Chương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại…
Chương 567: “Đại khái chính là như vậy......”
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..." Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ” Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật. Làm sao có khả năng? Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất! Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ” Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?” Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.” Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý. Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi. (Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.) Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề. Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ” Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ” Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi. Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao? "Uống chút rượu không?" Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi." Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..." Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”
Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu
Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..."
Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ”
Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật.
Làm sao có khả năng?
Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất!
Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ”
Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?”
Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.”
Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý.
Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi.
(Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.)
Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề.
Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ”
Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ”
Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi.
Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao?
"Uống chút rượu không?"
Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."
Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..."
Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..." Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ” Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật. Làm sao có khả năng? Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất! Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ” Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?” Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.” Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý. Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi. (Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.) Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề. Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ” Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ” Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi. Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao? "Uống chút rượu không?" Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi." Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..." Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”