Chương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại…
Chương 696: “Quan hệ kiểu này đôi khi còn tốt hơn tiền nhiều.”
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 697: Cháu cũng không phải là quả hồng mềm Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.” Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.” Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.” Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?” Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu ạ, bên kia lúc trước cháu đã bảo trợ lý đặt mua hết đồ dùng hàng ngày rồi. Dì Tô chỉ cần mang ít quần áo sang là ở được thôi. Những thứ khác đã có đầy đủ cả nên ba người chúng ta chỉ cần đi một chuyến xe đến thôi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ gì đâu......” Nói là làm. Ăn cơm xong Liễu Vũ Phi nhận nhiệm vụ rửa chén, để cho Tô Nhã thu dọn đồ đạc cho nhanh chóng. Tô Nhã bất lực nên chỉ đành lên tầng thu dọn đồ đạc. Cô cũng không mang quá nhiều đồ, chỉ có một cái vali hành lý, dù sao thì mùa hè cũng không cần nhiều quần áo. Huống hồ là dọn sang bên kia chỉ là tạm thời nên chưa cần phải mang hết đồ đi luôn. Liễu Phi Phi rửa xong bát đĩa thì Tô Nhã cũng thu dọn đồ xong và kéo một vali hành lý rất to ra khỏi phòng ngủ. Triệu Dật vội vàng đi lên cầu thang, đỡ lấy vali và di chuyển tới phòng khách vì sợ là nếu cô không cẩn thận thì lại ngã xuống cầu thang. Tô Nhã đi sau Triệu Dật cũng phải cảm thán trong lòng, cảm giác trong nhà có đàn ông thì vẫn khác. Trước đây, dù vali có to, nặng thế nào thì mình vẫn phải tự chuyển xuống tầng và kéo ra ngoài. Không chỉ có thế mà còn phải tự gọi tài xế hoặc trợ lý đến giúp nữa. Nếu không thì sao lại nói là dù sao trong nhà cũng cần có đàn ông chứ. Nếu trong nhà có đàn ông thì khi cần di chuyển hoặc thay thế đồ gì cũng rất thuận tiện, dễ nhờ hơn. “Đi thôi! Vali để ở trên xe cháu là được rồi, hai người chỉ cần lái xe đi theo cháu thôi. May mà bây giờ đường cũng không đông xe.” “Được!” Ba người ra cửa, mỗi người một xe, lái thẳng đến tòa nhà Đức Phong. Tô Nhã nhìn nụ cười tự tin của Triệu Dật thì chợt nhớ tới một số chuyện.
Chương 697: Cháu cũng không phải là quả hồng mềm
Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.”
Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.”
Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.”
Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?”
Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu ạ, bên kia lúc trước cháu đã bảo trợ lý đặt mua hết đồ dùng hàng ngày rồi. Dì Tô chỉ cần mang ít quần áo sang là ở được thôi. Những thứ khác đã có đầy đủ cả nên ba người chúng ta chỉ cần đi một chuyến xe đến thôi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ gì đâu......”
Nói là làm. Ăn cơm xong Liễu Vũ Phi nhận nhiệm vụ rửa chén, để cho Tô Nhã thu dọn đồ đạc cho nhanh chóng.
Tô Nhã bất lực nên chỉ đành lên tầng thu dọn đồ đạc. Cô cũng không mang quá nhiều đồ, chỉ có một cái vali hành lý, dù sao thì mùa hè cũng không cần nhiều quần áo.
Huống hồ là dọn sang bên kia chỉ là tạm thời nên chưa cần phải mang hết đồ đi luôn.
Liễu Phi Phi rửa xong bát đĩa thì Tô Nhã cũng thu dọn đồ xong và kéo một vali hành lý rất to ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Dật vội vàng đi lên cầu thang, đỡ lấy vali và di chuyển tới phòng khách vì sợ là nếu cô không cẩn thận thì lại ngã xuống cầu thang.
Tô Nhã đi sau Triệu Dật cũng phải cảm thán trong lòng, cảm giác trong nhà có đàn ông thì vẫn khác.
Trước đây, dù vali có to, nặng thế nào thì mình vẫn phải tự chuyển xuống tầng và kéo ra ngoài.
Không chỉ có thế mà còn phải tự gọi tài xế hoặc trợ lý đến giúp nữa.
Nếu không thì sao lại nói là dù sao trong nhà cũng cần có đàn ông chứ.
Nếu trong nhà có đàn ông thì khi cần di chuyển hoặc thay thế đồ gì cũng rất thuận tiện, dễ nhờ hơn.
“Đi thôi! Vali để ở trên xe cháu là được rồi, hai người chỉ cần lái xe đi theo cháu thôi. May mà bây giờ đường cũng không đông xe.”
“Được!”
Ba người ra cửa, mỗi người một xe, lái thẳng đến tòa nhà Đức Phong.
Tô Nhã nhìn nụ cười tự tin của Triệu Dật thì chợt nhớ tới một số chuyện.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt. Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái. “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!” Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá. Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?” Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.” Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 697: Cháu cũng không phải là quả hồng mềm Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.” Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.” Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.” Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?” Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu ạ, bên kia lúc trước cháu đã bảo trợ lý đặt mua hết đồ dùng hàng ngày rồi. Dì Tô chỉ cần mang ít quần áo sang là ở được thôi. Những thứ khác đã có đầy đủ cả nên ba người chúng ta chỉ cần đi một chuyến xe đến thôi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ gì đâu......” Nói là làm. Ăn cơm xong Liễu Vũ Phi nhận nhiệm vụ rửa chén, để cho Tô Nhã thu dọn đồ đạc cho nhanh chóng. Tô Nhã bất lực nên chỉ đành lên tầng thu dọn đồ đạc. Cô cũng không mang quá nhiều đồ, chỉ có một cái vali hành lý, dù sao thì mùa hè cũng không cần nhiều quần áo. Huống hồ là dọn sang bên kia chỉ là tạm thời nên chưa cần phải mang hết đồ đi luôn. Liễu Phi Phi rửa xong bát đĩa thì Tô Nhã cũng thu dọn đồ xong và kéo một vali hành lý rất to ra khỏi phòng ngủ. Triệu Dật vội vàng đi lên cầu thang, đỡ lấy vali và di chuyển tới phòng khách vì sợ là nếu cô không cẩn thận thì lại ngã xuống cầu thang. Tô Nhã đi sau Triệu Dật cũng phải cảm thán trong lòng, cảm giác trong nhà có đàn ông thì vẫn khác. Trước đây, dù vali có to, nặng thế nào thì mình vẫn phải tự chuyển xuống tầng và kéo ra ngoài. Không chỉ có thế mà còn phải tự gọi tài xế hoặc trợ lý đến giúp nữa. Nếu không thì sao lại nói là dù sao trong nhà cũng cần có đàn ông chứ. Nếu trong nhà có đàn ông thì khi cần di chuyển hoặc thay thế đồ gì cũng rất thuận tiện, dễ nhờ hơn. “Đi thôi! Vali để ở trên xe cháu là được rồi, hai người chỉ cần lái xe đi theo cháu thôi. May mà bây giờ đường cũng không đông xe.” “Được!” Ba người ra cửa, mỗi người một xe, lái thẳng đến tòa nhà Đức Phong. Tô Nhã nhìn nụ cười tự tin của Triệu Dật thì chợt nhớ tới một số chuyện.