân hình Hàn Ánh Mộng lui về sau, một khi bắt đầu chiến đấu, đứng ở quá

gần sẽ bị ngộ thương.

Đinh Việt vẫn ôm kiếm trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Kiếm Không.

Chính là kẻ này, trước kia đã từng bỡn cợt mình, mất hết mặt mũi, nhận đủ

loại trào phúng nhục nhã, thanh mai trúc mã cũng bởi vì hắn mà thay lòng đổi

dạ.

Hiện tại, chính là thời điểm trả lại thù mới hận cũ, giẫm đạp thiên kiêu Cửu

Kiếm Sơn dưới chân, cho hắn mất sạch thể diện.

Khiến cho đám người Cửu Kiếm Sơn sáng mắt ra, ai mới là thiên kiêu, kiếm

đạo vô song!

Đinh Việt ta, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần!

Cuối cùng cũng có một ngày, bản thân ta dùng một kiếm sát thần, vấn đỉnh

kiếm đạo.

Trong lòng Ứng Kiếm Không tràn ngập phẫn nộ, vừa nhìn thấy thái độ

khinh miệt của Đinh Việt, đã khiến cho hắn tức điên lên.

Thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn trong mấy ngàn năm qua,

từ trước tới nay, hắn luôn vô địch cùng cảnh giới.

Chưa có người nào cùng cảnh giới có thể đánh bại hắn.

Vượt cấp khiêu chiến giết địch, cũng không phải chỉ một hai lần.

Đinh Việt thì sao?

Thật không ngờ lại khinh miệt hắn, ngay cả kiếm cũng không thèm rút.

“Cuồng vọng! “

Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi, áp chế bản thân bình tĩnh lại.

Kiếm trong tay hắn đang rung động.

Bắt đầu lộ ra tia sáng sắc lạnh.

Khí thế lăng lệ ác liệt, khiến cho cỏ cây xung quanh trăm dặm đều hoá thành

bụi phấn.

Một đạo kiếm quang xuất hiên ở giữa thiên địa.

Tất cả cường giả ở đây đều tập trung cao độ, ánh mắt gắt gao chằm chằm

vào một kiếm của Ứng Kiếm Không.

Quá mạnh mẽ!

Sắc mặt Liễu Bình Phong trầm trọng, thực lực Cửu Kiếm Sơn quá mạnh mẽ,

nếu họ liên thủ cùng Tần quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho Đế Quốc Đại Càn, phải lùi

một bước.

Nếu không, chỉ có mỗi Nữ Đế Đại Tần, còn chưa đủ sức nặng để khiến cho

Đế Quốc Đại Càn nhượng bộ.

Tần quốc cũng không thể nào ổn định lãnh thổ lớn như vậy.

Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục trước một kiếm này của Ứng Kiếm

Không, không hổ danh là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu, thiên kiêu

tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn suốt mấy ngàn năm qua.

Bằng vào một kiếm này, cho dù là cường giả bán Đế ở đây, cũng không dám

khinh thường.

Đinh Việt chết chắc rồi!

Đều là tu vi Chân cảnh tầng chín, thực lực đã chênh lệch một trời một vực.

Cho dù kiếm đạo của Đinh Việt có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại có thể vượt

qua Cửu Kiếm Sơn?

Đây chính là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu.

Được truyền thừa từ thời thượng cổ đến hiện tại.

Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy, có một đạo kiếm quang không tính là

sắc bén, chỉ nhoáng lên rồi biến mất.

Lại trố mắt nhìn thấy, đạo kiếm quang của Ứng Kiếm Không đã nứt vỡ, một

kiếm bá đạo, đã bị chém nát vụn.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, đám người cường giả, chỉ cảm thấy trong gió có

một tia sắc bén, giống như muốn phân thây người khác thành hai nửa.

Đúng là một tia Kiếm Ý đã lộ ra ngoài!

Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!Tác giả: Bán Đạo Thanh PhongTruyện Hài Hước, Truyện Huyền HuyễnEditor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung… Editor: KingofbattleTâm tình của Hàn Ánh Mộng thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Ứng KiếmKhông ra mặt giúp mình, trong lòng đã dễ chịu hơn một ít.Bản thân mình vẫn được nhiều người quan tâm.Nhìn xem, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu của Cửu Kiếm Sơn, cũng ra mặt vìmình.Đinh Việt khinh bỉ liếc xéo Ứng Kiếm Không, giễu cợt nói: “Ứng KiếmKhông, kiếm đạo của ngươi cũng chỉ có như thế. ““Vì một nữ nhân xa lạ mà đứng ra nịnh hót, còn tu kiếm đạo làm gì? ““Ứng Kiếm Không, ta vốn tưởng rằng cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũngkhông tệ, hiện tại nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. ““Vậy mà nguyện ý ra mặt vì một nữ nhân dụ dỗ ta, Đinh Việt ta rất xấu hổvì từng là đồng môn của ngươi! ““Sư tôn nói rất chuẩn, kiếm tu thế gian có ngàn vạn, người có thể bước lênvô thượng kiếm đạo, vô cùng ít ỏi! “Thần sắc Đinh Việt lộ vẻ cao ngạo, dường như vì thế gian này không còn trikỷ mà đau buồn.Hàn Ánh Mộng tức giận tới mức run rẩy, ngón tay trắng mịn chỉ thẳng vàoĐinh Việt, tức giận quát: “Giết chết hắn cho ta, giết chết hắn, đúng là khinhngười quá đáng! “Tên hỗn đản này, không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại nói Hàn Ánh Mộng tacâu dẫn ngươi?“Đinh Việt! “Ứng Kiếm Không liền rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang vọng cả hư không.Khí thế trên người hắn liền trở nên lăng lệ ác liệt, dường như cả người hắnđã biến thành một thanh kiếm sắc bén.Trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ứng Kiếm Không không hổdanh là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong mấy ngàn năm của Cửu Kiếm Sơn.Cảm ngộ kiếm đạo, đã đạt tới trình độ bực này.Tuy tu vi chỉ là Chân cảnh tầng chín, nhưng mà cường giả bán Đế bìnhthường cũng chưa chắc đánh lại hắn.Lần này đi vào di tích Bạch Thắng Sơn, người chiếm lợi nhiều nhất, chỉ sợsẽ là Cửu Kiếm Sơn.Những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của hắn.Cho dù là thánh nữ Phiêu Hoa Các, Hàn Ánh Mộng.Sắc mặt Hàn Ánh Mộng hơi đổi, nàng cũng không ngờ thực lực Ứng KiếmKhông lại mạnh như thế.Lão giả râu đỏ trên Thiên Đỉnh Sơn, rất vui mừng, đây chính là cháu rể củamình.“Ứng Kiếm Không ta, cũng muốn lãnh giáo một chút, kiếm đạo của ĐinhViệt ngươi có gì hơn người! ““Rút kiếm đi! “Thân hình Hàn Ánh Mộng lui về sau, một khi bắt đầu chiến đấu, đứng ở quágần sẽ bị ngộ thương.Đinh Việt vẫn ôm kiếm trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Kiếm Không.Chính là kẻ này, trước kia đã từng bỡn cợt mình, mất hết mặt mũi, nhận đủloại trào phúng nhục nhã, thanh mai trúc mã cũng bởi vì hắn mà thay lòng đổidạ.Hiện tại, chính là thời điểm trả lại thù mới hận cũ, giẫm đạp thiên kiêu CửuKiếm Sơn dưới chân, cho hắn mất sạch thể diện.Khiến cho đám người Cửu Kiếm Sơn sáng mắt ra, ai mới là thiên kiêu, kiếmđạo vô song!Đinh Việt ta, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể sát thần!Cuối cùng cũng có một ngày, bản thân ta dùng một kiếm sát thần, vấn đỉnhkiếm đạo.Trong lòng Ứng Kiếm Không tràn ngập phẫn nộ, vừa nhìn thấy thái độkhinh miệt của Đinh Việt, đã khiến cho hắn tức điên lên.Thân là thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn trong mấy ngàn năm qua,từ trước tới nay, hắn luôn vô địch cùng cảnh giới.Chưa có người nào cùng cảnh giới có thể đánh bại hắn.Vượt cấp khiêu chiến giết địch, cũng không phải chỉ một hai lần.Đinh Việt thì sao?Thật không ngờ lại khinh miệt hắn, ngay cả kiếm cũng không thèm rút.“Cuồng vọng! “Ứng Kiếm Không hít sâu một hơi, áp chế bản thân bình tĩnh lại.Kiếm trong tay hắn đang rung động.Bắt đầu lộ ra tia sáng sắc lạnh.Khí thế lăng lệ ác liệt, khiến cho cỏ cây xung quanh trăm dặm đều hoá thànhbụi phấn.Một đạo kiếm quang xuất hiên ở giữa thiên địa.Tất cả cường giả ở đây đều tập trung cao độ, ánh mắt gắt gao chằm chằmvào một kiếm của Ứng Kiếm Không.Quá mạnh mẽ!Sắc mặt Liễu Bình Phong trầm trọng, thực lực Cửu Kiếm Sơn quá mạnh mẽ,nếu họ liên thủ cùng Tần quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho Đế Quốc Đại Càn, phải lùimột bước.Nếu không, chỉ có mỗi Nữ Đế Đại Tần, còn chưa đủ sức nặng để khiến choĐế Quốc Đại Càn nhượng bộ.Tần quốc cũng không thể nào ổn định lãnh thổ lớn như vậy.Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục trước một kiếm này của Ứng KiếmKhông, không hổ danh là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu, thiên kiêutuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn suốt mấy ngàn năm qua.Bằng vào một kiếm này, cho dù là cường giả bán Đế ở đây, cũng không dámkhinh thường.Đinh Việt chết chắc rồi!Đều là tu vi Chân cảnh tầng chín, thực lực đã chênh lệch một trời một vực.Cho dù kiếm đạo của Đinh Việt có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại có thể vượtqua Cửu Kiếm Sơn?Đây chính là tông môn kiếm đạo đệ nhất Nam Châu.Được truyền thừa từ thời thượng cổ đến hiện tại.Bỗng nhiên, mọi người lại cảm thấy, có một đạo kiếm quang không tính làsắc bén, chỉ nhoáng lên rồi biến mất.Lại trố mắt nhìn thấy, đạo kiếm quang của Ứng Kiếm Không đã nứt vỡ, mộtkiếm bá đạo, đã bị chém nát vụn.Một cơn gió nhẹ lướt qua, đám người cường giả, chỉ cảm thấy trong gió cómột tia sắc bén, giống như muốn phân thây người khác thành hai nửa.Đúng là một tia Kiếm Ý đã lộ ra ngoài!

Chương 166: Rút Kiếm Đi !