Chương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại…
Chương 561: Nhiên Tiểu Diện của cô là mười triệu à.”
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 561: Đầu tư Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học. Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa. Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.” Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.” Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.” Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa. Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì. “Tới một bát mì.” Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?” Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.” Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi. Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên. Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.
Chương 561: Đầu tư
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học.
Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa.
Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.”
Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.”
Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.”
Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa.
Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì.
“Tới một bát mì.”
Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?”
Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.”
Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi.
Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên.
Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 561: Đầu tư Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học. Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa. Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.” Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.” Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.” Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa. Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì. “Tới một bát mì.” Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?” Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.” Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi. Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên. Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.