Tác giả:

Chương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại…

Chương 700: “Cảm ơn, anh có lòng rồi.”

Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 701: Thỏ không ăn cỏ gần hang               Lục Đào cười nói: “Tôi cảm thấy không nên gọi cậu là lớp phó giải trí nữa, mà phải gọi là Nguyệt lão. Mỗi một hoạt động đều nóng lòng ghép đôi và làm mối, mà hơn nữa còn ngày càng thành công......”               Triệu Dật đánh nhịp: “Vậy thì quyết định như vậy nhé. Chúng ta đi Thiết Phiến Bình ăn Hoa Tiêu Kê. Muộn nhất là ngày mai chốt quân số để tôi đặt khách sạn và các hoạt động liên quan.”               “Được!”               Sau khi mọi người xác nhận thì Triệu Dật đề nghị mọi người báo danh cho lớp trưởng Sở Lê Lê khi tan học.               Cả lớp lập tức reo hò.               Sở Lê Lê cười, trêu ghẹo: “Đây chẳng phải là việc của lớp phó giải trí hay sao mà lại đẩy cho tôi vậy?”               Triệu Dật cười hì hì trả lời: “Cậu là lớp trưởng mà, người giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm.”               Sở Lê Lê trợn mắt lườm Triệu Dật một cái: “Cậu lười nên mới đẩy cho tôi chứ gì?”               Triệu Dật cười nói: “Đến tối đó tôi sẽ mời cậu hai ly để tạ tội.”               Sở Lê Lê cười xinh đẹp nói: “Cậu nói thì phải làm đấy.”               Triệu Dật đệm theo: “Chỉ hai ly rượu thôi mà có gì đâu.”               Sở Lê Lê nhếch miệng cười khẽ: “Có vẻ như cậu là người được hâm mộ nhất lớp, lại là người tổ chức hoạt động lần này. Thế nên cậu đoán xem đêm hôm đó sẽ có bao nhiêu người mời rượu cậu?”               Triệu Dật hơi sững người, bỗng bướng bỉnh nói: “Cùng lắm thì uống gục thôi, sợ khỉ gì!”               “Có khí phách đấy. Để tôi chống mắt lên xem!”               Triệu Dật nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Lê Lê thì bất chợt nhớ ra là từ khi hệ thống có chức năng quét hình cho đến bây giờ thì dường như mình chưa bao giờ quét Sở Lê Lê. Dù sao thì mình không có gì ý nghĩ với cô ấy. Mặc dù cô ấy xinh đẹp nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang. Nếu ăn cỏ gần hang thì sau này người khác tới trường học sẽ rất phiền phức?               Huống hồ là yêu đương lớp học rất vướng víu, làm gì còn có thời gian dành cho người khác nữa?               Nhưng với sự tò mò thì Triệu Dật vẫn quyết định quét thử.               “Họ tên: Sở Lê Lê               Tuổi: 19 tuổi               Chiều cao: 170cm               Nhan sắc: 93               Dáng người: 96               Điểm đặc thù: 91               “Độ thiện cảm: 90.”               Độ thiện cảm 90?               Triệu Dật bỗng hơi ngạc nhiên. Đúng là lúc trước bản thân có trêu ghẹo Sở Lê Lê. Nhất là lần kia còn làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp cô. Nhưng mà sau đó Triệu Dật căn bản không thừa nhận.               Triệu Dật không ngờ độ thiện cảm vẫn còn cao như vậy.               Chỉ có điều là đây cũng chỉ đơn giản là ngạc nhiên thôi chứ Triệu Dật không có động lòng dù chỉ một giây.               Thỏ không ăn cỏ gần hang, mình vẫn nên giữ quan hệ bạn bè cùng lớp trong sáng. Như vậy thì càng đáng tin hơn…               Buổi tối tự học, Triệu Dật lén chuồn đi trước, lái xe đến Bạch Bối.               Triệu Dật đến biệt thự, sau khi mở cửa phòng, hắn ngồi lên sô pha bật TV rồi tiện tay cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Diệp Thiến.               Nhìn thấy ảnh chụp, Diệp Thiến biết Triệu Dật đã đến.               Diệp Thiến: Anh đến khi nào?               Triệu Dật: Vừa đến, bao giờ em tan học?               Diệp Thiến: Được rồi, còn 10 phút nữa là tan học.               Triệu Dật: Cứ bình tĩnh, không vội.               Khoảng hai mươi phút sau, Triệu Dật nghe được tiếng xe ngoài cửa sau đó Diệp Thiến mở cửa bước vào.               Triệu Dật đứng dậy từ sô pha, nhìn thấy Diệp Thiến mặc áo thun, quần đùi, giày thể thao lộ ra dáng người xinh đẹp, vừa cười vừa giang rộng hai cánh tay.               Diệp Thiến tựa vào trong ngực Triệu Dật, dù sao hai người cũng đã không gặp nhau nửa tháng kể từ ngày lễ quốc tế lao động.               Diệp Thiến kinh ngạc nhận lấy xấp ảnh, cô nhanh chóng nhìn qua mấy tấm, lại nhìn chữ ký phía sau, ngẩng đầu nhìn Triệu Dật với vẻ mặt nghi hoặc: “Anh tìm được ảnh có chữ ký ở đâu mà nhiều như vậy, đều là thật sao?”

Chương 701: Thỏ không ăn cỏ gần hang  

             Lục Đào cười nói: “Tôi cảm thấy không nên gọi cậu là lớp phó giải trí nữa, mà phải gọi là Nguyệt lão. Mỗi một hoạt động đều nóng lòng ghép đôi và làm mối, mà hơn nữa còn ngày càng thành công......”  

             Triệu Dật đánh nhịp: “Vậy thì quyết định như vậy nhé. Chúng ta đi Thiết Phiến Bình ăn Hoa Tiêu Kê. Muộn nhất là ngày mai chốt quân số để tôi đặt khách sạn và các hoạt động liên quan.”  

             “Được!”  

             Sau khi mọi người xác nhận thì Triệu Dật đề nghị mọi người báo danh cho lớp trưởng Sở Lê Lê khi tan học.  

             Cả lớp lập tức reo hò.  

             Sở Lê Lê cười, trêu ghẹo: “Đây chẳng phải là việc của lớp phó giải trí hay sao mà lại đẩy cho tôi vậy?”  

             Triệu Dật cười hì hì trả lời: “Cậu là lớp trưởng mà, người giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm.”  

             Sở Lê Lê trợn mắt lườm Triệu Dật một cái: “Cậu lười nên mới đẩy cho tôi chứ gì?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đến tối đó tôi sẽ mời cậu hai ly để tạ tội.”  

             Sở Lê Lê cười xinh đẹp nói: “Cậu nói thì phải làm đấy.”  

             Triệu Dật đệm theo: “Chỉ hai ly rượu thôi mà có gì đâu.”  

             Sở Lê Lê nhếch miệng cười khẽ: “Có vẻ như cậu là người được hâm mộ nhất lớp, lại là người tổ chức hoạt động lần này. Thế nên cậu đoán xem đêm hôm đó sẽ có bao nhiêu người mời rượu cậu?”  

             Triệu Dật hơi sững người, bỗng bướng bỉnh nói: “Cùng lắm thì uống gục thôi, sợ khỉ gì!”  

             “Có khí phách đấy. Để tôi chống mắt lên xem!”  

             Triệu Dật nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Lê Lê thì bất chợt nhớ ra là từ khi hệ thống có chức năng quét hình cho đến bây giờ thì dường như mình chưa bao giờ quét Sở Lê Lê. Dù sao thì mình không có gì ý nghĩ với cô ấy. Mặc dù cô ấy xinh đẹp nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang. Nếu ăn cỏ gần hang thì sau này người khác tới trường học sẽ rất phiền phức?  

             Huống hồ là yêu đương lớp học rất vướng víu, làm gì còn có thời gian dành cho người khác nữa?  

             Nhưng với sự tò mò thì Triệu Dật vẫn quyết định quét thử.  

             “Họ tên: Sở Lê Lê  

             Tuổi: 19 tuổi  

             Chiều cao: 170cm  

             Nhan sắc: 93  

             Dáng người: 96  

             Điểm đặc thù: 91  

             “Độ thiện cảm: 90.”  

             Độ thiện cảm 90?  

             Triệu Dật bỗng hơi ngạc nhiên. Đúng là lúc trước bản thân có trêu ghẹo Sở Lê Lê. Nhất là lần kia còn làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp cô. Nhưng mà sau đó Triệu Dật căn bản không thừa nhận.  

             Triệu Dật không ngờ độ thiện cảm vẫn còn cao như vậy.  

             Chỉ có điều là đây cũng chỉ đơn giản là ngạc nhiên thôi chứ Triệu Dật không có động lòng dù chỉ một giây.  

             Thỏ không ăn cỏ gần hang, mình vẫn nên giữ quan hệ bạn bè cùng lớp trong sáng. Như vậy thì càng đáng tin hơn…  

             Buổi tối tự học, Triệu Dật lén chuồn đi trước, lái xe đến Bạch Bối.  

             Triệu Dật đến biệt thự, sau khi mở cửa phòng, hắn ngồi lên sô pha bật TV rồi tiện tay cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Diệp Thiến.  

             Nhìn thấy ảnh chụp, Diệp Thiến biết Triệu Dật đã đến.  

             Diệp Thiến: Anh đến khi nào?  

             Triệu Dật: Vừa đến, bao giờ em tan học?  

             Diệp Thiến: Được rồi, còn 10 phút nữa là tan học.  

             Triệu Dật: Cứ bình tĩnh, không vội.  

             Khoảng hai mươi phút sau, Triệu Dật nghe được tiếng xe ngoài cửa sau đó Diệp Thiến mở cửa bước vào.  

             Triệu Dật đứng dậy từ sô pha, nhìn thấy Diệp Thiến mặc áo thun, quần đùi, giày thể thao lộ ra dáng người xinh đẹp, vừa cười vừa giang rộng hai cánh tay.  

             Diệp Thiến tựa vào trong ngực Triệu Dật, dù sao hai người cũng đã không gặp nhau nửa tháng kể từ ngày lễ quốc tế lao động.  

             Diệp Thiến kinh ngạc nhận lấy xấp ảnh, cô nhanh chóng nhìn qua mấy tấm, lại nhìn chữ ký phía sau, ngẩng đầu nhìn Triệu Dật với vẻ mặt nghi hoặc: “Anh tìm được ảnh có chữ ký ở đâu mà nhiều như vậy, đều là thật sao?”

Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu NgườiTác giả: Quỷ ĐỏTruyện Đô Thị, Truyện Hệ ThốngChương 1 Người đang làm trời đang nhìn                Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.                Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách đầy thoải mái.                “A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”                Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.                Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại một chút nào hay sao?”                Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học. Nếu lại để cho con ngày đêm ôn tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”                Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại… Chương 701: Thỏ không ăn cỏ gần hang               Lục Đào cười nói: “Tôi cảm thấy không nên gọi cậu là lớp phó giải trí nữa, mà phải gọi là Nguyệt lão. Mỗi một hoạt động đều nóng lòng ghép đôi và làm mối, mà hơn nữa còn ngày càng thành công......”               Triệu Dật đánh nhịp: “Vậy thì quyết định như vậy nhé. Chúng ta đi Thiết Phiến Bình ăn Hoa Tiêu Kê. Muộn nhất là ngày mai chốt quân số để tôi đặt khách sạn và các hoạt động liên quan.”               “Được!”               Sau khi mọi người xác nhận thì Triệu Dật đề nghị mọi người báo danh cho lớp trưởng Sở Lê Lê khi tan học.               Cả lớp lập tức reo hò.               Sở Lê Lê cười, trêu ghẹo: “Đây chẳng phải là việc của lớp phó giải trí hay sao mà lại đẩy cho tôi vậy?”               Triệu Dật cười hì hì trả lời: “Cậu là lớp trưởng mà, người giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm.”               Sở Lê Lê trợn mắt lườm Triệu Dật một cái: “Cậu lười nên mới đẩy cho tôi chứ gì?”               Triệu Dật cười nói: “Đến tối đó tôi sẽ mời cậu hai ly để tạ tội.”               Sở Lê Lê cười xinh đẹp nói: “Cậu nói thì phải làm đấy.”               Triệu Dật đệm theo: “Chỉ hai ly rượu thôi mà có gì đâu.”               Sở Lê Lê nhếch miệng cười khẽ: “Có vẻ như cậu là người được hâm mộ nhất lớp, lại là người tổ chức hoạt động lần này. Thế nên cậu đoán xem đêm hôm đó sẽ có bao nhiêu người mời rượu cậu?”               Triệu Dật hơi sững người, bỗng bướng bỉnh nói: “Cùng lắm thì uống gục thôi, sợ khỉ gì!”               “Có khí phách đấy. Để tôi chống mắt lên xem!”               Triệu Dật nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Lê Lê thì bất chợt nhớ ra là từ khi hệ thống có chức năng quét hình cho đến bây giờ thì dường như mình chưa bao giờ quét Sở Lê Lê. Dù sao thì mình không có gì ý nghĩ với cô ấy. Mặc dù cô ấy xinh đẹp nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang. Nếu ăn cỏ gần hang thì sau này người khác tới trường học sẽ rất phiền phức?               Huống hồ là yêu đương lớp học rất vướng víu, làm gì còn có thời gian dành cho người khác nữa?               Nhưng với sự tò mò thì Triệu Dật vẫn quyết định quét thử.               “Họ tên: Sở Lê Lê               Tuổi: 19 tuổi               Chiều cao: 170cm               Nhan sắc: 93               Dáng người: 96               Điểm đặc thù: 91               “Độ thiện cảm: 90.”               Độ thiện cảm 90?               Triệu Dật bỗng hơi ngạc nhiên. Đúng là lúc trước bản thân có trêu ghẹo Sở Lê Lê. Nhất là lần kia còn làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp cô. Nhưng mà sau đó Triệu Dật căn bản không thừa nhận.               Triệu Dật không ngờ độ thiện cảm vẫn còn cao như vậy.               Chỉ có điều là đây cũng chỉ đơn giản là ngạc nhiên thôi chứ Triệu Dật không có động lòng dù chỉ một giây.               Thỏ không ăn cỏ gần hang, mình vẫn nên giữ quan hệ bạn bè cùng lớp trong sáng. Như vậy thì càng đáng tin hơn…               Buổi tối tự học, Triệu Dật lén chuồn đi trước, lái xe đến Bạch Bối.               Triệu Dật đến biệt thự, sau khi mở cửa phòng, hắn ngồi lên sô pha bật TV rồi tiện tay cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Diệp Thiến.               Nhìn thấy ảnh chụp, Diệp Thiến biết Triệu Dật đã đến.               Diệp Thiến: Anh đến khi nào?               Triệu Dật: Vừa đến, bao giờ em tan học?               Diệp Thiến: Được rồi, còn 10 phút nữa là tan học.               Triệu Dật: Cứ bình tĩnh, không vội.               Khoảng hai mươi phút sau, Triệu Dật nghe được tiếng xe ngoài cửa sau đó Diệp Thiến mở cửa bước vào.               Triệu Dật đứng dậy từ sô pha, nhìn thấy Diệp Thiến mặc áo thun, quần đùi, giày thể thao lộ ra dáng người xinh đẹp, vừa cười vừa giang rộng hai cánh tay.               Diệp Thiến tựa vào trong ngực Triệu Dật, dù sao hai người cũng đã không gặp nhau nửa tháng kể từ ngày lễ quốc tế lao động.               Diệp Thiến kinh ngạc nhận lấy xấp ảnh, cô nhanh chóng nhìn qua mấy tấm, lại nhìn chữ ký phía sau, ngẩng đầu nhìn Triệu Dật với vẻ mặt nghi hoặc: “Anh tìm được ảnh có chữ ký ở đâu mà nhiều như vậy, đều là thật sao?”

Chương 700: “Cảm ơn, anh có lòng rồi.”