Tác giả:

Chương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại…

Chương 223: "Cảm ơn thầy giáo."

Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 223: Từ sinh viên trốn học trở thành sinh viên ưu tú               Cô giáo Dương Tuyết Phương cũng buột miệng trả lời bằng tiếng Anh. Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, thậm chí Dương Tuyết Phương còn hỏi một số chuyện tương đối xa vời, thế nhưng Triệu Dật vẫn trả lời liên tục, không hề có bất kỳ chút lưỡng lự nào.               Năm phút sau, Dương Tuyết Phương có chút trợn mắt há mồm.               Cô cảm thấy về phương diện dạy học và giáo dục, có lẽ là một giáo viên thì cô ấy nhất định sẽ có ưu thế. Nhưng riêng về trình độ tiếng Anh, cô ấy cảm thấy Triệu Dật đã vượt qua mình.               Triệu Dật chuyên nghiệp hơn cô!               Trên mặt Dương Tuyết Phương nở một nụ cười: "Ở trình độ của em, nếu bắt em lên lớp của tôi thì đúng là có hơi ấm ức cho em. Như vậy đi, tôi đặc biệt cho phép em  không cần lên lớp của tôi nữa, nhưng mà em phải đồng ý với tôi một điều kiện.”               Triệu Dật nở nụ cười: "Mời cô giáo cứ nói."               Dương Tuyết Phương cười nói: "Em hãy tham gia kỳ thi Tiếng Anh và vượt qua cấp 8 chuyên ngành.”               Triệu Dật hơi sửng sốt: "Chuyên ngành cấp 8? Đó không phải là kỳ thi nhằm vào các sinh viên chuyên ngành tiếng Anh hay sao?”               Dương Tuyết Phương cười nói: "Sau khi các sinh viên vượt qua bài kiểm tra cấp 6 chuyên ngành tiếng Anh. Trường học sẽ cho phép các em đăng ký vào kỳ thi chuyên ngành cấp 8. Nền tảng của em vững chắc, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tôi sẽ coi như việc vượt qua bài thi chuyên ngành cấp 8 là chứng chỉ tốt nghiệp cho môn học của tôi. "               Triệu Dật sửng sốt, cười nói: "Được ạ! Khi kỳ thi đến em sẽ tham gia."               Dương Tuyết Phương vui mừng cười nói: "Được rồi! Đi thôi! Dạy học nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một sinh viên mới khai giảng một tháng, mà đã trực tiếp tốt nghiệp rồi.”               Triệu Dật khiêm tốn cảm ơn: "Cám ơn cô Dương... Em còn phải tìm những giáo viên khác, không quấy rầy cô nữa."               Các giáo viên khác?               Dương Tuyết Phương sửng sốt, chẳng lẽ những môn khác của Triệu Dật cũng giống như tiếng Anh, đều đã vượt qua căn bản hết rồi sao?               Các giáo viên đại học thường có một nhóm giáo viên cùng ở chung trong một văn phòng, không có phòng riêng. Đúng lúc giáo viên môn kinh tế vi mô là Trịnh Hoành cũng ở trong văn phòng này, hơn nữa thầy ấy cũng tình cờ thấy được hai người trò chuyện.               Triệu Dật đến trước mặt Trịnh Hoành mỉm cười nói: "Thầy Trịnh! Chào thầy, em là Triệu Dật năm nhất lớp 2 khoa quản trị kinh doanh, là sinh viên của thầy."               Trịnh Hoành đã nghe thấy cuộc trò chuyện tiếng Anh thành thạo của Triệu Dật và Dương Tuyết Phương trước đó. Mặc dù không hiểu gì nhưng ông ấy cảm thấy rất lợi hại.               Trịnh Hoành cao hứng hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"               Triệu Dật lại đơn giản nói lại lần nữa. Trịnh Hoành kinh ngạc nói: "Ý của cậu là hiện tại tất cả những gì tôi dạy cậu đều đã hiểu hết?"               Triệu Dật gật đầu: "Em đã tự học rất nhiều sách kinh tế."               Trịnh Hoành tò mò hỏi: "Cậu học sách gì?"               Triệu Dật kể tên một vài cuốn sách nổi tiếng, một mạch đọc ra tên của hai mươi ba cuốn sách: "Đương nhiên còn có những cuốn khác..."               Trịnh Hoành đã rất ngạc nhiên, sinh viên bình thường thậm chí còn không thể đọc thuộc lòng tên những cuốn sách này, chứ đừng nói đến việc đọc chúng.               "Được! Vậy tôi sẽ kiểm tra cậu. Chỉ cần cậu thực sự hiểu rõ thì sau này có thể bỏ qua tiết học của tôi!"               "Vâng ạ!"               Trịnh Hoành nói là kiểm tra nhưng kỳ thật cũng không phải ra câu hỏi thực tế, mà là dùng phương thức nói chuyện thảo luận các vấn đề. Triệu Dật trả lời trôi chảy, thậm chí có thể đưa ra một số cái nhìn của bản thân.               Hai người nói chuyện khoảng mười phút, trong mắt Trịnh Hoành vừa kinh ngạc vừa cảm thán nói: "Thật kinh ngạc! Không ngờ một sinh viên năm nhất lại có thể học được đến trình độ này. Được rồi! Ngày thường em có thể không cần lên lớp tiết của tôi!"               Triệu Dật mỉm cười cảm ơn: "Về kinh tế em vẫn muốn phát triển, cũng muốn nhờ thầy chỉ bảo cho em phương hướng học tập tiếp theo, chẳng hạn như nên đọc sách nào."               Trịnh Hoành suy nghĩ một hồi: "Được rồi! Lát nữa tôi sẽ lập một danh sách và một số ý kiến ​​cá nhân. Đến lúc đi học sẽ đưa cho em, nếu em không ở đó thì tôi sẽ đưa cho bạn cùng phòng chuyển lại cho em.”               Triệu Dật chân thành cảm tạ: "Cảm ơn thầy giáo."               Từ chỗ Trịnh Hoành đi ngang qua Dương Tuyết Phương một lần nữa, Dương Tuyết Phương nhìn về phía sinh viên của mình với ánh mắt đầy phức tạp.               Sinh viên này có phải là một siêu thiên tài?               Triệu Dật đã dành thời gian đến thăm từng giáo viên một.               Tất cả các giáo viên đều biết hắn đang bận khởi nghiệp. Hơn nữa sau khi kiểm tra kiến ​​thức của hắn, họ sẵn sàng tỏ vẻ sẽ không ghi nhớ việc hắn trốn học. Thậm chí không ít giáo viên còn đưa ra cho Triệu Dật một danh sách phương hướng học tập chuyên sâu.               Khi Triệu Dật trở về ký túc xá, hắn đã xử lý xong tất cả các giáo viên. Từ nay về sau hắn không những có thể quang minh chính đại trốn học, mà còn trở thành sinh viên ưu tú trong lòng tất cả các giáo viên.               Triệu Dật chỉ mất hai hoặc ba giờ để từ sinh viên trốn học thành sinh viên ưu tú.               Khi Lục Đào và những người khác trở về phòng, nhìn thấy Triệu Dật đang ngồi trên ghế chơi game, Lục Đào tiến lại cười nói: "Cậu nhàn nhã quá nhỉ! Không phải định không lên lớp nữa đấy chứ?”  

Chương 223: Từ sinh viên trốn học trở thành sinh viên ưu tú  

             Cô giáo Dương Tuyết Phương cũng buột miệng trả lời bằng tiếng Anh. Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, thậm chí Dương Tuyết Phương còn hỏi một số chuyện tương đối xa vời, thế nhưng Triệu Dật vẫn trả lời liên tục, không hề có bất kỳ chút lưỡng lự nào.  

             Năm phút sau, Dương Tuyết Phương có chút trợn mắt há mồm.  

             Cô cảm thấy về phương diện dạy học và giáo dục, có lẽ là một giáo viên thì cô ấy nhất định sẽ có ưu thế. Nhưng riêng về trình độ tiếng Anh, cô ấy cảm thấy Triệu Dật đã vượt qua mình.  

             Triệu Dật chuyên nghiệp hơn cô!  

             Trên mặt Dương Tuyết Phương nở một nụ cười: "Ở trình độ của em, nếu bắt em lên lớp của tôi thì đúng là có hơi ấm ức cho em. Như vậy đi, tôi đặc biệt cho phép em  không cần lên lớp của tôi nữa, nhưng mà em phải đồng ý với tôi một điều kiện.”  

             Triệu Dật nở nụ cười: "Mời cô giáo cứ nói."  

             Dương Tuyết Phương cười nói: "Em hãy tham gia kỳ thi Tiếng Anh và vượt qua cấp 8 chuyên ngành.”  

             Triệu Dật hơi sửng sốt: "Chuyên ngành cấp 8? Đó không phải là kỳ thi nhằm vào các sinh viên chuyên ngành tiếng Anh hay sao?”  

             Dương Tuyết Phương cười nói: "Sau khi các sinh viên vượt qua bài kiểm tra cấp 6 chuyên ngành tiếng Anh. Trường học sẽ cho phép các em đăng ký vào kỳ thi chuyên ngành cấp 8. Nền tảng của em vững chắc, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tôi sẽ coi như việc vượt qua bài thi chuyên ngành cấp 8 là chứng chỉ tốt nghiệp cho môn học của tôi. "  

             Triệu Dật sửng sốt, cười nói: "Được ạ! Khi kỳ thi đến em sẽ tham gia."  

             Dương Tuyết Phương vui mừng cười nói: "Được rồi! Đi thôi! Dạy học nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một sinh viên mới khai giảng một tháng, mà đã trực tiếp tốt nghiệp rồi.”  

             Triệu Dật khiêm tốn cảm ơn: "Cám ơn cô Dương... Em còn phải tìm những giáo viên khác, không quấy rầy cô nữa."  

             Các giáo viên khác?  

             Dương Tuyết Phương sửng sốt, chẳng lẽ những môn khác của Triệu Dật cũng giống như tiếng Anh, đều đã vượt qua căn bản hết rồi sao?  

             Các giáo viên đại học thường có một nhóm giáo viên cùng ở chung trong một văn phòng, không có phòng riêng. Đúng lúc giáo viên môn kinh tế vi mô là Trịnh Hoành cũng ở trong văn phòng này, hơn nữa thầy ấy cũng tình cờ thấy được hai người trò chuyện.  

             Triệu Dật đến trước mặt Trịnh Hoành mỉm cười nói: "Thầy Trịnh! Chào thầy, em là Triệu Dật năm nhất lớp 2 khoa quản trị kinh doanh, là sinh viên của thầy."  

             Trịnh Hoành đã nghe thấy cuộc trò chuyện tiếng Anh thành thạo của Triệu Dật và Dương Tuyết Phương trước đó. Mặc dù không hiểu gì nhưng ông ấy cảm thấy rất lợi hại.  

             Trịnh Hoành cao hứng hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"  

             Triệu Dật lại đơn giản nói lại lần nữa. Trịnh Hoành kinh ngạc nói: "Ý của cậu là hiện tại tất cả những gì tôi dạy cậu đều đã hiểu hết?"  

             Triệu Dật gật đầu: "Em đã tự học rất nhiều sách kinh tế."  

             Trịnh Hoành tò mò hỏi: "Cậu học sách gì?"  

             Triệu Dật kể tên một vài cuốn sách nổi tiếng, một mạch đọc ra tên của hai mươi ba cuốn sách: "Đương nhiên còn có những cuốn khác..."  

             Trịnh Hoành đã rất ngạc nhiên, sinh viên bình thường thậm chí còn không thể đọc thuộc lòng tên những cuốn sách này, chứ đừng nói đến việc đọc chúng.  

             "Được! Vậy tôi sẽ kiểm tra cậu. Chỉ cần cậu thực sự hiểu rõ thì sau này có thể bỏ qua tiết học của tôi!"  

             "Vâng ạ!"  

             Trịnh Hoành nói là kiểm tra nhưng kỳ thật cũng không phải ra câu hỏi thực tế, mà là dùng phương thức nói chuyện thảo luận các vấn đề. Triệu Dật trả lời trôi chảy, thậm chí có thể đưa ra một số cái nhìn của bản thân.  

             Hai người nói chuyện khoảng mười phút, trong mắt Trịnh Hoành vừa kinh ngạc vừa cảm thán nói: "Thật kinh ngạc! Không ngờ một sinh viên năm nhất lại có thể học được đến trình độ này. Được rồi! Ngày thường em có thể không cần lên lớp tiết của tôi!"  

             Triệu Dật mỉm cười cảm ơn: "Về kinh tế em vẫn muốn phát triển, cũng muốn nhờ thầy chỉ bảo cho em phương hướng học tập tiếp theo, chẳng hạn như nên đọc sách nào."  

             Trịnh Hoành suy nghĩ một hồi: "Được rồi! Lát nữa tôi sẽ lập một danh sách và một số ý kiến ​​cá nhân. Đến lúc đi học sẽ đưa cho em, nếu em không ở đó thì tôi sẽ đưa cho bạn cùng phòng chuyển lại cho em.”  

             Triệu Dật chân thành cảm tạ: "Cảm ơn thầy giáo."  

             Từ chỗ Trịnh Hoành đi ngang qua Dương Tuyết Phương một lần nữa, Dương Tuyết Phương nhìn về phía sinh viên của mình với ánh mắt đầy phức tạp.  

             Sinh viên này có phải là một siêu thiên tài?  

             Triệu Dật đã dành thời gian đến thăm từng giáo viên một.  

             Tất cả các giáo viên đều biết hắn đang bận khởi nghiệp. Hơn nữa sau khi kiểm tra kiến ​​thức của hắn, họ sẵn sàng tỏ vẻ sẽ không ghi nhớ việc hắn trốn học. Thậm chí không ít giáo viên còn đưa ra cho Triệu Dật một danh sách phương hướng học tập chuyên sâu.  

             Khi Triệu Dật trở về ký túc xá, hắn đã xử lý xong tất cả các giáo viên. Từ nay về sau hắn không những có thể quang minh chính đại trốn học, mà còn trở thành sinh viên ưu tú trong lòng tất cả các giáo viên.  

             Triệu Dật chỉ mất hai hoặc ba giờ để từ sinh viên trốn học thành sinh viên ưu tú.  

             Khi Lục Đào và những người khác trở về phòng, nhìn thấy Triệu Dật đang ngồi trên ghế chơi game, Lục Đào tiến lại cười nói: "Cậu nhàn nhã quá nhỉ! Không phải định không lên lớp nữa đấy chứ?”  

Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 223: Từ sinh viên trốn học trở thành sinh viên ưu tú               Cô giáo Dương Tuyết Phương cũng buột miệng trả lời bằng tiếng Anh. Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, thậm chí Dương Tuyết Phương còn hỏi một số chuyện tương đối xa vời, thế nhưng Triệu Dật vẫn trả lời liên tục, không hề có bất kỳ chút lưỡng lự nào.               Năm phút sau, Dương Tuyết Phương có chút trợn mắt há mồm.               Cô cảm thấy về phương diện dạy học và giáo dục, có lẽ là một giáo viên thì cô ấy nhất định sẽ có ưu thế. Nhưng riêng về trình độ tiếng Anh, cô ấy cảm thấy Triệu Dật đã vượt qua mình.               Triệu Dật chuyên nghiệp hơn cô!               Trên mặt Dương Tuyết Phương nở một nụ cười: "Ở trình độ của em, nếu bắt em lên lớp của tôi thì đúng là có hơi ấm ức cho em. Như vậy đi, tôi đặc biệt cho phép em  không cần lên lớp của tôi nữa, nhưng mà em phải đồng ý với tôi một điều kiện.”               Triệu Dật nở nụ cười: "Mời cô giáo cứ nói."               Dương Tuyết Phương cười nói: "Em hãy tham gia kỳ thi Tiếng Anh và vượt qua cấp 8 chuyên ngành.”               Triệu Dật hơi sửng sốt: "Chuyên ngành cấp 8? Đó không phải là kỳ thi nhằm vào các sinh viên chuyên ngành tiếng Anh hay sao?”               Dương Tuyết Phương cười nói: "Sau khi các sinh viên vượt qua bài kiểm tra cấp 6 chuyên ngành tiếng Anh. Trường học sẽ cho phép các em đăng ký vào kỳ thi chuyên ngành cấp 8. Nền tảng của em vững chắc, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tôi sẽ coi như việc vượt qua bài thi chuyên ngành cấp 8 là chứng chỉ tốt nghiệp cho môn học của tôi. "               Triệu Dật sửng sốt, cười nói: "Được ạ! Khi kỳ thi đến em sẽ tham gia."               Dương Tuyết Phương vui mừng cười nói: "Được rồi! Đi thôi! Dạy học nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một sinh viên mới khai giảng một tháng, mà đã trực tiếp tốt nghiệp rồi.”               Triệu Dật khiêm tốn cảm ơn: "Cám ơn cô Dương... Em còn phải tìm những giáo viên khác, không quấy rầy cô nữa."               Các giáo viên khác?               Dương Tuyết Phương sửng sốt, chẳng lẽ những môn khác của Triệu Dật cũng giống như tiếng Anh, đều đã vượt qua căn bản hết rồi sao?               Các giáo viên đại học thường có một nhóm giáo viên cùng ở chung trong một văn phòng, không có phòng riêng. Đúng lúc giáo viên môn kinh tế vi mô là Trịnh Hoành cũng ở trong văn phòng này, hơn nữa thầy ấy cũng tình cờ thấy được hai người trò chuyện.               Triệu Dật đến trước mặt Trịnh Hoành mỉm cười nói: "Thầy Trịnh! Chào thầy, em là Triệu Dật năm nhất lớp 2 khoa quản trị kinh doanh, là sinh viên của thầy."               Trịnh Hoành đã nghe thấy cuộc trò chuyện tiếng Anh thành thạo của Triệu Dật và Dương Tuyết Phương trước đó. Mặc dù không hiểu gì nhưng ông ấy cảm thấy rất lợi hại.               Trịnh Hoành cao hứng hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"               Triệu Dật lại đơn giản nói lại lần nữa. Trịnh Hoành kinh ngạc nói: "Ý của cậu là hiện tại tất cả những gì tôi dạy cậu đều đã hiểu hết?"               Triệu Dật gật đầu: "Em đã tự học rất nhiều sách kinh tế."               Trịnh Hoành tò mò hỏi: "Cậu học sách gì?"               Triệu Dật kể tên một vài cuốn sách nổi tiếng, một mạch đọc ra tên của hai mươi ba cuốn sách: "Đương nhiên còn có những cuốn khác..."               Trịnh Hoành đã rất ngạc nhiên, sinh viên bình thường thậm chí còn không thể đọc thuộc lòng tên những cuốn sách này, chứ đừng nói đến việc đọc chúng.               "Được! Vậy tôi sẽ kiểm tra cậu. Chỉ cần cậu thực sự hiểu rõ thì sau này có thể bỏ qua tiết học của tôi!"               "Vâng ạ!"               Trịnh Hoành nói là kiểm tra nhưng kỳ thật cũng không phải ra câu hỏi thực tế, mà là dùng phương thức nói chuyện thảo luận các vấn đề. Triệu Dật trả lời trôi chảy, thậm chí có thể đưa ra một số cái nhìn của bản thân.               Hai người nói chuyện khoảng mười phút, trong mắt Trịnh Hoành vừa kinh ngạc vừa cảm thán nói: "Thật kinh ngạc! Không ngờ một sinh viên năm nhất lại có thể học được đến trình độ này. Được rồi! Ngày thường em có thể không cần lên lớp tiết của tôi!"               Triệu Dật mỉm cười cảm ơn: "Về kinh tế em vẫn muốn phát triển, cũng muốn nhờ thầy chỉ bảo cho em phương hướng học tập tiếp theo, chẳng hạn như nên đọc sách nào."               Trịnh Hoành suy nghĩ một hồi: "Được rồi! Lát nữa tôi sẽ lập một danh sách và một số ý kiến ​​cá nhân. Đến lúc đi học sẽ đưa cho em, nếu em không ở đó thì tôi sẽ đưa cho bạn cùng phòng chuyển lại cho em.”               Triệu Dật chân thành cảm tạ: "Cảm ơn thầy giáo."               Từ chỗ Trịnh Hoành đi ngang qua Dương Tuyết Phương một lần nữa, Dương Tuyết Phương nhìn về phía sinh viên của mình với ánh mắt đầy phức tạp.               Sinh viên này có phải là một siêu thiên tài?               Triệu Dật đã dành thời gian đến thăm từng giáo viên một.               Tất cả các giáo viên đều biết hắn đang bận khởi nghiệp. Hơn nữa sau khi kiểm tra kiến ​​thức của hắn, họ sẵn sàng tỏ vẻ sẽ không ghi nhớ việc hắn trốn học. Thậm chí không ít giáo viên còn đưa ra cho Triệu Dật một danh sách phương hướng học tập chuyên sâu.               Khi Triệu Dật trở về ký túc xá, hắn đã xử lý xong tất cả các giáo viên. Từ nay về sau hắn không những có thể quang minh chính đại trốn học, mà còn trở thành sinh viên ưu tú trong lòng tất cả các giáo viên.               Triệu Dật chỉ mất hai hoặc ba giờ để từ sinh viên trốn học thành sinh viên ưu tú.               Khi Lục Đào và những người khác trở về phòng, nhìn thấy Triệu Dật đang ngồi trên ghế chơi game, Lục Đào tiến lại cười nói: "Cậu nhàn nhã quá nhỉ! Không phải định không lên lớp nữa đấy chứ?”  

Chương 223: "Cảm ơn thầy giáo."