Để kiếm điểm, bạn cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi. Trong vòng ba giờ, năm giáo sư luân phiên lên sân khấu diễn thuyết. Tôi yên lặng ngồi phía dưới, tê cả mông. Khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, dưới sân khấu đột nhiên bắt đầu hét lên. Bạn cùng phòng cũng kích động không thôi: “Nguyệt Nguyệt mau nhìn kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi! Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất ở học viện trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Chi. Vào trường chưa được bao lâu, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần đều căm phẫn và khí chất lạnh lùng cấm dục của anh, đông đảo sinh viên nữ đã tôn sùng anh là đoá hoa cao lãnh. Lúc này, anh chỉ đứng trên bục giảng điều chỉnh slide, nhưng vẫn xuất trần đến mức không tưởng tượng nổi. Đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, tôi bỗng chú ý tới trên cổ tay anh còn buộc một sợi dây đan xen xanh đỏ. Giống y như đúc vòng tay mà tôi đã giới thiệu cho người yêu qua mạng khoảng thời gian trước. Vừa nghĩ tới người…
Chương 19
Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả KhảTác giả: Thập Nhị Bôi Khả KhảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐể kiếm điểm, bạn cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi. Trong vòng ba giờ, năm giáo sư luân phiên lên sân khấu diễn thuyết. Tôi yên lặng ngồi phía dưới, tê cả mông. Khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, dưới sân khấu đột nhiên bắt đầu hét lên. Bạn cùng phòng cũng kích động không thôi: “Nguyệt Nguyệt mau nhìn kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi! Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất ở học viện trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Chi. Vào trường chưa được bao lâu, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần đều căm phẫn và khí chất lạnh lùng cấm dục của anh, đông đảo sinh viên nữ đã tôn sùng anh là đoá hoa cao lãnh. Lúc này, anh chỉ đứng trên bục giảng điều chỉnh slide, nhưng vẫn xuất trần đến mức không tưởng tượng nổi. Đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, tôi bỗng chú ý tới trên cổ tay anh còn buộc một sợi dây đan xen xanh đỏ. Giống y như đúc vòng tay mà tôi đã giới thiệu cho người yêu qua mạng khoảng thời gian trước. Vừa nghĩ tới người… Một năm sau tôi tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được hẹn hò với Tạ Cảnh Chi mà không cần tránh mặt người khácChúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố.Tạ Cảnh Chi đột nhiên cảm thán:“Anh thật hạnh phúc.”Anh nhìn xuống bàn tay mười ngón đan nhau của chúng tôi:“Đây có phải là nắm tay người, bên nhau tới già không?”Tôi nghĩ nghĩ:“Còn chưa già mà, già rồi nói tiếp.”Buổi tối đi ngang qua một tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio bên trong.“Trung thu đến rồi, mua bánh trung thu đi, thưởng thức tháng lãng mạn nhất cùng người quan trọng nhất nào…”Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời.Ở đó, có một vầng trăng sáng treo cao.Anh nhìn đến ngây người:“Vãn Nguyệt, em biết không?”“Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.”“Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng mặt trăng chỉ có một.”Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.Còn chưa thấy rõ.Thì bỗng nhiên cảm giác gò má bị người ta hôn một cái.Anh cúi người, thì thầm vào tai tôi:“Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.”Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt, càng dùng thêm sức nắm chặt lẫn nhau.Nắm tay người, bên nhau tới già.
Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả KhảTác giả: Thập Nhị Bôi Khả KhảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐể kiếm điểm, bạn cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi. Trong vòng ba giờ, năm giáo sư luân phiên lên sân khấu diễn thuyết. Tôi yên lặng ngồi phía dưới, tê cả mông. Khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, dưới sân khấu đột nhiên bắt đầu hét lên. Bạn cùng phòng cũng kích động không thôi: “Nguyệt Nguyệt mau nhìn kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi! Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất ở học viện trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Chi. Vào trường chưa được bao lâu, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần đều căm phẫn và khí chất lạnh lùng cấm dục của anh, đông đảo sinh viên nữ đã tôn sùng anh là đoá hoa cao lãnh. Lúc này, anh chỉ đứng trên bục giảng điều chỉnh slide, nhưng vẫn xuất trần đến mức không tưởng tượng nổi. Đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, tôi bỗng chú ý tới trên cổ tay anh còn buộc một sợi dây đan xen xanh đỏ. Giống y như đúc vòng tay mà tôi đã giới thiệu cho người yêu qua mạng khoảng thời gian trước. Vừa nghĩ tới người… Một năm sau tôi tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được hẹn hò với Tạ Cảnh Chi mà không cần tránh mặt người khácChúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố.Tạ Cảnh Chi đột nhiên cảm thán:“Anh thật hạnh phúc.”Anh nhìn xuống bàn tay mười ngón đan nhau của chúng tôi:“Đây có phải là nắm tay người, bên nhau tới già không?”Tôi nghĩ nghĩ:“Còn chưa già mà, già rồi nói tiếp.”Buổi tối đi ngang qua một tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio bên trong.“Trung thu đến rồi, mua bánh trung thu đi, thưởng thức tháng lãng mạn nhất cùng người quan trọng nhất nào…”Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời.Ở đó, có một vầng trăng sáng treo cao.Anh nhìn đến ngây người:“Vãn Nguyệt, em biết không?”“Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.”“Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng mặt trăng chỉ có một.”Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.Còn chưa thấy rõ.Thì bỗng nhiên cảm giác gò má bị người ta hôn một cái.Anh cúi người, thì thầm vào tai tôi:“Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.”Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt, càng dùng thêm sức nắm chặt lẫn nhau.Nắm tay người, bên nhau tới già.
Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả KhảTác giả: Thập Nhị Bôi Khả KhảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐể kiếm điểm, bạn cùng phòng kéo tôi đi nghe giảng khắp nơi. Trong vòng ba giờ, năm giáo sư luân phiên lên sân khấu diễn thuyết. Tôi yên lặng ngồi phía dưới, tê cả mông. Khi vị giáo sư thứ sáu lên sân khấu, dưới sân khấu đột nhiên bắt đầu hét lên. Bạn cùng phòng cũng kích động không thôi: “Nguyệt Nguyệt mau nhìn kìa! Giáo sư Tạ! Giáo sư Tạ đến rồi! Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất ở học viện trong truyền thuyết, Tạ Cảnh Chi. Vào trường chưa được bao lâu, chỉ bằng khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần đều căm phẫn và khí chất lạnh lùng cấm dục của anh, đông đảo sinh viên nữ đã tôn sùng anh là đoá hoa cao lãnh. Lúc này, anh chỉ đứng trên bục giảng điều chỉnh slide, nhưng vẫn xuất trần đến mức không tưởng tượng nổi. Đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, tôi bỗng chú ý tới trên cổ tay anh còn buộc một sợi dây đan xen xanh đỏ. Giống y như đúc vòng tay mà tôi đã giới thiệu cho người yêu qua mạng khoảng thời gian trước. Vừa nghĩ tới người… Một năm sau tôi tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được hẹn hò với Tạ Cảnh Chi mà không cần tránh mặt người khácChúng tôi nắm tay nhau đi dạo phố.Tạ Cảnh Chi đột nhiên cảm thán:“Anh thật hạnh phúc.”Anh nhìn xuống bàn tay mười ngón đan nhau của chúng tôi:“Đây có phải là nắm tay người, bên nhau tới già không?”Tôi nghĩ nghĩ:“Còn chưa già mà, già rồi nói tiếp.”Buổi tối đi ngang qua một tiệm bánh mì, nghe được âm thanh radio bên trong.“Trung thu đến rồi, mua bánh trung thu đi, thưởng thức tháng lãng mạn nhất cùng người quan trọng nhất nào…”Tạ Cảnh Chi dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời.Ở đó, có một vầng trăng sáng treo cao.Anh nhìn đến ngây người:“Vãn Nguyệt, em biết không?”“Anh luôn cảm thấy mặt trăng vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.”“Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng mặt trăng chỉ có một.”Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.Còn chưa thấy rõ.Thì bỗng nhiên cảm giác gò má bị người ta hôn một cái.Anh cúi người, thì thầm vào tai tôi:“Vãn Nguyệt, em chính là mặt trăng của anh.”Dưới ánh trăng, mười ngón tay đan chặt, càng dùng thêm sức nắm chặt lẫn nhau.Nắm tay người, bên nhau tới già.