Editor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung…

Chương 516: Hai Lựa Chọn !

Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!Tác giả: Bán Đạo Thanh PhongTruyện Hài Hước, Truyện Huyền HuyễnEditor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung… Editor: KingofbattleHiện tại Phượng Không mới biết được, sau khi Đồ Vương Đạo giết hắn, lạiđơn thương độc mã tiến vào Ma vực, giết chết Ma Vương.Dẫn đến tam tộc Cửu vực không còn vương giả.Trước đó, nếu Phượng Không biết rõ, cái tên điên Đồ Vương Đạo này, chỉcảm thấy hứng thú đối với cường giả mạnh hơn hắn, hoặc là tương đương hắn,chứ không giết hại võ giả có thực lực thấp hơn hắn.Nếu lúc trước hắn không dùng toàn lực, có lẽ sẽ không bị chết thảm?Chuyện cũ đã như mây trôi, lúc này Phượng Không chỉ nghĩ tới việc khôiphục.Cho dù cúi đầu cầu người, hắn cũng nhận.“Phải xem tâm tình của sư tôn, có điều kiện hay không, có lẽ không quantrọng.”Vương Lạc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ, cần Phượng tiền bối trở thànhmôn hạ của sư tôn, làm người hầu? “Phượng Không cạn lời.Hắn đã từng là Nhân Vương, vậy mà chỉ có thể làm chân chạy?“Sư tôn của ngươi, hắn……”Sắc mặt Phượng Không lộ ra vẻ giằng co.Thế nhưng hắn là Nhân Vương, sao có thể làm người hầu cho người khác?Nếu như làm người hầu, chẳng phải sẽ trở thành vương giả thảm nhất củanhân tộc hay sao?“Sư tôn của ta là tồn tại thâm bất khả trắc, Đạo cảnh trong mắt sư tôn, cũngchỉ là con sâu cái kiến. “Vương Lạc trịnh trọng nói ra.Phượng Không hơi trầm mặc, thật lâu sau mới cắn răng nói: “Để ta gặp mặtsư tôn ngươi trước thế nào? “Dù sao thì hắn không thể vứt bỏ tôn nghiêm, trở thành người hầu.“Đi thôi, ta sẽ liên hệ sư tôn một chút. “Vương Lạc khẽ gật đầu.Đang muốn liên hệ Sở Huyền, liền nhìn thấy một gợn sóng hiện ra.Phượng Không biến sắc, đang muốn làm ra động tác, thì Vương Lạc cùngHạng Tinh đã vội vàng hành lễ.“Bái kiến sư tôn! “Hoa Tử Anh cũng quỳ rạp dưới đất.Trong lòng Phượng Thiếu Thanh thấp thõm, cuống quít cúi thấp ngườinghênh đón.Phượng Không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong ánh sáng bảy màu, làmột bóng người cao lớn không thể nói rõ, không lộ ra một tia khí tức, nhưngvẫn khiến cho người khác cảm thấy khủng bố.“Bái kiến tiền bối! “Phượng Không cuống quít khom người hành lễ.Sở Huyền nhìn hắn một cái, nói: “Gặp gỡ tức là duyên, ngươi chết dưới tayĐồ Vương Đạo, may mắn sống đến hôm nay, có thể gặp được ta, cũng liên quantới khí vận, cơ duyên. ““Đồ Vương Đạo đi nhầm đường, ta đã giúp hắn uốn nắn, ân oán giữa ngươivà hắn, hai người các ngươi tự mình giải quyết. “Trong lòng Phượng Không thầm chấn động.“Tiền bối là? “Chẳng lẽ vị tiền bối khủng bố này, là sư tôn của Đồ Vương Đạo?“Ta không phải sư tôn của hắn, chẳng qua là cơ duyên của hắn, gia nhập vàoĐại Đạo Hội của ta mà thôi. “Sở Huyền chỉ giải thích một câu, đưa tay điểm tới, một tia sáng vọt tới, trựctiếp chui vào trên người Phượng Không.Chỉ một chốc lát, tia sát ý kia trên người Phượng Không đã tan thành mâykhói.Thần hồn Phượng Không chấn động, từng tia huyết nhục bắt đầu ngưng tụthành hình, không cần tới nửa khắc, hắn đã khôi phục thân thể.Mặc dù thực lực chưa khôi phục tới đỉnh phong, nhưng chỉ cần bỏ chút thờigian tu luyện, là có thể khôi phục trở về.“Đa tạ tiền bối! “Phượng Không kích động không thôi, rốt cục đã chính thức sống lại.Hắn nhảy xuống từ đan đỉnh, cuống quít bái tạ.“Nếu tiền bối có căn dặn gì, tất nhiên Phượng Không có chết cũng không từ!“Sở Huyền thoả mãn trước thái độ của Phượng Không, bèn nói: “Ngươi từnglà Nhân Vương, có công với nhân tộc, ta cũng không làm khó ngươi. ““Nếu như ngươi nguyện ý, liền trở thành tuỳ tụng dưới trướng ta, nếu khôngnguyện ý, thì giúp ta làm ba chuyện. “Phượng Không bối rối.Làm một tuỳ tùng?Hắn từng là Nhân Vương…, từ trước đến nay không biết có bao nhiêungười, mong muốn làm tuỳ tùng cho hắn.Hôm nay, bắt hắn trở thành tuỳ tùng?Không vứt bỏ tôn nghiêm được, không thể làm tuỳ tùng, chỉ cần làm bachuyện, xem như tương đối dễ chịu.Nhưng mà, ba chuyện của cường giả bực này, sao có thể đơn giản cho được?Sở Huyền lại nói tiếp: “Ngươi có thể yên tâm, ba chuyện ta nhờ sẽ khôngvượt quá năng lực của ngươi. “Hắn để quyền lựa chọn cho Phượng Không.Có thể nắm chắc cơ duyên hay không, thì phải xem bản thân Phượng Khôngrồi.Nếu như hắn chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng không bất ngờ, dù saohắn đã từng là Nhân Vương, sao có thể dễ dàng buông bỏ ngạo khí, cam chịulàm một gã tuỳ tùng?Cho dù là tuỳ tùng của cường giả.Nhân Vương nào, không phải người kiêu căng tự mãn?Nếu không có tư chất hơn người, làm sao có thể đặt chân lên đỉnh cao nhất?Nếu như Phượng Không lựa chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng khôngthất vọng, chỉ có thể nói hắn vô duyên với mình mà thôi.Còn như hắn lựa chọn làm tuỳ tùng của mình, thì đó là cơ duyên của hắn,chuyện hắn quật khởi trong đại kiếp đạo nguyên, không phải bàn cãi.Ba chuyện, sẽ không vượt qua phạm vi khả năng của mình?Nhìn thì như đơn giản, Phượng Không tin rằng có thể hoàn thành xuất sắc.Nhưng mà, nội tâm của hắn đang đấu tranh, rầu rĩ, nếu lựa chọn làm bachuyện, có phải sẽ đánh mất cơ duyên?Vị tiền bối này, rõ ràng là tồn tại cực kỳ cường đại.Thực sự bản thân có thể trở thành cường giả bực này?Thật sự có thể đuổi kịp Đồ Vương Đạo?Thật sự có thể dựa vào bản thân quật khởi, bước vào cảnh giới cao hơn?

Editor: Kingofbattle

Hiện tại Phượng Không mới biết được, sau khi Đồ Vương Đạo giết hắn, lại

đơn thương độc mã tiến vào Ma vực, giết chết Ma Vương.

Dẫn đến tam tộc Cửu vực không còn vương giả.

Trước đó, nếu Phượng Không biết rõ, cái tên điên Đồ Vương Đạo này, chỉ

cảm thấy hứng thú đối với cường giả mạnh hơn hắn, hoặc là tương đương hắn,

chứ không giết hại võ giả có thực lực thấp hơn hắn.

Nếu lúc trước hắn không dùng toàn lực, có lẽ sẽ không bị chết thảm?

Chuyện cũ đã như mây trôi, lúc này Phượng Không chỉ nghĩ tới việc khôi

phục.

Cho dù cúi đầu cầu người, hắn cũng nhận.

“Phải xem tâm tình của sư tôn, có điều kiện hay không, có lẽ không quan

trọng.”

Vương Lạc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ, cần Phượng tiền bối trở thành

môn hạ của sư tôn, làm người hầu? “

Phượng Không cạn lời.

Hắn đã từng là Nhân Vương, vậy mà chỉ có thể làm chân chạy?

“Sư tôn của ngươi, hắn……”

Sắc mặt Phượng Không lộ ra vẻ giằng co.

Thế nhưng hắn là Nhân Vương, sao có thể làm người hầu cho người khác?

Nếu như làm người hầu, chẳng phải sẽ trở thành vương giả thảm nhất của

nhân tộc hay sao?

“Sư tôn của ta là tồn tại thâm bất khả trắc, Đạo cảnh trong mắt sư tôn, cũng

chỉ là con sâu cái kiến. “

Vương Lạc trịnh trọng nói ra.

Phượng Không hơi trầm mặc, thật lâu sau mới cắn răng nói: “Để ta gặp mặt

sư tôn ngươi trước thế nào? “

Dù sao thì hắn không thể vứt bỏ tôn nghiêm, trở thành người hầu.

“Đi thôi, ta sẽ liên hệ sư tôn một chút. “

Vương Lạc khẽ gật đầu.

Đang muốn liên hệ Sở Huyền, liền nhìn thấy một gợn sóng hiện ra.

Phượng Không biến sắc, đang muốn làm ra động tác, thì Vương Lạc cùng

Hạng Tinh đã vội vàng hành lễ.

“Bái kiến sư tôn! “

Hoa Tử Anh cũng quỳ rạp dưới đất.

Trong lòng Phượng Thiếu Thanh thấp thõm, cuống quít cúi thấp người

nghênh đón.

Phượng Không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong ánh sáng bảy màu, là

một bóng người cao lớn không thể nói rõ, không lộ ra một tia khí tức, nhưng

vẫn khiến cho người khác cảm thấy khủng bố.

“Bái kiến tiền bối! “

Phượng Không cuống quít khom người hành lễ.

Sở Huyền nhìn hắn một cái, nói: “Gặp gỡ tức là duyên, ngươi chết dưới tay

Đồ Vương Đạo, may mắn sống đến hôm nay, có thể gặp được ta, cũng liên quan

tới khí vận, cơ duyên. “

“Đồ Vương Đạo đi nhầm đường, ta đã giúp hắn uốn nắn, ân oán giữa ngươi

và hắn, hai người các ngươi tự mình giải quyết. “

Trong lòng Phượng Không thầm chấn động.

“Tiền bối là? “

Chẳng lẽ vị tiền bối khủng bố này, là sư tôn của Đồ Vương Đạo?

“Ta không phải sư tôn của hắn, chẳng qua là cơ duyên của hắn, gia nhập vào

Đại Đạo Hội của ta mà thôi. “

Sở Huyền chỉ giải thích một câu, đưa tay điểm tới, một tia sáng vọt tới, trực

tiếp chui vào trên người Phượng Không.

Chỉ một chốc lát, tia sát ý kia trên người Phượng Không đã tan thành mây

khói.

Thần hồn Phượng Không chấn động, từng tia huyết nhục bắt đầu ngưng tụ

thành hình, không cần tới nửa khắc, hắn đã khôi phục thân thể.

Mặc dù thực lực chưa khôi phục tới đỉnh phong, nhưng chỉ cần bỏ chút thời

gian tu luyện, là có thể khôi phục trở về.

“Đa tạ tiền bối! “

Phượng Không kích động không thôi, rốt cục đã chính thức sống lại.

Hắn nhảy xuống từ đan đỉnh, cuống quít bái tạ.

“Nếu tiền bối có căn dặn gì, tất nhiên Phượng Không có chết cũng không từ!

Sở Huyền thoả mãn trước thái độ của Phượng Không, bèn nói: “Ngươi từng

là Nhân Vương, có công với nhân tộc, ta cũng không làm khó ngươi. “

“Nếu như ngươi nguyện ý, liền trở thành tuỳ tụng dưới trướng ta, nếu không

nguyện ý, thì giúp ta làm ba chuyện. “

Phượng Không bối rối.

Làm một tuỳ tùng?

Hắn từng là Nhân Vương…, từ trước đến nay không biết có bao nhiêu

người, mong muốn làm tuỳ tùng cho hắn.

Hôm nay, bắt hắn trở thành tuỳ tùng?

Không vứt bỏ tôn nghiêm được, không thể làm tuỳ tùng, chỉ cần làm ba

chuyện, xem như tương đối dễ chịu.

Nhưng mà, ba chuyện của cường giả bực này, sao có thể đơn giản cho được?

Sở Huyền lại nói tiếp: “Ngươi có thể yên tâm, ba chuyện ta nhờ sẽ không

vượt quá năng lực của ngươi. “

Hắn để quyền lựa chọn cho Phượng Không.

Có thể nắm chắc cơ duyên hay không, thì phải xem bản thân Phượng Không

rồi.

Nếu như hắn chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng không bất ngờ, dù sao

hắn đã từng là Nhân Vương, sao có thể dễ dàng buông bỏ ngạo khí, cam chịu

làm một gã tuỳ tùng?

Cho dù là tuỳ tùng của cường giả.

Nhân Vương nào, không phải người kiêu căng tự mãn?

Nếu không có tư chất hơn người, làm sao có thể đặt chân lên đỉnh cao nhất?

Nếu như Phượng Không lựa chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng không

thất vọng, chỉ có thể nói hắn vô duyên với mình mà thôi.

Còn như hắn lựa chọn làm tuỳ tùng của mình, thì đó là cơ duyên của hắn,

chuyện hắn quật khởi trong đại kiếp đạo nguyên, không phải bàn cãi.

Ba chuyện, sẽ không vượt qua phạm vi khả năng của mình?

Nhìn thì như đơn giản, Phượng Không tin rằng có thể hoàn thành xuất sắc.

Nhưng mà, nội tâm của hắn đang đấu tranh, rầu rĩ, nếu lựa chọn làm ba

chuyện, có phải sẽ đánh mất cơ duyên?

Vị tiền bối này, rõ ràng là tồn tại cực kỳ cường đại.

Thực sự bản thân có thể trở thành cường giả bực này?

Thật sự có thể đuổi kịp Đồ Vương Đạo?

Thật sự có thể dựa vào bản thân quật khởi, bước vào cảnh giới cao hơn?

Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!Tác giả: Bán Đạo Thanh PhongTruyện Hài Hước, Truyện Huyền HuyễnEditor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy. Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ. Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này. Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy. Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch. "Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung… Editor: KingofbattleHiện tại Phượng Không mới biết được, sau khi Đồ Vương Đạo giết hắn, lạiđơn thương độc mã tiến vào Ma vực, giết chết Ma Vương.Dẫn đến tam tộc Cửu vực không còn vương giả.Trước đó, nếu Phượng Không biết rõ, cái tên điên Đồ Vương Đạo này, chỉcảm thấy hứng thú đối với cường giả mạnh hơn hắn, hoặc là tương đương hắn,chứ không giết hại võ giả có thực lực thấp hơn hắn.Nếu lúc trước hắn không dùng toàn lực, có lẽ sẽ không bị chết thảm?Chuyện cũ đã như mây trôi, lúc này Phượng Không chỉ nghĩ tới việc khôiphục.Cho dù cúi đầu cầu người, hắn cũng nhận.“Phải xem tâm tình của sư tôn, có điều kiện hay không, có lẽ không quantrọng.”Vương Lạc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ, cần Phượng tiền bối trở thànhmôn hạ của sư tôn, làm người hầu? “Phượng Không cạn lời.Hắn đã từng là Nhân Vương, vậy mà chỉ có thể làm chân chạy?“Sư tôn của ngươi, hắn……”Sắc mặt Phượng Không lộ ra vẻ giằng co.Thế nhưng hắn là Nhân Vương, sao có thể làm người hầu cho người khác?Nếu như làm người hầu, chẳng phải sẽ trở thành vương giả thảm nhất củanhân tộc hay sao?“Sư tôn của ta là tồn tại thâm bất khả trắc, Đạo cảnh trong mắt sư tôn, cũngchỉ là con sâu cái kiến. “Vương Lạc trịnh trọng nói ra.Phượng Không hơi trầm mặc, thật lâu sau mới cắn răng nói: “Để ta gặp mặtsư tôn ngươi trước thế nào? “Dù sao thì hắn không thể vứt bỏ tôn nghiêm, trở thành người hầu.“Đi thôi, ta sẽ liên hệ sư tôn một chút. “Vương Lạc khẽ gật đầu.Đang muốn liên hệ Sở Huyền, liền nhìn thấy một gợn sóng hiện ra.Phượng Không biến sắc, đang muốn làm ra động tác, thì Vương Lạc cùngHạng Tinh đã vội vàng hành lễ.“Bái kiến sư tôn! “Hoa Tử Anh cũng quỳ rạp dưới đất.Trong lòng Phượng Thiếu Thanh thấp thõm, cuống quít cúi thấp ngườinghênh đón.Phượng Không ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong ánh sáng bảy màu, làmột bóng người cao lớn không thể nói rõ, không lộ ra một tia khí tức, nhưngvẫn khiến cho người khác cảm thấy khủng bố.“Bái kiến tiền bối! “Phượng Không cuống quít khom người hành lễ.Sở Huyền nhìn hắn một cái, nói: “Gặp gỡ tức là duyên, ngươi chết dưới tayĐồ Vương Đạo, may mắn sống đến hôm nay, có thể gặp được ta, cũng liên quantới khí vận, cơ duyên. ““Đồ Vương Đạo đi nhầm đường, ta đã giúp hắn uốn nắn, ân oán giữa ngươivà hắn, hai người các ngươi tự mình giải quyết. “Trong lòng Phượng Không thầm chấn động.“Tiền bối là? “Chẳng lẽ vị tiền bối khủng bố này, là sư tôn của Đồ Vương Đạo?“Ta không phải sư tôn của hắn, chẳng qua là cơ duyên của hắn, gia nhập vàoĐại Đạo Hội của ta mà thôi. “Sở Huyền chỉ giải thích một câu, đưa tay điểm tới, một tia sáng vọt tới, trựctiếp chui vào trên người Phượng Không.Chỉ một chốc lát, tia sát ý kia trên người Phượng Không đã tan thành mâykhói.Thần hồn Phượng Không chấn động, từng tia huyết nhục bắt đầu ngưng tụthành hình, không cần tới nửa khắc, hắn đã khôi phục thân thể.Mặc dù thực lực chưa khôi phục tới đỉnh phong, nhưng chỉ cần bỏ chút thờigian tu luyện, là có thể khôi phục trở về.“Đa tạ tiền bối! “Phượng Không kích động không thôi, rốt cục đã chính thức sống lại.Hắn nhảy xuống từ đan đỉnh, cuống quít bái tạ.“Nếu tiền bối có căn dặn gì, tất nhiên Phượng Không có chết cũng không từ!“Sở Huyền thoả mãn trước thái độ của Phượng Không, bèn nói: “Ngươi từnglà Nhân Vương, có công với nhân tộc, ta cũng không làm khó ngươi. ““Nếu như ngươi nguyện ý, liền trở thành tuỳ tụng dưới trướng ta, nếu khôngnguyện ý, thì giúp ta làm ba chuyện. “Phượng Không bối rối.Làm một tuỳ tùng?Hắn từng là Nhân Vương…, từ trước đến nay không biết có bao nhiêungười, mong muốn làm tuỳ tùng cho hắn.Hôm nay, bắt hắn trở thành tuỳ tùng?Không vứt bỏ tôn nghiêm được, không thể làm tuỳ tùng, chỉ cần làm bachuyện, xem như tương đối dễ chịu.Nhưng mà, ba chuyện của cường giả bực này, sao có thể đơn giản cho được?Sở Huyền lại nói tiếp: “Ngươi có thể yên tâm, ba chuyện ta nhờ sẽ khôngvượt quá năng lực của ngươi. “Hắn để quyền lựa chọn cho Phượng Không.Có thể nắm chắc cơ duyên hay không, thì phải xem bản thân Phượng Khôngrồi.Nếu như hắn chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng không bất ngờ, dù saohắn đã từng là Nhân Vương, sao có thể dễ dàng buông bỏ ngạo khí, cam chịulàm một gã tuỳ tùng?Cho dù là tuỳ tùng của cường giả.Nhân Vương nào, không phải người kiêu căng tự mãn?Nếu không có tư chất hơn người, làm sao có thể đặt chân lên đỉnh cao nhất?Nếu như Phượng Không lựa chọn làm ba chuyện, Sở Huyền cũng khôngthất vọng, chỉ có thể nói hắn vô duyên với mình mà thôi.Còn như hắn lựa chọn làm tuỳ tùng của mình, thì đó là cơ duyên của hắn,chuyện hắn quật khởi trong đại kiếp đạo nguyên, không phải bàn cãi.Ba chuyện, sẽ không vượt qua phạm vi khả năng của mình?Nhìn thì như đơn giản, Phượng Không tin rằng có thể hoàn thành xuất sắc.Nhưng mà, nội tâm của hắn đang đấu tranh, rầu rĩ, nếu lựa chọn làm bachuyện, có phải sẽ đánh mất cơ duyên?Vị tiền bối này, rõ ràng là tồn tại cực kỳ cường đại.Thực sự bản thân có thể trở thành cường giả bực này?Thật sự có thể đuổi kịp Đồ Vương Đạo?Thật sự có thể dựa vào bản thân quật khởi, bước vào cảnh giới cao hơn?

Chương 516: Hai Lựa Chọn !